Chương 54
Cuối cùng rồi NhĩKhang, Vĩnh Kỳ... cũng đến được Nam Dương. Vừa đến Nam Dương, Tiêu Kiếm
đi tìm ngay người bạn có tên là Chúc đại ca. Trước hết là tìm hiểu xem ở đây động tịnh thế nào quan quân có kéo đến chưa, rồi Tiêu Kiếm mới đưa
cả đoàn đến.
Gia đình họ Chúc là một gia đình khá giả, nhà tọa
lạc phía đông thành Nam Dương, dó là một ngôi nhà lớn có rất nhiều
phòng, có sân rộng. Ðám Yến Tử được vợ chồng họ Chúc dành cho cả một khu nhà biệt lập tạm trú. Chủ nhân đích thân đưa cả bọn đến tận khu nhà
giới thiệu:
- Ðây là những phòng dành riêng cho khách, vì vậy các bạn cứ tự nhiên sử dụng, nó hơi hẹp với các bạn, mong thứ lỗi.
Nhĩ Khang nhìn những gian phòng vừa rộng vừa thoáng nói:
- Chúc đại ca khiêm tốn quá, chứ đối với chúng tôi đây đã là thiên đàng
rồi. Chuyện xin thứ lỗi là chuyện của chúng tôi, vì đã quấy rầy quý vị
thì có.
Bà vợ Chúc đại ca nhìn mọi người cười nói:
- Tiêu
Kiếm đã kế hết sự việc liên can đến quý vị cho chúng tôi nghe rồi, đối
với chúng tôi được đón tiếp các bạn đã là sự vinh hạnh, xin mọi người
đừng khách sáo. Vả lại giữa chúng tôi và Tiêu Kiếm đã có thâm giao, bạn
của Tiêu Kiếm cũng là bạn chúng tôi mà!
Tiêu Kiếm cũng nói với mọi người.
- Anh chị Chúc đại ca đều là người nhà, họ cũng chẳng khác anh chị Âu ở
Bắc Kinh. Vì vậy trước mặt những người, tôi chẳng có gì phải giấu giếm.
Riêng về tình hình ở Nam Dương thì tôi đã tìm hiểu rõ, chưa có gì đáng
ngại. Bọn ta có thể ở lại đây một thời gian bao giờ mọi người khỏe hẳn,
mới tiếp tục lên đường.
Chúc đại ca nói:
- Khu nhà này nằm sau khu nhà lớn, nên có thể xem là khá khuất, nó gốm có bốn gian, tôi
nghĩ như vậy đủ để các vị sử dụng rồi. Một lát tôi sẽ bảo bọn a đầu đổi
chăn nệm mới. Ở đây yên tịnh, có gì không bình thường tôi có thể báo
động để các vị rút ra cửa sau, như vậy an toàn hơn ở khách sạn.
Có một cái nhà tươm tất thế này để ở còn gì hơn, chỉ có Vĩnh Kỳ là vẫn mang nặng mặc cảm lạc lõng.
Tử Vy cảm kích nhìn bà chúc nói:
- Cảm ơn hai vị, chuyện dọn dẹp bọn này đảm trách được rồi khỏi phải nhọc đến a đầu. Còn chăn nệm trên xe chúng tôi có đủ, chúng tôi có thể tự
lo. Các vị càng chu đáo khiến chúng tôi thêm ngại.
Bà Chúc bước tới nắm tay Tử Vy và Yến Tử.
- Dù ở xa Bắc Kinh nhưng tôi cũng đã nghe danh các vị lâu rồi. Thật vinh
hạnh! Các vị có biết là chuyện của “cát cát dân dã” đã làm náo động cả
chốn giang hồ không?
Yến Tử kinh ngạc.
- Thật vậy ư? Họ nói chúng tôi thế nào?
- Họ bảo hai vị là hành hiệp trượng nghĩa, nâng đỡ người nghèo giúp kẻ
thế cô. Ðã từng chiến đấu với những thế lực ác ôn trong triều đình, là
hai cô cát cát anh dũng vô song. Tin đồn thì thôi chẳng biết đâu mà kể,
có người còn nói hai cô võ công siêu quần, được pháp sư Sa Mãn chân
truyền, có thể đuổi quỷ trừ mà rải đậu thành binh.
Yến Tử nghe vậy, không dằn được cười lớn.
- Ha ha, họ thổi mình thành thần rồi, hèn gì chẳng nổi tiếng sao được?
Nhĩ Khang cười tiếp.
- Quá nhiều chuyện trời long đất lở làm sao, chẳng nổi tiếng, lên đoạn
đầu đài nè, cướp ngục, trốn chạy... bắt cóc theo cả một a ca, đại náo cả Bắc Kinh thành, để nhà vua phải huy động quan binh đi truy lùng. Những
sự việc như trên, nếu muốn không nổi danh mới là điều khó đấy chứ?
