Dị Thế Đạo Môn

Chương 2: Nhặt Được Hai Đứa Nhỏ

Một thanh niên có ria mép vẻ như từng trải, cười ha hả nói:

- Xem ra là người bán có chỗ bất phàm.

Bạch Vũ Trần gật nhẹ tán thành:

- Ta đang dạo trên đường cái, đột nhiên nghe được thanh âm rao bán, dù non nớt nhưng đầy vui vẻ. Người buôn bán trên đường đều là bôn ba vì sinh tồn, ngày này qua ngày khác, thanh âm đã sớm mệt mỏi khô khan, không có cái nào nhẹ nhàng như vậy.

Ta hiếu kỳ nhìn qua, thấy một thanh niên ăn mặc kỳ quái ngồi bên đường rao bán nanh lợn rừng, sắc mặt nhẹ nhàng ý cười hiển hiện, hiếu kỳ nhìn ngó chung quanh, tràn đầy linh tính.

Nữ tử kia giật mình nói:

- Là sư huynh nổi lòng yêu tài, định thu về thư viện sao?

Bạch Vũ Trần nói:

- Ta vốn định thu làm thư đồng, nhưng qua nói chuyện, mới phát hiện hắn đã có môn phái.

Nữ tử kia cười hì hì nói:

- Vậy sư huynh phải thất vọng rồi.

Bạch Vũ Trần ngưng trọng nói:

- Thu được hắn làm thư đồng hay không là chuyện nhỏ. Chuyện lớn hiện giờ là hắn liên quan tới thứ đột nhiên xuất hiện trên núi ngoài thành, không biết là môn phái nào, chỉ sợ kẻ tới không thiện.

Đám người còn lại như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, sắc mặt cùng biến đổi.

Thanh niên sờ sờ hai bên ria mép, đăm chiêu nói:

- Cũng không nhất định là tồn tại trong núi a?!

Bạch Vũ Trần nhìn về phía nanh lợn rừng:

- Có cái này, ta có thể dò xét xem thử lai lịch Đạo môn kia, hi vọng hắn không phải địch nhân.

Nữ tử ban đầu lo lắng nói:

- Hắn rất lợi hại sao?

Bạch Vũ Trần lắc đầu nói:

- Không, mặc dù không nhìn ra tu vi, nhưng hẳn cũng không cao. Chỉ là hắn khiến ta cảm thấy rất ôn hòa chất phác, không giống người xấu, hy vọng hắn không bị Tà Thần lợi dụng.

Vừa nhắc tới Tà Thần, đám người trong phòng lập tức trầm xuống, một cái tên lập tức khiến đám người cảm thấy áp lực nặng nề.

...

Lý Bình An vừa xỉa răng, vừa bước ra khỏi một gian tửu lâu, lòng thầm suy nghĩ, mười viên ngân châu này còn đáng tiền hơn hắn tưởng tượng a!

Bữa cơm vừa rồi thịnh soạn như vậy, nhưng giá cũng chỉ có nửa viên ngân châu, thoạt nhìn hiện hắn nợ nhân tình của Bạch Vũ Trần kia rồi.

“Ô ô!!!”

Một âm thanh nức nở loáng thoáng truyền đến.

Lý Bình An sững sờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trong một góc tường, có hai nữ hài chừng bốn năm tuổi đang nức nở.

Lý Bình An đi qua ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng hỏi:

- Tiểu muội muội, hai đứa làm sao mà lại thút thít ở đây? Cha mẹ hai đứa đâu?

Đứa lớn ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nức nở nói:

- Cha... cha dẫn bọn ta vào thành chơi, chúng ta quá ham chơi, không thấy cha nữa...

Đứa nhỏ khóc nấc lên:

- Ta muốn cha, ta muốn cha, cha mẹ, sau này ta sẽ không nghịch ngợm nữa.

Lý Bình An nhẹ giọng an ủi:

- Đừng khóc, nín đi, ta tìm cha cho hai đứa.

Đứa lớn ngẩng đầu, mong đợi nhìn Lý Bình An:

- Thật sao?

Lý Bình An gật nhẹ, cười vuốt tóc hai đứa nhỏ, nói:

- Cha hai đứa có nói tụ hợp ở đâu không?

Hai đứa nhỏ cùng lắc đầu.

Lý Bình An lại hỏi:

- Vậy hai đứa có biết nhà ở thôn nào không?

Nữ hài lớn hơn thốt lên:

- Đại Thạch thôn, thôn của muội là Đại Thạch thôn, cách nơi này rất xa.

- Hai đứa biết đường chứ?

Hai đứa nhỏ lại cùng lắc đầu.

Lý Bình An tiếp tục hỏi:

- Vậy cha hai đứa có để lại thứ gì cho hai đứa không?

Nữ hài lớn tuổi vội đáp:

- Có có!

Nói rồi, đưa tay vỗ vỗ túi lớn trước ngực:

- Cha muội có để lại thứ này, nói là nếu có người giúp, thì đưa cái này cho người đó.

Lúc này Lý Bình An mới để ý, trước ngực tiểu nữ hài còn có một cái túi, trước đó là do nó co chân ngồi xổm, nên hắn cũng không chú ý tới.

Lý Bình An cười nói:

- Có thể cho ta xem một chút không?

Đứa lớn gật đầu nói:

- Đây ạ!

