Bản Tình Ca Muôn Thưở

Chương 16

Chương 16
Chỉ còn ba ngày nữa là nghỉ lễ Giáng sinh. Ca? Vương Long và Trương Tú đều không quên ngày hẹn với Quán Anh.

Cả nưả tháng trước Vương Long đã nóng lòng muốn

biết ý kiến của Trương Tú về buôỉ hẹn đó. Nhưng không thấy Trương Tú đề

cập tới, chàng ngại nên chỉ im lặng đơị chờ. Vả lại chính chàng cũng có

điều không thể giải quyết được đó là vấn đề tiền bạc. Cho tới lúc ngày

lễ gần kề, ngày hẹn đã tới, chàng chưa biết xoay sở ở đâu cho có tiền

trở về. Nghĩ lại từ ngày lên Đài Bắc, đã hơn ba tháng qua, chàng chỉ

nhận được một lần tiền do chú gơỉ lên, kèm với số tiền đó là một là thư

cho biết ông sẽ gơỉ tiền lên cho chàng ba tháng một kỳ. Đọc kỹ lá thư và tính toán số tiền chàng có chi dùng dè xẻn nhất cũng chỉ được hai

tháng. Còn một tháng nưã chàng sẽ chi tiêu bằng gì? Đó là một vấn đề mà

chàng chưa thể tính toán ra. Chàng cố gắng kiếm việc làm để có tiền chi

dụng mà chua*a tìm được. Cuối cùng chàng đành chọn lấy giaỉ pháp nhịn

ăn. Thay vì một ngày ăn hai bưã chàng chỉ ăn một, vậy mà mới được có hai tháng rươĩ, chàng đã không còn một xu dính túi trừ một số lương khô

tích trữ để cầm cự dần.

Thể xác Vương Long sa sút hẳn đi, so với ngày

chàng mới lên Đài Bắc. Nhưng tinh thần và sự quyết tâm của chàng vẫn can trường. Chàng mơ tớI ngày tốt nghiệp, với mảnh bằng trong tay, chàng sẽ dễ dàng tìm việc, và sau khi có công ăn việc làm, chàng sẽ có thì giờ

sáng tác văn thơ, bước dần lên đài danh vọng. Cứ nghĩ tới lúc thành

công, nghĩ tới khi Quán Anh ngã mình vào vòng tay chàng, chàng lại cảm

thấy tâm hồn háo hức, quên đi những khó khăn khổ cực hiện tại

Sự thiếu thốn và sa sút của Vương Long không qua khoỉ mắt Trương Tú. Một hôm Trương Tú nhắc lại chuyện mời Vương Long về ở chung, nhưng Vương Long gạt đi không nhận lời.

Thế rồi chỉ còn một ngày nưã là nghỉ lễ Giáng sinh. Tối hôm đó Trương Tú tới

- Chắc anh chưa quên lời hẹn với Quán Anh chứ?

Vương Long bối rối gật đầu

- Tôi không quên

- Vậy thì ngày mai bắt đầu nghỉ anh nên về Nam thăm nàng để đừng lỡ hẹn

- Còn anh?

Trương Tú lắc đầu

- Tôi không về được tôi bị đau

- Anh đau sao?

- Tôi đau thường thôi, nhưng vì trong người mệt

nên không muốn đi xa. Tôi muốn lợi dụng vài ngày nghỉ để dưỡng sức. Gặp

Quán Anh, anh cho tôi gơỉ lời xin lỗi

Vương Long ngập ngừng

- Nhưng nếu anh không về thì sẽ chẳng có ai về, tôi cũng định nói với anh là tôi ở lại

- Tôi hiêủ ý anh. Anh không về là vì vấn đề tài chánh, anh đừng lo tôi đã sưả soạn sẵn đây

Trương Tú lấy từ trong túi aó ra một phong thư và một gói tiền, nói với Vương Long

- Tôi đau không về được nhưng anh thì phải về.

Một trong hai ta không thể thất hẹn. Đây là số tiền vừa đủ để anh đi về. Tôi mong là anh không nỡ phụ lòng tôi.

Vương Long cúi đầu, chàng có tiền để về thăm

Quán Anh, còn gì sung sướиɠ bằng. Nhưng nhận tiền của Trương Tú để về

thăm nàng là một điều không nên.