Chúc đại ca liếc nhanh về phía Vĩnh Kỳ nói:
- Ngũ a ca, tại hạ thấy Ngũ a ca đáng khâm phục, khâm phục! Người quyền
cao chức trọng như vậy mà dám bỏ tất cả chỉ vì một chữ tình!
Vỉnh kỳ lắc đầu nói.
- Xin đừng gọi tôi là a ca nữa! Từ ngày lưu lạc đến giờ hai chữ đó không còn ý nghĩa gì rồi, hãy gọi tôi là Ai Kỳ đi!
- Vâng, Ai tiên sinh.
Chúc đại tẩu thì buông tay Yến Tử ra, quay sang hỏi bé Tiểu Hợp Tử, chăm chú ngắm, rồi thương hại hỏi:
- Con là Tiểu Hợp Tử đây ư?
Tiểu Hợp Tử lanh lợi chào ngay.
- Con xin chào bác ạ.
Yến Tử thấy vậy lo lắng, trong khi Liễu Hồng và Tử Vy nháy mắt hội ý, rồi kéo Yến Tử đến gần cửa sổ.
- Ở đây vừa yên tĩnh, vừa thoải mái, khung cảnh lại đẹp. Ðược sống ở đây
sung sướиɠ hơn là phại gạo chợ nước sông. Tiêu Kiếm quả là người kỳ lạ,
làm sao anh ta lại quen biết nhiều thế? gần như cả nước, ở đâu cũng có
bạn bè, mà đều là bạn thâm giao. Vì vậy nếu Tiểu Hợp Tử mà an định ở đây thì quả là qua Lý tưởng.
Liễu Hồng cũng nói:
- Nếu Tiểu Hợp Tử là em ruột của tôi, tôi cũng muốn cho nó được ở đây để sung sướиɠ!
Quay qua nhìn Yến Tử, Liễu Hồng tiếp:
- Hãy nghĩ lại xem, tôi với chị đều là đứa không nhà không cửa, lúc nhỏ,
điều ao ước đầu tiên của chúng ta lúc nào cũng là một mái ấm gia đình,
đúng không?
Yến Tử yên lặng, nhưng ánh mắt rất buồn, có điều tự
thâm tâm, Yến Tử không thể phủ nhận điều Liễu Hồng nói là đúng. Tiểu Hợp Tử mà có được một người cha một người mẹ, một mái ấm gia đình dù sao
vẫn hơn là phải sống lưu lạc với nàng.
Hai vợ chồng họ Chúc rất
tế nhị, sau khi mang trà nước đến sắp xếp êm xuôi là đi ra để bọn Yến Tử được sinh hoạt thoải mái. Mấy cô gái lo dọn dẹp, tắm rửa còn Tiêu Kiếm
cũng chạy để nghe ngóng tình hình. Nhĩ Khang thấy người nào cũng bận rộn vội kéo Vĩnh Kỳ ra ngoài vườn cây.
- Vĩnh Kỳ, giờ bọn mình đã
đến Nam Dương mà đường sắp tới của bọn mình còn dài. Vì vậy tôi nghĩ
chiến tranh lạnh giữa anh và Tiêu Kiếm cần phải giải quyết đi. Anh cũng
thấy đấy, Tiêu Kiếm là con người cao ngạo mà anh thì tối ngày cứ mặt
lạnh với anh ta. Tôi thấy không được, ai cũng có tự ái của người ta chứ? Suốt quãng đường vừa qua, anh ta đã tận lực giúp đỡ chúng ta. Tình cảm
như vậy là quá quý báu. Lần trước anh đã sử dụng những từ quá nặng tai,
sao lại anh ta là kẻ thù của mình được?
Vĩnh Kỳ bất bình.
- Tôi biết rồi, các người giờ đều được hắn dùng tình cảm mua chuộc. Giờ
thì hắn là anh hùng, là đại hiệp, là hảo hán, là vĩ nhân. Ở đâu cũng đều có thể tìm thấy bạn bè, hắn thiên biến vạn hóa, có phép màu hô phong
hoán vũ, không có gì không làm được. Vì vậy các người tôn sùng hắn!
Nhưng với tôi thì sự việc không đơn giản, tôi thấy hắn như có cái gì
giấu diếm mình. Bởi vì với các thế lực to như thế kia thì không thể là
người tầm thường được. Hắn là bạn hay thù điều đó chưa biết! do đó tôi
không muốn để cái bề ngoài thân thiện kia che mắt. Tôi sợ rồi khi sự
thật lộ ra, hắn lại hiện nguyên hình, lúc đó ta không lui binh kịp.
Nhĩ Khang cười.