Nói liền cởi dây buộc từ trên cổ, đưa cho Lý Bình An.

Lý Bình An nhận lấy túi mở ra, bên trong có mấy cái bánh nướng, còn có một tờ giấy, trên giấy viết mấy chữ.

Lý Bình An lập tức ngẩn người, hắn không biết chữ của thế giới này, hơn nữa mấy chữ này cũng vô cùng ẩu tả, mặc dù hắn không biết chữ, nhưng có thể đại khái nhìn ra được, chữ siêu siêu vẹo vẹo này, tuyệt không phải của người hay chữ.

Lý Bình An suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn tới quán rượu bên cạnh, thu tờ giấy:

- Hai đứa theo ta!

- Vâng!

- Vâng!

Hai đứa nhỏ xoa xoa nước mắt, đứng dậy bước theo.

Lý Bình An dẫn hai đứa nhỏ, quay trở lại tửu lâu, đi vào trong gõ gõ lên quầy hàng.

Nhân viên thu chi đang cúi đầu ghi chép lập tức dừng lại, cười ha hả:

- Công tử, sao ngài lại trở lại rồi? Ta tính nhầm gì cho ngài a?

Lý Bình An nói:

- Không tính sai, ta muốn chờ ngươi một chút.

Nhân viên thu chi kỳ quái hỏi:

- Có việc gì gấp sao?

Lý Bình An đưa tờ giấy trong tay cho nhân viên thu chi:

- Xem giúp ta một chút, xem trên này viết gì. Chữ viết ngoáy như vậy thực là khó đọc.

Nhân viên thu chi cầm cờ giấy lên, thoáng cái liền bật cười:

- Xác thực đủ xấu, còn không bằng chữ đứa nhỏ nhà ta viết.

Nhìn một hồi, nhân viên thu chi càng lúc càng nhíu mày chặt, sắc mặt dần chuyển sang phẫn nộ, cuối cùng lại thành bất đắc dĩ.

Hắn rướn cổ lên nhìn hai đứa nhỏ khuất dưới quầy, hỏi:

- Công tử, ngài gặp hai đứa nhỏ này ở đâu?

Lý Bình An nói:

- Ngay trước ngã rẽ ngoài cửa, ta thấy hai đứa nó đang khóc, cho nên hỏi mấy câu, bọn nó bị lạc.

Nhân viên thu chi lắc đầu, nói:

- Không phải bị lạc.

Lý Bình An nhíu mày hỏi:

- Vậy là chuyện gì xảy ra?

Lòng hắn đã ẩn ẩn có suy đoán, nhưng chưa dám khẳng định.

Có điều, ở cái thế giới trọng nam khinh nữ này, chuyện cha mẹ vứt bỏ con cái, không phải là không thể xảy ra. Cái này cũng có thể giải thích, vì sao trong túi lại có cả bánh nướng.

Nhân viên thu chi muốn nói lại thôi, nhìn hai đứa nhỏ đứng trước quầy hàng, lại nhìn sang Lý Bình An:

- Công tử, mời qua bên này nói chuyện.

Lý Bình An khẽ động, ôn hòa nhìn hai đứa nhỏ:

- Hai đứa ở đây đợi ta, chờ một chút ta đưa hai đứa tìm cha.

- Vâng!

Hai đứa nhỏ nắm lấy tay nhau, gật như gà mổ thóc, ánh mắt ỷ lại nhìn Lý Bình An bước sang một góc, đối với các nàng mà nói, hiện Lý Bình An chính là vị thần xuất hiện lúc bọn nó tuyệt vọng, là ánh sáng của hy vọng.

Lý Bình An theo nhân viên thu chi tới một gian phòng nhỏ.

Nhân viên thu chi ngưng trọng nói:

- Công tử, hai đứa nhỏ này là tế phẩm.

Lý Bình An ngẩn người, cả kinh kêu:

- Tế phẩm?

Nhân viên thu chi thương sót nhìn ra hai đứa nhỏ, bất đắc dĩ:

- Ngoài thành là Thương Man sơn mạch, Thương Man sơn mạch kéo dài mấy vạn dặm, trong có có rất nhiều thôn xóm, người ở đây dựa vào đi săn cùng hái thuốc mà sống.

Vì có thể sinh tồn trong núi hoang, các thôn xóm này thường sẽ có hiệp nghị với một số tinh quái, cung phụng tinh quái, bù lại tinh quái sẽ che chở cho thôn, loại tinh quái này được xưng là Tế linh, đa phần Tế linh chỉ hưởng cung phụng bằng linh thảo, con mồi các thứ...

Nhưng không phải Tế linh nào cũng lương thiện, một số Tế linh hung tàn ngoài huyết thực bình thường, còn muốn lấy đồng nam đồng nữ làm tế phẩm, hai đứa nhỏ này chính là thuộc trường hợp như vậy.

Lý Bình An nặng nề gật đầu:

- Vậy tại sao bọn nó lại xuất hiện ở trong thành?

Nhân viên thu chi nói:

- Là cha mẹ bọn nó không đành lòng để con cái mình rơi vào miệng quái, nên lén đưa vào trong thành vứt bỏ, hy vọng có người tốt thu lưu, coi như phải làm nô bộc, cũng tốt hơn là táng thân trong miệng tinh quái.