- Tôi không thể nhận số tiền này được

- Tại sao? Vả lại lời hứa về thăm nàng không

phải của riêng anh hay tôi mà của hai chúng ta. Tôi đau không thể về

được thì anh phải về. Đó là bổn phận cả hai cùng phải lo. Nhân chuyến về anh giúp tôi gưỉ cho Quán Anh lá thư này. Như vậy anh giúp tôi nhiều

hơn là số tiền nhỏ mọn này tôi đưa anh để làm lộ phí.

Trước câu nói chí tình của Trương Tú, Vương Long đành nhận số tiền. Dù sao thì sự ngại ngùng chỉ có một mà lòng vui

thích khi gặp lại Quán Anh lên tới mười. Nhất là khi gặp lại nàng không

có Trương Tú ở bên.

Nói chuyện với nhau một lúc, Trương Tú ra về.

Nằm lại một mình trong phòng, ý tưởng được gặp lại nàng rạo rức xâm

chiếm hồn chàng. Thế là trở ngại duy nhất, khó khăn nhất đã được Trương

Tú giaỉ quyết giúp chàng. Nhưng nhớ lại vẻ mặt Trương Tú chàng không

khoỉ thắc mắc lạ lùng thầm nghĩ

- Trông Trương Tú chẳng có vẻ gì là đau ốm cả,

tại sao Trương Tú không về? Còn lá thư nhờ mình chuyển trong đó nói

những gì? Một lời xin lỗi vì không thể về? Một câu dặn dò âu yếm hay

những lời thương yêu nồng nàn?

Tự nhiên óc tò mò, ghen tương nôỉ sóng trong

lòng, chàng nhỏm dậy cầm lá thư ngắm nghía. Trong tình yêu nhiều khi

người ta có thể làm những công việc mà bình thường không bao giờ dám

nghĩ tới. Trường hợp của Vương Long cũng vậy, chàng là một kẻ có tư

cách, nếu như bình thường sẽ chẳng bao giờ chàng dám nghĩ tới trong đờI

chàng, có một lần nào đó có thể có hành động coi lén thư người khác.

Và nếu như chàng có nghe ai kể lại rằng có một kẻ coi trộm thư tình của bạn, chàng đã cau mày khinh bỉ.

Vậy mà trong lúc u mê, nghĩ rằng trong lá thư

của Trương Tú, có trăm ngàn lờI yêu thương gắn bó.. Nghĩ rằng biết đâu

sau khi đọc lá thư đó Quán Anh chẳng cảm động xiêu lòng trở lại yêu

Trương Tú, bỏ rơi chàng. Tự nhiên Vương Long thấy lá thư đó thật nguy

hiểm ! Lá thư đó có thể cướp mất hạnh

phúc của chàng! Tự nhiên Vương Long nhận thấy

trong sự ở lại Đài bắc của Trương Tú chắc là có sự sắp xếp âm mưu gì

đây. Mà cái âm mưu đó hẳn không ra ngoaì phạm vi chinh phục tình cảm của Quán Anh. Cẩn thận Vương Long tìm cách bóc lá thư ra mà không rách. Để

nếu như trong trường hợp lá thư không có gì chàng có thể dán lại và trao cho Quán Anh. Đôi mắt đỏ lưả bàn tay run run, chàng đọc lá thư của

Trương Tú

" Quán Anh thân mến

Trước nhất tôi muốn noí ngay để Quán Anh yên

lòng, tôi vẫn mạnh khoẻ như thường chẳng đau ốm gì cả. Sở dĩ tôi phải

nói với Vương Long như vậy là để Vương Long khoỉ thắc mắc nghĩ ngợi. Sở

dĩ tôi không về và đành lôĩ hẹn với Quán Anh là vì nhiều lý do sau những ngày suy nghĩ. Từ khi nhận được thư của Quán Anh với câu hỏi: Nếu như

chuyện hôn nhân của chúng ta gặp một trắc trở gì đó không thành thì tôi

nghĩ sao? Tôi có sẵn lòng tha thứ cho Quán Anh, có vui lòng giúp đỡ nêú

như có việc Quán Anh cần nhờ tôi hay không? Tuy Quán Anh chưa nói rõ

nhưng tôi đã hiêủ. Hiêủ ngay từ cái hôm chúng ta đi dạo rừng Bắc Lâm.