- À! Thì ra là vậy! Nhưng điều tôi biết chắc là cái điều làm anh đau đầu
nhất là chuyện Yến Tử. sự ghen tức của anh tỏ rõ qua hành động. Ðể tôi
kể cho anh nghe nhé, lần trước lúc tôi đuổi theo, Tiêu Kiếm đã nói rõ
cho tôi biết rồi, là anh ta chẳng có ý gì với Yến Tử, anh ta bảo anh
đừng có dùng tâm địa nhỏ nhen mà đo lòng quân tử của người khác.
- Hắn nói như vậy mà cậu cũng tin được à?
- Tôi tin! Vì hắn đã nói với một thái độ vô cùng thành khẩn, không thể không tin được.
- Nhưng tôi là người trong cuộc, tôi nhạy bén hơn. Anh làm sao thấy được
ánh mắt hắn nhìn Yến Tử? khi nào Yến Tử gặp nguy cấp là hắn có mặt trước tiên, hắn còn nuông chiều tìm cách hạ thấp tôi. Tôi nói thật nếu hắn
chẳng có dụng ý gì thì chẳng bao giờ hành động như vậy. Nói thật tôi
không cần biết hắn tốt xấu thế nào, hắn đều là kẻ thù của tôi. Thử hỏi
nếu hắn cũng sử dụng thái độ như vậy đối với Tử Vy thì phản ứng anh sẽ
thế nào? Chắc chắn là không hơn gì tôi đâu.
Nhĩ Khang suy nghĩ thấy Vĩnh Kỳ cũng có lý.
- Tôi công nhận là Tiêu Kiếm có vẻ hơi nhiệt tình với Yến Tử. Có điều đó
là bản chất của anh ta, đâu phải chỉ với Yến Tử với người nào anh ta
cũng tốt cả. Vì vậy không thể vì thấy nhiệt tình quá mà phải nhận hay
nghi ngờ. Làm vậy là bất công, giả sử như Tiêu Kiếm có hơi quá đáng một
chút với Yến Tử đi nữa, thì chúng ta cũng phải nghĩ đến chuyện “vào sinh ra tử” có nhau mà tha thứ.
Vĩnh Kỳ lắc đầu.
- Nhĩ Khang,
chuyện này chẳng liên can gì đến cậu, nên cậu mới mạnh miệng như vậy.
Chuyện vào ra sinh tử là vấn đề khác, nếu là người biết suy nghĩ thì hắn phải hiểu và giữ khoảng cách với vợ người khác chứ? Đó mới thật sự là
bạn bè chân chính. Còn nếu lợi đυ.ng chuyện “vào sinh ra tử” rồi cố gây
ảnh hưởng hay quyến rũ người yêu của người khác thì đâu còn là bạn bè?
Vĩnh Kỳ vừa nói đến đó, thì Tiêu Kiếm xuất hiện nói:
- Xin lỗi, vô tình đã nghe thấy cuộc nói chuyện của các bạn.
Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ giật mình, sự xuất hiện của Tiêu Kiếm như đổ dầu vào lửa, Vĩnh Kỳ hét:
- Kẻ gọi là vào sinh ra tử có nhau thì không bao giờ nghe trộm chuyện người khác, bạn bè phải quang minh chính đại chứ?
Tiêu Kiếm sa sầm nét mặt.
- Vĩnh Kỳ, cậu đừng có ỷ thế làm tới nghe, cậu nên nhớ rằng, bây giờ cậu
không phải là a ca gì cả. Nếu tôi không xem cậu là bạn, thì tôi đã đưa
Yến Tử đi từ lâu rồi.
Lời Tiêu Kiếm vừa thốt ra cả Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ đều tái mặt.
- Ngươi nói là ngươi dẫn cô ấy đi? Bộ ngươi chắc là sẽ làm được chuyện đó dễ dàng ư?
Rồi Vĩnh Kỳ quay qua Nhĩ Khang trừng mắt.
- Đấy cậu đã thấy rõ rồi đấy, chồn đã hiện nguyên hình, đã lòi đuôi ra rồi đó!
Tiêu Kiếm nghe vậy tức quá hét:
- Thật chẳng làm sao nhịn được, con người gì mà phải trái không phân
biệt, hắc bạch cũng không phân, như thế này Yến Tử mà sống với ngươi làm sao có hạnh phúc.
Rồi trừng mắt nói:
- Phải đó, ta đã có dụng tâm với Yến Tử, ta sẽ dẫn cô ấy đi khỏi bọn ngươi ngay.
Vĩnh Kỳ nghe vậy chẳng còn chịu nổi, phóng một đấm về phía mặt Tiêu Kiếm vừa đánh vừa nghiến răng nói:
- Ta biết võ công của ngươi siêu quần hơn hẳn ta, bữa nay dù biết sẽ không đánh lại ngươi, ta vẫn đánh.
Tiêu Kiếm vừa né vừa trả đòn, nói:
- Con người như ngươi đâu xứng đáng với Yến Tử, ta thay mặt Yến Tử dạy ngươi mới được.
