Bởi vì dịch bôi trơn bị đổ vào quá nhiều, cảm giác quá mức chân thật khiến Từ Tự Hoan ảo tưởng mình thật sự đang làʍ t̠ìиɦ.
Ưm a… Nhanh quá… Chậm… Chậm một chút…
Sự đau đớn bên dưới dần bị kɧoáı ©ảʍ thay thế, cậu không rõ rốt cuộc mình là đàn ông hay phụ nữ.
Miệng huyệt mấp máy run rẩy, cắn chặt côn ŧᏂịŧ. Lối đi bị côn ŧᏂịŧ lấp đầy, không ngừng nuốt thân gậy vào bên trong.
Va chạm kịch liệt mở rộng khe huyệt chặt khít, hai cánh hoa môi cũng bị kéo ra bên ngoài.
Tiếng nước phụt phụt vang lên bên trong, dâʍ ɖị©ɧ bắn ra liên tục.
Lục Kim An nắm chặt eo của con búp bê trước mặt, mỗi lần lại cắm vào sâu hơn, cơ bắp ở eo cũng căng chặt.
Từ Tự Hoan cảm giác Lục Kim An muốn đâm xuyên cơ thể của cậu, bụng nhỏ bằng phẳng trắng trẻo bị dươиɠ ѵậŧ căng đầy, vô cùng khủng bố.
Nếu Từ Tự Hoan nhìn thấy cảnh tượng lúc này thì chắc chắn sẽ ngượng chết.
Suy cho cùng, lý trí vẫn không thắng nổi phản ứng của cơ thể, cho dù đau khổ chán ghét như vậy nhưng dưới tình huống này, cậu vẫn bị kɧoáı ©ảʍ dụ dỗ trầm luân.
Bàn tay to lớn của Lục Kim An lại nâng người con búp bê lên, hắn xoa nắn hai cánh mông mềm mại, thịt non trơn nhẵn bị chà đạp đến mức thay đổi hình dạng.
“Bốp…”
Bàn tay đánh mạnh một cái.
“Bạch bạch…”
Âm thanh không ngừng vang lên, da thịt va chạm kịch liệt.
“Lẳиɠ ɭơ, hư hỏng, đúng là phóng đãng.”
Lục Kim An không đè thấp giọng, Từ Tự Hoan nằm trong chăn cũng nghe thấy rõ ràng.
Hết đánh mông lại nói lời cợt nhả.
Từ Tự Hoan giận dữ hận không thể đấm chết Lục Kim An.
Tên biếи ŧɦái!
Ngay sau đó, dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ đâm vào trong, cọ lên vách thịt. Vách thịt nhạy cảm co rút, ngay cả suy nghĩ của Từ Tự Hoan cũng bị đâm cho nát vụn, cuối cùng cậu chẳng còn sức mà chửi mắng Lục Kim An.
Đối mặt với hoàn cảnh tối đen này, không biết đã qua bao lâu, bên dưới bị đâm chọc mãnh liệt khiến Từ Tự Hoan chết lặng.
Cậu cảm thấy may mắn vì mình là nam, nếu là nữ mà bị Lục Kim An làm điên cuồng như vậy thì có khi đã đẻ năm sáu đứa con rồi.
Dươиɠ ѵậŧ trong hoa huyệt đột nhiên trướng lớn, đâm lên hoa tâm, một đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun ra, chất lỏng nóng bỏng khiến Từ Tự Hoan run rẩy, sau đó cậu ngất lịm đi.
Nước mắt chảy ra làm ướt gối, Từ Tự Hoan cảm thấy mí mắt vô cùng nặng nề.
Cậu khó khăn mở mắt ra, sau đó lập tức sờ xuống đũng quần.
May quá.
Vẫn còn vẫn còn, dươиɠ ѵậŧ lớn vẫn còn, cũng không có mấy thứ kỳ lạ xuất hiện.
Nhìn ánh sáng nhẹ nhàng tỏa ra từ chiếc đèn quen thuộc trên đầu giường, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng trở về.
Là phòng của cậu.
Xem ra đó chỉ là giấc mơ.
Mặt cậu nóng lên, qυầи ɭóŧ cũng ướt đẫm, có lẽ là bắn ra lúc mơ ngủ.
Cậu bực bội xoay người, ngây ngẩn nhìn trần nhà, tầm mắt dần trở nên mơ hồ.
Đây là lần đầu tiên cậu phải chịu uất ức như vậy, nước mắt không kiềm được bắt đầu tuôn rơi.
Lục Kim An đúng là tên đáng ghét.
Từ Tự Hoan tức giận hất chăn ra, xoay người ngồi dậy, thấy đồng hồ báo thức điểm 6 rưỡi, sắp đến giờ vào học!
Đã bực bội còn mơ thấy giấc mơ chết tiệt kia, tâm tình không tốt còn phải đi học, chuyện quái quỷ gì thế này!
Qυầи ɭóŧ dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ không thể nhờ dì giặt được.
Từ Tự Hoan cam chịu số phận xuống giường thay đồng phục, giặt sạch sẽ qυầи ɭóŧ.
Nghĩ đến Lục Kim An, cậu nghiến răng ken két, lực cổ tay cũng tăng lên suýt nữa làm rách quần.
Sau khi âm thầm dùng máy sấy sấy khô trong nhà vệ sinh, cậu rửa mặt rồi vội vàng xuống tầng, tùy tiện cầm sandwich và sữa trên bàn rồi ra ngoài.
“Ba mẹ, con đi học đây.”
…
Lục Kim An: Xong rồi, mình bị vợ ghét…
Tự giác quỳ xuống đất chịu trận. (Ông Lục tự giác nhận thức tương lai)
Đến lớp, cậu nhấc chân đá bay tên kia một cách ngầu lòi, tâm trạng lập tức thoải mái hơn (Ảo tượng hiện tại của ông Từ)