Cái trở ngại mà Quán Anh nói tới chính là Vương Long, người bạn thân

thiết của tôi. Tôi hiêủ rằng tâm hồn của hai ngườI đã cùng rung động

trong buôỉ đi chơi hôm đó. Và hai người không thể cản ngăn, tình yêu từ

trong tim bộc phát. Hai người đã yêu nhau

như một định mệnh không thể né tránh, như truyền kiếp không thể chối từ.

Từ buôỉ đó tôi đã âm thầm đau khổ chờ đợi một sự thay đôỉ xaỷ ra, một lời nói hay một lá thư mà Quán Anh sẽ gưỉ cho tôi. Thế rồi lá thư đó đã đến, tôi để trong hộc tủ ba ngày không dám mở ra

đọc. Có trời chứng giám cho tôi, đọc những lời lẽ của Quán Anh trong

thư, tôi đã chỉ nhận thêm sự đau khổ trong lòng mà không một chút ngạc

nhiên.. Bơỉ vì sự đau khổ là do tình yêu của tôi dành cho Quán Anh, là

do những mơ ước không thành của tôi đã bị tan vỡ. Tôi có thể cả quyết

với Quán Anh rằng tình yêu chân thành tha thiết trong lòng tôi đối vớI

Quán Anh không thua kém sự chân thành tha thiết của Vương Long. Nhưng

nếu như định mệnh đã an bài, nếu như tình yêu đốt cháy tâm hồn Quán Anh, bắt Quán Anh phải lưạ chọn giưã tôi và Vương Long thì lần ở lại Đài Bắc này của tôi là một dịp để Quán Anh lưạ chọn. Tôi chân thành mong ước

rằng chẳng thà một mình tôi đau khổ, còn hơn để Quán Anh lưỡng lự phân

vân. Và Vương Long phải đau đớn vì tuyệt vọng. Ở trên đời này nếu như có ai nhận là hiêủ rõ Vương Long, biết giá tri. Vương Long thì

kẻ đó phải là tôi. Vương Long là kẻ thật có văn

tài, tương lai sẽ chẳng còn đen tối. Nhưng dĩ vãng và hiện tại, Vương

Long đã phải chịu nhiều nỗi đắng cay. Chắc là trước khi trao danh vọng

và hạnh phúc cho Vương Long, thượng đế muốn trao cho chàng nếm đủ mùi vị đắng cay của cuộc đời. Vương Long thiếu thốn nhiều thứ quá, từ tiền bạc tới tình thương. Kể từ ngày quen thân với Vương Long, lòng tôi vẫn thầm ước sẽ giúp được một điều gì đó cho Vương Long. Nhưng Vương Long lại là một người quá nhiều tự trọng, quá nhiều tinh thần tự lập nên tôi vẫn

chưa thể giúp gì được cho chàng. Ngay trong giai đoạn này, sống ở Đài

Bắc vớI đủ thứ thiếu thốn, (tôi nghĩ là Vương Long thiếu cả cơm ăn) vậy

mà Vương Long vẫn một mực từ chối không chịu về ở chung với tôi, khiến

tôi không biết làm sao để có thể giúp đỡ được.

Với lòng can đảm chịu đựng đó, tôi nghĩ, Vương

Long xứng đáng để được hạnh phúc sau này. Xứng đáng để nhận lãnh tình

yêu, lòng tin tưởng của một người con gái khả aí như Quán Anh. Chúc hai

người sớm đi tới quyết định, lướt thắng được mọi khó khăn. Phần tôi, nếu như có lời Quán Anh yêu cầu xin rút hôn lễ lại, tôi sẵn sàng hành động

ngay và chịu lỗi trước mặt hai bên cha mẹ.

Trương Tú

Buông rơi lá thư xuống đất, Vương Long ngồi chết lặng. Hai hàng nước mắt từ từ trào ra, lăn dài trên má, rớt xuống lá

thư. Ngôn ngữ con người chẳng còn danh từ gì để có thể diễn đạt tâm

trạng của Vương Long lúc đó. Một nỗi tuyệt vọng sầu tham? mênh mang tràn ngập tâm hồn chàng.