Vĩnh Kỳ nghe vậy càng nổi máu xung thiên, thế là đánh liên tục về phía Tiêu
Kiếm, Tiêu Kiếm phải đánh trả, thế là một trận đánh thật sự xảy ra.
Nhĩ Khang thấy vậy hoảng quá xông vào.
- Như vầy thì còn ra thể thống gì, tại sao lại có thể cướp tù cùng lánh
nạn, cùng chia sẻ ngọt bùi gian nan tình cảm sâu dậm vậy mà đánh nhau
được chứ. Hai người phải ngưng lại, ngưng tay lại ngay!
Nhưng cả hai nào có nghe, cuộc chiến vẫn xảy ra ác liệt. Nhĩ Khang phải nói:
- Ðây là nhà của Chúc đại gia mà chứ đâu phải nhà mình đâu. Chúng ta đang làm khách ở nhà người ta, sao lại đánh nhau chứ. Như vầy thật là khó
coi, Vĩnh Kỳ, Tiêu Kiếm hãy nể tình tôi mà nương tay lại cho.
Vĩnh Kỳ và Tiêu Kiếm đang điên tiết, đâu nghe đứng về mặt võ công mà nói thì Tiêu Kiếm có vẻ vượt trội hơn, nhưng vì Vĩnh Kỳ đã nóng đến độ liều
mạng nên hai bên gần như bất phân thắng bại.
Vĩnh Kỳ thấy đánh
nhau lâu quá mà không thắng được đối phương, nên móc roi dây ở thắt lưng ra đánh. Tiêu Kiếm đâu chịu thiệt, lấy tiêu ra làm vũ khí, thế là hai
người với vũ khí phụ trợ lại quần nhau.
Nhĩ Khang thấy vậy sợ có chuyện không hay, nên phi thân vào giữa hét:
- Chuyện thí mạng với kẻ địch là chuyện bất đắc dĩ, còn ở đây là anh em chẳng lẽ lại một cuộc sống một chết được ư?
Hai người đang đánh nhau ác liệt, đâu có ngờ Nhĩ Khang nhảy vào như vậy nên “bốp” cây roi của Vĩnh Kỳ đã quất trúng mặt Nhĩ Khang, rồi “cốp” cây
tiêu của Tiêu Kiếm cũng khỏ mạnh lên vai Khang. Vậy là Nhĩ Khang bị một
lúc hai đòn, đau quá làm Khang phát điên lên. Chàng giật tiêu của Tiêu
Kiếm và roi của Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ thì bị mất roi, còn Tiêu Kiếm vẫn giằng co.
- Nhĩ Khang, anh phải tránh khỏi đây. Nếu không tôi mà đánh trúng sẽ không chịu trách nhiệm đâu nhé.
Vĩnh Kỳ giận dữ không kém
- Nhĩ Khang, cậu nhảy vào định bênh Tiêu Kiếm đánh lại tôi phải không? Nếu không trả roi lại rồi cút đi.
Nói xong, Vĩnh Kỳ lại rút kiếm ra, thì ra là trong lúc đi hành thế này,
người nào cũng có sẵn mấy món binh khí dấu trong mình để tùy nghi mà ứng chiến. Vì vậy khi bị tước roi, Vĩnh Kỳ lấy kiếm ra tấn công tiếp Tiêu
Kiếm. Kết quả là để ngăn hai người, Nhĩ Khang phải ứng chiến với cả hai. Ngay lúc đó Tử Vy, Yến Tử, Liễu Hồng trong nhà nghe tiếng la hét bên
ngoài vội chạy ra, thấy cảnh đánh nhau mà giật mình.
Tử Vy hỏi:
- Ba người làm gì vậy, chẳng lẽ lại đánh lộn?
Liễu Hồng cũng nói:
- Ngưng lại, ngưng lại đi, chuyện gì xảy ra vậy?
Yến Tử không tin mắt mình.
- Các người luyện võ ư, tại sao lại đánh ba mà không đánh hai?
Ngay lúc đó mũi kiếm của Vĩnh Kỳ chĩa thẳng về phía Tiêu Kiếm. Nhĩ Khang vội phi thân tới đẩy ra, lưỡi kiếm suýt đâm vào bụng Khang. Tiêu Kiếm thấy
vậy hoảng hốt đẩy Khang ra, kết quả là mũi kiếm lại đâm trúng tay Tiêu
Kiếm. Trúng thương Tiêu Kiếm giận dữ.
- Vĩnh Kỳ, ngươi lại thật
quá đáng, bộ ngươi tưởng ta đánh không lại ngươi à. Muốn liều mạng phải
không vậy ta liều mạng cho ngươi xem.
Nói là xông tới, lần này Tiêu Kiếm đánh thiệt, thế kiếm mạnh như vũ bão, Nhĩ Khang thấy vậy giật mình.
