Hậu Hoàn Châu Cát Cát

Chương 50

Chương 51
Đóng kịch thành công như vậy, Yến tử rất đắc ý, trở về nhà trọ, bước vào cửa, Yến tử đã oang oang:

- Tử vy, Nhĩ khang, bọn mình thành công rồi, các bạn không ở tận nơi nên

không thấy, tôi và Tiêu kiếm đã biễu diễn như thật vậy đó. mấy người ở

Lạc dương này, họ lé mắt hết trơn. Kết quả là tiền ném vào giỏ như mưa,

còn vỗ tay khen hay nữa. thật đã! thật đã! Kiếm một chút mà bộn tiền! Ít ra cũng được cỡ hai lạng bạc. Như vậy là trên đường không còn phải lo

nữa rồi “trời sinh ta ra tất hữu dụng, thiên kim xài tận lại phục hoàn”

mà. Quả là không sai!

Tử vy và Nhĩ khang nghe vậy rất vui, Nhĩ khang có vẻ không tin hỏi:

- Có thật không đó? chỉ cần mấy người múa tay múa chân là có tiền liền à?

Nhưng lúc đó Vĩnh kỳ, Tiêu kiếm, Liễu hồng ở sau cũng đi tới. Liễu Hồng cười nói:

- Yến tử không gạt mọi người đâu! Bọn này đã kiếm được rất nhiều, thành

công hơn cả lúc ở Bắc kinh nữa, nhưng mà cũng hơi thiệt thòi… Tiêu kiếm

một chút.

Yến tử lúc đó như sực nhớ lại, bước tới chống nạnh trừng mắt với Vĩnh kỳ:

- Anh Vĩnh kỳ, em hỏi anh, chẳng phải là lúc đầu bọn mình đã thoả thuận.

Anh phải đóng vai người quyên tiền sộp để những nguời khác noi theo ư.

Tại sao đến lúc đó anh lại núp trong đám đông, nói thế nào cũng không

chịu lộ diện? Em đã cố tình nhìn về phía anh mấy lần ra hiệu, anh lại cứ giả lơ, làm em quê độ. May mà anh Tiêu kiếm nhảy ra kịp, nếu không em

và Liễu hồng làm sao diễn tiếp được chứ? Anh làm sao vậy? Mãi đến hôm

nay anh vẫn chưa quên được mình là hoàng tử ư?

Vĩnh kỳ đang bực bội, lại bị Yến tử hạch sách không chịu nổi, xanh mặt nói:

- Xin lỗi! Nhưng tôi đã nói với cô rồi, cái tác phong giang hồ, cái cách

thức giã vờ lường gạt đó, tôi không thể chấp nhận được. Tôi chẳng muốn

làm chuyện lường gạt dân lành, nên phải giã lơ như chẳng thấy, vậy thôi.

Yến tử thấy thái độ của Vĩnh kỳ như vậy càng tức, càng hét to:

- Ðúng rồi! Anh là con người cao quý, nên mới khinh thị kiếm tiền của bọn này. Đúng không? Vậy thì tối nay anh đừng có ăn cơm, Ăn như vậy, nó làm bẩn cái miệng cao quý của anh đấy!

Vĩnh kỳ giận dữ.

- Nói như cô, hỗm rày chúng tôi phải sống dựa vào chuyện mãi võ của cô đó ư?

Được rồi, từ rày những đồng tiền nào của cô kiếm được, tôi sẽ không sử

dụng tới, được chưa! Nếu tôi mà còn để cô nuôi mới sống nổi thì thật là

hèn không xứng làm người nữa. “Quân tử hữu sở vi, hữu sở bất vi” Bắt tôi đóng vai thằng hề để ăn xin người khác, chuyện này chưa được dạy nên

chưa làm hiểu rồi chứ?

- Anh nói cái gì mà “quân tử hữu thủ vệ?”

thủ vệ gì? Nhưng người đó họ đều là bá tánh, mà tôi cũng đã nói với anh

rồi, đừng có nói chuyện quân tử với tôi. Suốt đời tôi không làm quân tử

được đâu.