Tâm trí chàng trống rỗng, cuộc đời chàng đang ở

trên cao rớt xuống một vưc thăm? không đáy. Chàng tiếc hận vì đã đọc lá

thư. Và chàng thấy cuộc đời chàng, tư cách chàng như thế là hết. Chàng

đã chứng tỏ cái ban? ngả của chàng là một kẻ thấp hèn, trong khi Trương

Tú là một người vị tha quân tử, đã có một sự độ lương mênh mông, thiết

tha một lòng vì bạn. Thế là hết! Vương Long ngồi im chết sững. Chàng sẽ

không còn mặt muĩ nào để nhìn Trương Tú, Quán Anh. Cả hai cùng cao cả

tinh khiết quá. Những tâm hồn đó ở gần nhau, có nhau mới xứng đáng. Còn

chàng chỉ là một thứ cặn bã tiêủ nhân. Chàng đã lấy cái cặn bã tiêủ nhân đó ra suy diễn gán ghép vào sự cao cả của Trương Tú.

- Ôi, nếu như ta có thể chết đi.

Vương Long thang? thốt kêu lên, chàng đứng dậy như đυ.ng phải lò so, như một kẻ điên cuồng mất trí đi đi lại lại trong phòng.

- Ta phải chết! Ta phải chết! Ta không còn đủ tư cách làm người! Ta chỉ là một loài xúc vật, làm nhơ bẩn xã hội, ta

không còn xứng đáng để nhìn lại Trương Tú- Quán Anh. Ta phải chết, ta

phải chết.

Vương Long thét lên. Bàn tay với ra chụp lấy con dao trên bàn. Chàng đưa lên cao, mắt chăm chăm nhìn vào đầu muĩ dao.

Chàng cảm thấy từ đầu muĩ dao đó, toát ra một sự cao cả, một hình phạt

dành cho sự đê tiện của chàng.

Thời gian nặng nề trôi qua, Vương Long vẫn đứng yên bất động. Bỗng nhiên chàng vứt mạnh con dao xuống sàn nhà.

- Ta chưa có can đam? để chết. Mà sự chết của ta cũng vô ích. Vương Long ngồi phịch xuống giường ôm đầu khổ sơ?

- Ta không đủ can đam? chết, nhưng ta sống để

làm gì? Đê? Nhìn hạnh phúc của họ xum họp bên nhau. Phaỉ, ta phải sống

để chiêm ngưỡng cảnh đó, để cho lòng thêm dằn vặt khốn khổ mới thôi.

Nàng cần Trương Tú, chỉ có Trương Tú mới đem lại hạnh phúc cho nàng.

Nàng không thể rơi vào vòng tay một kẻ đê tiện, khốn nạn như ta được.

Cho dù ta có sợ chết mà sống thì đối riêng với hai người này ta cũng

không thể là một kẻ còn hiện diện trên thế gian này! Với định tâm, Vương Long ngồi vào bàn viết cho hai người chung một lá thư. Trong đó, Vương

Long kể lại từ đầu tới cuối, từ phút say mê đầu tiên khi chàng gặp Quán

Anh ở sân trường buôỉ tối đêm văn nghệ. Chàng kể lại nỗi sung sướиɠ khi

gặp lại nàng, và nỗi đau khổ tuyệt vọng khi biết nàng là hôn thê của

Trương Tú.

Thế rồi chàng kể tiếp những ghen tương ngấm ngầm đối với Trương Tú, và chàng kể ra những lý do tại sao đã thúc đâỷ chàng có hanh` động điên rồ coi lén bức thư. Ở đoạn cuối thư, Vương Long cho

hai người biết là chàng quyết định đi tìm cái chết, chàng cầu chúc cho

hai ngườI suốt đời hạnh phúc bên nhau.

Viết xong lá thư thứ nhất, chàng viết lá thứ hai gưỉ cho chú thím cám ơn đã dạy dỗ nuôi nấng chàng. Khi viết xong, chàng đọc lại hai lá thư, chàng tự biết trong sự liêm sĩ của con người, chàng lại bước thêm một bước gian dối nưã.

Khi bỏ hai lá thư vào phong bì thì trời đã hừng

sáng. Vương Long bỏ lại hết cả đồ đạc, chàng ra trạm bỏ thu rồi kêu xe

đi về phía haỉ cảng...