- Tiêu Kiếm, Vĩnh Kỳ, bọn mình là anh em mà.
Vĩnh Kỳ giận dỗi.
- Ai là anh em với hắn, hắn chỉ là một tên tiểu nhân đánh lén.
Tử Vy, Yến Tử, Liễu Hồng biết là tình hình bất ổn rồi nên đồng loạt kêu lên.
- Ðừng đánh nhau nữa, đừng đánh nhau, chuyện gì vậy chứ? Tại sao lại thế này?
Lúc đó vũ khí của Tiêu Kiếm đã chĩa thẳng về phía ngực Vĩnh Kỳ, Yến Tử thấy vậy, bất chấp tất cả phóng thẳng vào giữa, dùng tay gạt tay Tiêu Kiếm
hét:
- Tiêu Kiếm, anh điên rồi ư? Anh mà làm Vĩnh Kỳ bị thương là tôi liều mạng với anh đấy!
Tiêu Kiếm và Vĩnh Kỳ thấy Yến Tử đột nhiên xông vào trận, sợ Yến Tử bị
thương, thu hồi vũ khí lại nhưng không còn kịp. Tiêu Kiếm chỉ còn cách
dùng tay còn lại ôm lấy Yến Tử, rồi phóng ra khỏi trận địa. Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ mới hoàn hồn, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Kiếm ôm Yến Tử, Vĩnh Kỳ
lại đùng đùng nổi giận, hét lớn:
- À! Tiêu Kiếm, mi dám ôm Yến Tử trước mặt ta nữa à? Vậy là quá lắm, nam nữ thọ thọ bất thân, ngươi có
biết không? giỏi buông cô ta ra, rồi bước ra đây đấu với ta. Hoặc chọn
một nơi nào chẳng ai quất rầy cũng được, một chết một sống!
Tiêu Kiếm nhìn Vĩnh Kỳ thở dài, rồi nói:
- Thôi không đánh nữa, vì nếu ta mà đánh ngươi bị thương thì Yến Tử sẽ không tha ta. Vì Yến Tử ta tha cho ngươi đó.
Vĩnh Kỳ nghe vậy càng nóng.
- Ta không cần ngươi tha, hôm nay ta không một mất một còn với ngươi không được.
Vĩnh Kỳ vừa nói vừa xông đến, Nhĩ Khang phải ôm chặt Vĩnh Kỳ lại khiến Vĩnh
Kỳ vô cùng tức giận, vùng ra rồi dùng kiếm chém thẳng về phía Nhĩ Khang.
- Mi theo hùa với hắn thì ta cho ngươi biết tay!
Tử Vy thấy vậy sợ hãi.
- Anh Nhĩ Khang, cẩn thận, trời ơi, sao các người sao lại có thể thế này được chứ?
Nhĩ Khang né kịp lưỡi kiếm của Vĩnh Kỳ, chưa hoàn hồn thì đã nghe Tiêu Kiếm nói:
- Mọi người hãy bình tĩnh nghe tôi nói đây!
Rồi Tiêu Kiếm quay sang Vĩnh Kỳ nghiêm nghị nói:
- Vĩnh Kỳ, cậu hãy bình tĩnh đừng hiểu lầm, Yến Tử chính thật là em ruột của tôi đấy!
Vĩnh Kỳ nghe nói giật mình, mọi người thẩy đều ngạc nhiên, nhất là Yến Tử.
- Anh Tiêu Kiếm, anh nói gì vậy?
Tiêu Kiếm nhìn Yến Tử với ánh mắt ân hận.
- Yến Tử, em chính là đứa em ruột thịt mà anh đi tìm!
Mọi người trố mắt ra nhìn, Yến Tử hoảng hốt.
- Anh nói gì vậy, anh Tiêu Kiếm?
Tiêu Kiếm rất bình tĩnh chậm rãi nói:
- Xin lỗi, Yến Tử, hai mươi năm qua anh để em lạc loài không chăm sóc, để cuộc sống em đầy sóng gió và đau khổ, đó là điều khiến anh bức rức và
xấu hổ, không dám nhìn lại em!
Mọi người bây giờ mới tin là Tiêu
Kiếm nói nghiêm chỉnh, Vĩnh Kỳ là người ngạc nhiên hơn ai hết. Thế là
tất cả quay về phòng khách để nghe Tiêu Kiếm nói rõ sự việc.
-
Điều tôi sắp nói là một bí mật đã giữ kín trong lòng thời gian qua. Tôi
cứ mãi phân vân, có nên để bí mật này ngủ yên không? Tôi không dám nhìn
Yến Tử mãi đến lúc lòng ghen tuông của Vĩnh Kỳ đẩy tôi vào thế chẳng
đặng đừng. Ðến lúc này tôi mới thấy giữ kín chuyện là một tai hại, thôi
thì đành nói ra sự thật.
