Chương 1: Bẻ hoa huyệt ra rót dịch bôi trơn, biến thành búp bê bơm hơi
Từ Tự Hoan lắc mông liếc nhìn chỗ bị thương trong gương. Cậu cảm thấy giận sôi máu, xung quanh xương bướm thon gọn đều là vết xanh tím cùng vết trầy rách, làn da có màu trắng sứ càng khiến cho nơi đó trở nên kinh khủng một cách dị thường.
Cậu thử ấn nhẹ tay lên, cảm giác đau đớn lập tức xông vào từng tế bào thần kinh ở xương sống, lông mi dày mảnh khẽ run lên, cậu lập tức rút bàn tay tội nghiệt của mình về.
“A, mẹ nó đau quá.”
Ngay cả mặc quần áo cũng không dám cử động mạnh, Từ Tự Hoan cắn răng nhẹ nhàng kéo quần áo xuống, đến khi mặc chỉnh tề mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngày mưa đầu thu vừa bức bối vừa ẩm ướt, lăn lộn một lúc lâu như vậy, tấm lưng trơn nhẵn đổ mồ hôi, áo T-shirt trắng ướt đẫm dính lên người khiến cậu cảm thấy rất khó chịu.
“Mẹ, con muốn mở điều hòa…” Cậu than vãn cao giọng nói ra bên ngoài cửa, muốn nhắc nhở người mẹ đang mải mê chơi mạt chược nhớ đến đứa con trai đáng thương sắp chết nóng ở đây.
Tiếng cạch cạch của những quân mạt chược vang lên bên ngoài, cùng với giọng nói lạnh lùng của mẹ Từ truyền đến tai Từ Tự Hoan.
“Không được, con còn chưa hết cảm, ngoan ngoãn giữ ấm cho mẹ.”
Mẹ Từ nói xong lại vươn tay lật bài, lập tức quên mất con trai của mình, cười nói vô cùng vui vẻ: “Ai da, tôi về rồi, hahaha, đưa tiền đưa tiền.”
“Haiz…”
Từ Tự Hoan nằm trên giường bật chiếc quạt to bằng bàn tay của mình, muốn bản thân cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Bây giờ đã là 10 giờ tối, cũng không biết mẹ cậu và mấy bà dì đó muốn chơi mạt chược đến khi nào.
Nhà họ Từ có ông nội Từ, cha Từ, Từ Tự Hoan đều là con một, ông nội Từ xuất thân từ một nông dân nghèo vất vả, cha Từ làm giàu từ một khu mỏ ở quê sau khi tốt nghiệp cấp ba, trở thành người giàu mới nổi may mắn ở thành phố A.
Đối với Từ Tự Hoan bây giờ mà nói, trong nhà đã có mỏ vàng chờ cậu thừa kế, vậy nên việc đi học của cậu cũng chẳng quan trọng, thích thì học không thích thì nghỉ. Cha của cậu đã đồng ý nếu không thi đậu đại học thì sẽ mua một suất du học nước ngoài cho cậu.
Hai mắt mơ màng như sắp ngủ, Từ Tự Hoan cảm giác ánh sáng đột nhiên rõ ràng hơn rất nhiều, cậu nhớ lúc tối về mình chỉ bật một cái đèn bàn nhỏ, không sáng đến mức này chứ.
Có gì đó không đúng!
Từ Tự Hoan đột nhiên mở mắt nhìn xung quanh, đèn pha lê hoa lệ rọi thẳng vào mắt, trần nhà xa lạ, giấy dán tường xa lạ, rèm cửa xa lạ.
Cùng với, cái người quen thuộc đang đứng trước mặt cậu…
Sao thằng nhãi Lục Kim An này lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu!
Là mơ, Từ Tự Hoan khẳng định chắc nịch, nhưng tâm tình kích động lại không thể bình tĩnh được.
Cậu chuẩn bị vén tay áo lên muốn chống cự, hiện thực không đánh lại, trong mơ đánh chết Lục Kim An cũng là một cách báo thù khá hay.
Nhưng mà, sao trong mơ cậu lại không động đậy được, chẳng lẽ không để cho cậu báo thù sao?
