Chương 1: Chồng Không Thỏa Mãn Được Nhu Cầu, Ba Chồng Mạnh Hơn
Đêm Khuya.
Chu Tĩnh Di gò má ửng hồng còn chưa phai đi, khe thịt giữa hai chân lần thứ hai chảy ra da^ʍ thuỷ, trong lòng ngứa ngáy ập đến, khiến cô không tự chủ được động đậy hai chân, nhìn về phía bên cạnh: “Chồng…..”
Cô vẫn muốn.
Trước khi kết hôn, Chu Tĩnh Di vẫn luôn là cô gái ngoan ngoãn, chưa bao giờ làm chuyện gì quá đáng, nhưng sau khi kết hôn, Chu Tĩnh Di bị Lý Lập Hằng khai phá càng ngày càng ham muốn, mỗi lần hai người triền miên trên giường cô đều muốn quá nhiều, một lần căn bản là không đủ.
Lý Lập Hằng có chút mệt mỏi, không phải anh không biết Chu Tĩnh Di vẫn thèm khát, lúc kết hôn thời điểm hai người ngọt ngào nhất, dù cô có bao nhiêu lần muốn, anh đều có thể thỏa mãn cô, nhưng sau đó kết hôn lâu dài, cơ thể anh ngày nào cũng làm nên có chút quá sức, chưa kể ban ngày làm việc rất mệt mỏi.
Ngày mai lại phải dậy sớm.
Lý Lập Hằng liếc nhìn đồng hồ trên tường, sau đó đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán Chu Tĩnh Di: “Bà xã, thời gian không còn sớm nữa, ngủ đi."
Đèn trong phòng tắt hết, trong bóng đêm, vẻ ửng hồng trên mặt Chu Tĩnh Di từng chút một nhạt đi, hai tay bất đắc dĩ thò vào hoa huyệt rậm rạp, nhẹ nhàng nhào nặn, chơi đùa nơi ẩm ướt nhất.
Dù mẹ chồng mất sớm, ba chồng bao dung nhưng họ hàng trong nhà luôn giục sinh con, cho rằng họ không sinh được con là lỗi của cô, họ đã gây áp lực rất lớn cho Chu Tĩnh Di, ngay cả trước mặt người ngoài còn chỉ chỉ trỏ trỏ cô.
Cô cảm thấy tủi thân, nhưng lại không thể nói chuyện với chồng mình, người bên cạnh giường cô ngay cả những ham muốn cơ bản nhất của Chu Tĩnh Di cũng không thể đáp ứng được, vậy cô còn có thể mong đợi anh làm gì?
Vừa xoa cái âʍ ɦộ ẩm ướt của mình, Chu Tĩnh Di vừa nghĩ ngợi lung tung, không sao.…..Cũng may trong gia đình này, ba chồng là người hiểu lý lẽ, đối xử với cô rất tốt...
Khi Lý Tử Khiêm tỉnh dậy từ trong phòng ngủ đi ra, con dâu Chu Tĩnh Di đang nấu bữa sáng trong bếp.
Bộ quần áo ở nhà trên người cô được làm bằng vải madal(vải sinh học tái chế từ cây sồi), rất vừa vặn, quai tạp dề được thắt nơ để cố định vị trí eo, trông phi thường duyên dáng và quyến rũ.
Lý Tử Khiêm chậm rãi đi vào phòng bếp, hắn di chuyển nhẹ nhàng, không phát ra tiếng động quá lớn, cho nên đến khi hắn đến gần Chu Tĩnh Di, cô mới nhận ra có người đứng phía sau.
Chu Tĩnh Di giật mình, cô đặt con dao làm bếp trong tay xuống, quay đầu lại nhìn thấy là hắn, theo bản năng nuốt nước bọt nói: "Ba, hôm nay ba dậy sớm vậy.”
Lý Tử Khiêm ừ một tiếng, nhìn xung quanh nhìn bàn đá cẩm thạch, bữa sáng đã chuẩn bị hơn một nửa, hiện tại chỉ đang sắp xếp đĩa thức ăn, hắn cười cười, cánh tay ôm eo Chu Tĩnh Di kéo lại: “Tĩnh Di, con đúng là người phụ nữ đức hạnh a, chồng con đi công tác, còn dậy sớm nấu cơm như vậy, con hẳn là biết ba không ăn những thứ này?"
Điều này hắn đang ám chỉ chồng thật của Chu Tĩnh Di, còn Lý Tử Khiêm chỉ là ba chồng của cô, nhưng nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ, như thể hai người họ mới là một đôi vợ chồng thực sự.
Chu Tĩnh Di vặn vẹo cơ thể, bị hành động thân mật của Lý Tử Khiêm làm cho giật mình: “Ưm a…..a….ba, đừng…..không được……”
Chu Tĩnh Di vốn muốn tránh né, nhưng khi cô vặn vẹo như vậy, mông cô vừa lúc cọ vào dươиɠ ѵậŧ của Lý Tử Khiêm, sau khi cọ xát một lúc lâu, cô có thể cảm nhận rõ ràng dươиɠ ѵậŧ của Lý Tử Khiêm đã phát cứng sưng to, chiếc lều nhỏ dựng lên, áp sát vào mông cô.
Ba chồng luôn chăm sóc cô chu đáo, lại hiểu lý lẽ, không giống chồng cô chút nào, Chu Tĩnh Di nghe lời hắn, thỉnh thoảng sẽ đùa giỡn vài câu, bầu không khí hòa thuận, có khi cô cũng không biết mình có cảm giác khác với ba chồng.
Cô kêu rên một tiếng, lại nhỏ giọng kêu ba: “Làm cơm xong con sẽ gọi ba, ba trở lại đợi đi.”
Lý Tử Khiêm đè cô lại: “Tĩnh Di, đừng giả vờ nữa, buổi tối trước khi đi ngủ ba nghe các con nói qua, kỳ thật gần đây Lập Hằng không thoả mãn được con, nhưng vì cái gì con mỗi ngày đều dùng tay.”