Mọi người nhìn Tiêu Kiếm ngờ vực, Yến Tử cũng nói:
- Tôi không tin, tôi không cha không mẹ từ nhỏ, làm sao khi không rồi có một người anh thế này?
Tiêu Kiếm nhìn Yến Tử hỏi:
- Em có nhớ chùa Bạch Vân Quán không?
Yến Tử nghĩ ngợi.
- Bạch Vân Quán là gì?
- Thế lúc còn nhỏ, Yến Tử có được một ngôi chùa của ni cô nào nuôi dưỡng không?
Yến Tử gật đầu.
- Có chứ! Tôi ở trong một cái chùa ni cô trụ trì, chùa đó là Bạch Vân Quán ư?
Tiêu Kiếm hỏi thêm:
- Ni cô nuôi dưỡng Yến Tử tên là gì, có còn nhớ tên không?
Yến Tử cố nhớ nhưng vẫn không ra.
- Cái gì... sư thái là...
- Có phải là Tịnh Huệ sư thái không?
Yến Tử chớp mắt.
- Đúng rồi, đúng rồi, Tịnh Huệ sư thái.
Tiêu Kiếm gục gật đầu.
- Như vậy là không sai đâu, cô chính là cô em gái của tôi, từ đây về sau
đừng cho mình là không có họ, cô họ Phương, còn tên ư? Đấy là Phương Từ, còn tôi, tôi tên là Phương Nghiêm.
- Anh không phải là Tiêu Kiếm ư?
- Cái tên Tiêu Kiếm của anh cũng như tên Tiểu Yến Tử của em vậy. Nó đâu
phải là tên cha sinh mẹ đẻ đặt ra? Em có nhớ lần đầu tiên mình gặp nhau ở Hội Tân lầu không, anh đã nói với em, em họ “tiểu” còn anh họ “tiêu”
biết đâu mình lại chẳng cùng họ?
Nhĩ Khang chợt hiểu ra.
- Tiêu Kiếm! Thì ra lúc đến Hội Tân lầu là anh đã có ý muốn giúp bọn này, lúc đó hẳn anh đã biết Yến Tử là em gái mà anh đi tìm?
- Phải, gần đúng như vậy!
Nhưng Vĩnh Kỳ vẫn nghi vấn.
- Lúc đó ngươi nói, đứa em thất lạc của ngươi là đứa em trai mà?
- Thật ra lúc đầu, tôi chỉ biết mình có một đứa em chớ không rõ là trai
hay gái, vì vậy phải nói trai là trai, chứ còn chuyện lưu lạc lên phương Bắc của tôi, mục đích là để tìm đứa em thôi.
Liễu Hồng nói:
- Nãy giờ tôi nghe không rõ ràng, anh có thể tường thuật cặn kẽ từ đầu đến đuôi cho chúng tôi nghe được hay không?
Yến Tử vọt miệng.
- Lần trước anh nói anh có một mối thâm thù phải trả, như vậy chẳng phải
là trong dòng máu tôi cũng đang mang mối thù? Vậy kẻ thù tôi là ai? Anh
đã báo được thù chưa?
Tử Vy vội nói:
- Yến Tử không nên
hỏi dồn dập như vậy, Tiêu Kiếm vừa vén màn bí mật là mọi người đã bàng
hoàng, sự việc phải để từ từ. Chị phải bình tĩnh nghe anh ấy kể hết sự
việc rồi hãy hỏi thêm sau.
Tiêu Kiếm nhìn mọi người, yên lặng một chút nói:
- Thật ra thì câu chuyện của tôi cũng hết sức đơn giản. Gia đình họ
Phương của chúng tôi là một danh gia có tiếng ở tỉnh Triết Giang. Nhiều
đời đã sống ở Hàng Châu, mười chín năm trước. Cha tôi bị kẻ thù truy
sát, sợ tôi và em gái bị liên lụy nên giao chúng tôi cho người khác nuôi dưỡng. Tôi thì được đưa cho nghĩa phụ ở Vân Nam nuôi dưỡng, còn em gái
tôi lúc đó mới một tuổi nên giao cho vυ' em họ Giang để em về Bắc Kinh
nuôi, bà vυ' nuôi này chẳng may dọc đường lâm bệnh, ngã trước một chùa ni cô. Vì vậy em gái tôi được chùa nuôi dưỡng. Còn vυ' em sau khi lành bệnh lại, bỏ mặc em tôi ở đó mà quay về Triết giang. Mấy năm trước tôi đã
tìm được bà ta, nhờ vậy mà truy tìm đến Tịnh Huệ sư thái, bà mới cho
biết là em gái tôi được nuôi trong chùa đến lúc lên bảy, thì một hôm
trốn ra ngoài xem hoa đăng, sau đó mất tích luôn.