Loại cảm giác cơ thể không nghe theo sự khống chế của mình khiến cảm giác an toàn của Từ Tự Hoan biến mất hoàn toàn.
Cả người cậu nằm im, không thể cử động, không thể nói chuyện, chỉ có mắt và ý thức chịu sự khống chế của cậu.
Từ Tự Hoan nằm im như một con cừu non chờ làm thịt đối với Lục Kim An mà nói chính là cơ hội nghìn năm có một.
Tại sao hiện thực không đánh lại, trong mơ cũng không được!
Ông trời muốn gϊếŧ cậu sao!
Tiếng quần áo cọ xát sột soạt bên cạnh khiến Từ Tự Hoan tỉnh táo lại.
Cái giường cậu đang nằm rất thấp, Lục Kim An lại cao, chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn tổng thể cả người cậu từ trên xuống dưới.
Lục Kim An không mặc bộ đồng phục như tiết tự học buổi tối, ngay cả chiếc kính bình thường hay đeo cũng được cởi ra.
Chắc hắn vừa mới tắm xong, hắn khoác một chiếc áo tắm rất rộng, hơn nửa cơ ngực đều lộ ra ngoài, mái tóc ướt đẫm rũ trên trán, nước không ngừng nhỏ giọt.
Có thể là do hắn là con lại, mắt Lục Kim An có màu xanh thẫm khác thường, mái tóc màu vàng nhạt hơi xoăn, góc cạnh rõ ràng, chóp mũi cao thẳng có một nốt ruồi nhỏ.
Từ Tự Hoan nhìn đến mức ngơ ngẩn, xem ra tin đồn hắn là con lai là thật, nếu bình thường không đeo kính thì chắc chắn sẽ khiến mấy cô gái nhỏ trong trường say như điếu đổ.
Haiz, chủ yếu là nhân phẩm quá kém, quên đi.
Thấy Lục Kim An đang đến gần mình, cho dù cậu cố gắng tỉnh khỏi giấc mơ như thế nào cũng vô ích.
Xúc cảm ấm áp không ngừng mơn trớn cẳng chân của cậu.
Là tay của Lục Kim An.
Lúc này Từ Tự Hoan mới phát hiện ra mình đang khỏa thân nằm trên giường.
Sự chân thật của giấc mơ này khiến cậu hoảng sợ.
Cảm giác đầu ngón tay lướt qua da thịt, lòng bàn tay cọ xát lên khiến cậu cảm thấy run rẩy, không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý thức của cậu.
Nói với cậu rằng, đây là sự thật.
Xúc cảm ấm áp đã di chuyển tới bắp đùi.
Từ Tự Hoan sợ hãi muốn hét lên.
Lục Kim An trước mặt đột nhiên đứng thẳng lên, mất kiên nhẫn kéo áo ngủ trên người xuống, cúi gần sát vào Từ Tự Hoàn đang nằm trên giường.
Gương mặt tuấn tú kia tới gần, vẻ đẹp phản chiếu trong mắt Từ Tự Hoan.
Từ Tự Hoan âm thầm nuốt nước miếng, muốn nhắm mắt lại. Cảm giác ở bên dưới khiến cậu phải ngơ ngẩn, bởi vì cậu cảm nhận được lúc bàn tay sờ đến, bên dưới như thể thiếu mất một thứ gì đó quan trọng.
Côn ŧᏂịŧ lớn mà cậu tự hào không thấy đâu hết!
Không thấy!
Dươиɠ ѵậŧ thô dài giữa hai chân bị thay thế bằng hoa môi đầy đặn,
Lục Kim An lạnh mặt, trên mặt hắn không có chút ham muốn du͙© vọиɠ nào, hắn xoay người lấy một lọ dịch bôi trơn ở đầu giường.
Ngón tay thon dài căng hoa môi ra, không kiêng nể gì mà cắm đầu nút của lọ bôi trơn vào hoa huyệt non nớt.
Thân lọ bị hắn bóp mạnh, một lượng lớn chất lỏng trơn trượt nối tiếp nhau tưới lên lối đi ấm áp.