Ðám đông yên lặng nín thở đứng nghe, nhưng Yến Tử là người bị chấn động nhiều nhất.
- Nhưng mà... nhưng mà làm sao anh biết được Yến Tử này là em gái ruột của anh chứ?
- Thật ra thì tôi cũng không chắc được trăm phần trăm. Có điều Tịnh Huệ
sư thái nói với tôi em gái tôi là một đứa con gái vô cùng nghịch ngợm.
Không nề nếp ngay từ nhỏ, cứ trốn chùa ra ngoài chơi, thích chơi hơn là
thích học. Và từ lúc cô ấy bị thất lạc bà không còn gặp lại nữa, mãi đến một hôm cách đây không lâu bà đi lên Bắc Kinh. Tình cờ nhằm ngày hoàng
đế tế trời, trông thấy khuôn mặt Hoàn Châu cát cát sao lại giống như con bé Tiểu Từ lúc trước trong chùa...
- Yến Tử lẩm bẩm.
- Tiểu Từ... Tiểu Từ ư?
- Đúng cái tên tục lúc trước của em là Tiểu Từ. Vì vậy khi đến Bắc Kinh,
tôi cố tìm mọi cách để được tiếp cận với Hoàn Châu cát cát. Kết quả là
tôi dò la ra cái Hội Tân Quán, biết là các người thường tụ tập ở đấy,
nên tôi thường xuyên đến địa điểm này. Còn những chuyện về sau thì mọi
người đã biết cả.
Mọi người nhìn nhau ngạc nhiên, Yến Tử nói:
- Nếu vậy thì... có nghĩa là... cha mẹ chúng ta đều bị kẻ thù gϊếŧ hết?
- Cha chúng ta bị gϊếŧ, nhưng mẹ ta thì lại tuẫn tiết theo chồng.
Yến Tử nghe vậy chợt nổi cơn thịnh nộ.
- Đây quả là một mối thù bất cộng đái thiên? Tại sao họ lại gϊếŧ cha tôi, thật ác độc.
- Tại vì...
Tiêu Kiếm nói đến đó chợt quay sang nhìn Vĩnh Kỳ ngập ngừng một lúc tiếp.
- Tất cả chuyện ân oán giang hồ, chuyện nói ra dài lắm. Nếu chúng ta có
thể suông sẻ đến Vân Nam thì nghĩa phụ của anh sẽ có thể tường thuật hết mọi sự việc cho em rõ. Chuyện ân oán giang hồ, đương nhiên là có mặt
phải mặt trái của nó. Nhưng uẩn khúc bên trong đến bây giờ anh cũng
không rõ lắm.
Nhĩ Khang vỡ lẽ ra nói:
- Thảo nào anh cứ hướng bọn này đi về phía Vân Nam thì ra là vì nguyên nhân đó.
Yến Tử thì nôn nóng:
- Thế anh đã tìm ra được kẻ thù chưa?
- Tìm được rồi.
- Vậy trả thù chưa?
- Có thể coi như là... đã trả thù được rồi.
- Vậy kẻ thù của ta là ai? Anh trả thù bằng cách nào gϊếŧ hết cả bọn họ chứ?
Tiêu Kiếm yên lặng một chút nói:
- Chuyện này để từ từ sẽ nói cho em biết, còn bây giờ chưa tiện.
- Tại sao lại chưa tiện?
- Vì anh vừa mới nhìn em, mà với anh chuyện nhìn được em nó quan trọng
gấp mấy lần chuyện trả thù. Bây giờ thì tình cảm anh lại đang ở trạng
thái kích động, không muốn nói đến chuyện báo thù nữa. Chuyện quan trọng nhất bây giờ là lo cho em, em đã gặp quá nhiều gian truân. Từ đây về
sau em có hạnh phúc hay không, là trách nhiệm của anh, em đã không có
tuổi thơ. Thời thơ ấu của em như một đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ, chẳng có được một chút thân tình. Vì vậy đây là đền bù, chính vì muốn
đến bù mà anh định đưa em đến Ðại Lý. Ở đó khung cảnh đẹp, khí hậu ôn
hòa, lại có người thân, anh mong là từ đây về sau cuộc đời em sẽ bình
lặng không còn sóng gió. Em sẽ được sống bình thường như bao nhiêu người khác.
Lời của Tiêu Kiếm đầy tình cảm, khiến Yến Tử vô cùng cảm động cô ta thút thít khóc nói:
- Nói vậy thì em cũng đâu phải là đứa mồ côi? Em vẫn còn một người anh
thật ư? Em cũng có họ nữa. Em họ Phương, tên là Phương Từ. Thật là
chuyện quá ư nhiệm mầu, chợt nhiên rồi em có được một người anh.
Yến Tử nói rồi không tin lắm nhìn Tiêu Kiếm:
- Anh đã suy xét cẩn thận rồi chứ, không sai chứ? Em làm sao giống em gái anh được? Anh cái gì cũng giỏi còn em cái gì cũng dỡ... từ văn chương
đến võ công... em nào xứng là em gái anh. Anh không nhìn lầm chứ?
- Nếu em là người đã được Tịnh Huệ sư thái nuôi dưỡng thì anh không nhìn
lầm. Tịnh Huệ sư thái hiện đang tu ở viện Huệ Tâm ngoại ô Bắc Kinh hay
là em theo anh quay về Bắc Kinh hỏi cho ra lẽ?
Yến Tử ngần ngừ một chút.
- Anh tin chắc anh... anh là anh ruột của em?
- Anh nghĩ chắc không sai đâu!
Yến Tử có cảm giác như đang nằm mơ chứ không phải thật, lẩm bẩm nói:
- Tôi có một người anh... tôi có một người anh...
Rồi đột nhiên nhảy nhỏm lên hét to:
- Ồ sướиɠ quá! Tôi có một người anh rồi, Tử Vy này, ngươi có một người
chị bây giờ có thêm một người anh nữa. Ờ! Mà ông anh này thật tuyệt vời, giỏi võ giỏi cả chuyện làm thơ... anh ta là Tiêu Kiếm! Tiêu Kiếm là anh của ta... vậy thì tử đây ta khỏi phải làm lễ kết nghĩa anh em với Tiêu
Kiếm nữa rồi.
Tiêu Kiếm cảm động cười.
- Làm lễ kết nghĩa gì nữa, mình đã là anh em ruột từ lâu rồi?
Yến Tử đang vui chợt khóc.
- Tại sao anh không nói sớm? Tại sao có ý định bỏ em mà đi, bắt em phải là đủ cách giữ anh lại chứ?
Tiêu Kiếm rơm rớm nước mắt.
- Xin lỗi, nhưng vì anh quá giận Vĩnh Kỳ, cậu ấy nổi cơn ghen lên là bất kể trắng đen gì cả.
Vĩnh Kỳ nãy giờ đứng lặng nghe, sự việc xảy ra ngoài sức tưởng tượng của anh chàng. Sự thật khiến chàng cảm thấy lúng túng, ngượng ngập nói:
- Ai biểu anh không chịu nói? Ngay từ đầu tôi biết là anh hẳn có điều gì
giấu bọn này, có điều cái bí mật này quá sức tưởng tượng, làm sao tôi
biết được.
Mọi người có mặt ở đấy đều cảm động, Tử Vy hồi tưởng lại chuyện quen biết Tiêu Kiếm, chợt ngợ ra nói:
- Bây giờ thì tôi đã biết rồi, nghĩ lại xem Tiêu Kiếm và Yến Tử có nhiều
điều rất giống nhau, Tiêu Kiếm thì hay đùa cợt, Yến Tử thì khôi hài
không kém. Thật như đùa, đùa như thật. Tiêu Kiếm phóng khoáng Yến Tử thì rộng rãi. Hai người đều thích võ công, nếu một ngày nào đó mà Yến Tử
biến thành một nhà thơ lớn thì cũng không có gì ngạc nhiên lắm.
Liễu Hồng cũng nói:
- Hèn gì suốt chặng đường qua, Tiêu Kiếm lúc nào cũng chu đáo săn sóc cho Yến Tử. Sự chăm sóc đó có nguyên nhân cả, Yến Tử này, cô thật hạnh phúc khi có một ông anh như vậy.
Nhĩ Khang nhìn Tiêu Kiếm hỏi:
- Làm sao anh lại có thể nhẫn nại giữ kín sự việc lâu như vậy? Nếu hôm
nay mà không có trận đánh nhau thế này, chắc anh cũng chưa tiết lộ ra,
đúng không? Anh định ém nhẹm đến lúc nào thế?
Tiêu Kiếm thở dài.
- Chắc đến lúc chết luôn!
- Tại sao?
Tiêu Kiếm yên lặng một chút như suy nghĩ rồi nói:
- Ðã giao kết bạn bè thế này thì cũng nào khác gì anh em ruột thịt. Nhìn
hay không nhìn cũng vậy thôi, tôi chỉ mong Yến Tử hạnh phúc là mãn
nguyện.
Nhĩ Khang gật gù.
- Anh nói đúng.
Vĩnh Kỳ lúc đó mới bước tới bắt tay Tiêu Kiếm.
- Anh Tiêu Kiếm, tất cả những điều ngộ nhận vừa qua của tôi xin hãy bỏ
qua cho, Anh cũng nên hiểu giùm đó là điều “vì quá yêu” mà nên cớ sự.
Tiêu Kiếm xiết mạnh tay Vĩnh Kỳ.
- Có một điều tôi cần phải nói là sau này nếu cậu mà ăn ở không phải với Yến Tử là đừng trách tôi.
- Vâng tôi biết!