Yến tử chưa dứt lời, thì Vĩnh kỳ đã khoát tay nói:

- Tôi không hề nói cô ít học dốt nát, cô đừng nghe lộn chữ này qua chữ

kia, rồi nghe một đường nghĩ một nẻo. Cô đừng có biếm chuyện tôi quân tử được không? Mà cô cũng nào phải là chẳng có ai hợp diễn đâu. Anh chàng

Tiêu kiếm đó chẳng phải là đã diễn ăn ý với cô lắm ư, vai chính đã lên

sân khấu thì cần gì vai phụ?

Yến tử nghe vậy tức quá, giậm chân.

- Còn nói là không chê tôi học dốt, rõ ràng là anh đang coi thường em. Ở

Hồi ức thành đã xem thường khi dễ, đến đây lại tiếp tục… anh nói gì…. là tác phong giang hồ? Cái gì mà ít học dốt nát? Rõ ràng là anh đang khi

dễ tôi. Bây giờ trong lúc hoạn nạn, người bị thương kẻ bị bệnh, mà tiền

bạc lại cạn cả rồi. Tôi hỏi anh đó, bụng anh đang đầy chữ nghĩa đó. Giờ

anh có mang nó ra kiếm tiền được không?

Nhĩ khang thấy vậy vội can thiệp.

- Các người sao ồn ào vậy, những ngày bỉ cực như vậy còn chưa đủ ư?

Rồi quay qua Vĩnh kỳ, Nhĩ khang nói:

- Chẳng phải tôi phê bình, nhưng rõ là anh hơi khắc khe đấy. Yến tử vừa

kiếm được tiền, mừng quá về khoe. Anh không nói được vài câu tán thưởng

thì thôi, đằng này lại còn tạt vào mặt người ta một gáo nước lạnh. Anh

làm vậy cô ấy không phản ứng sao được?

Tử Vy cũng kéo Yến tử lại gần, nói với Vĩnh kỳ:

- Anh Nhĩ khang nói đúng đấy, Yến tử bây giờ là người làm được ra tiền,

anh lại không bỏ được cái thế giá của mình không hoà hợp được. Ðó cũng

là chuyện bình thường, nhưng tốt nhất là anh nên từ từ giải thích, rồi

chị ấy sẽ hiểu, chớ sao anh mắng ngưòi ta?

Tiêu kiếm cũng nói:

- Ðúng vậy! Giờ chúng ta đều là những con người lưu lạc, không một xu

dính túi. Cái vị đắng của một sự thiếu thốn một khi mà nếm được, anh sẽ

hiểu có giữ nghĩa khí hay không giữ cũng là một vấn đề. Cái đói nhiều

khi đã bức bách thì không còn gì nữa, nguyên tắc quân tử, sẽ trở thành

nước đổ cầu vịt thôi thì đừng có tự ái sỉ diện, quân tử gì cả, nó chẳng

giúp được gì trong lúc này đâu.

Vĩnh kỳ nghe vậy biết là cái thế

của mình đã xuống tận cùng đáy vực. Ngay cả Tiêu Kiếm cũng đứng về phía

Yến tử chỉ trích mình. Cơn giận chợt bốc lên và không kềm chế được trút

cơn giận lên Tiêu kiếm.

- Tôi biết, tôi biết mà! Anh mới là nam

tử hán đại trượng phu! Anh oai phong lắm, tôi thì không được phóng

khoáng vĩ đại như anh được chưa? Nếu anh hay, anh có thể bỏ tất cả sĩ

diện, tự tôn. Thì từ đây về sau Yến tử mà có làm chuyện “trộm vặt hay

lường gạt” thì anh gánh hết đấy nhé.

Tiêu kiếm nghe vậy tái mặt.

- Anh nói chi những điều khó nghe vậy? chẳng qua Yến tử vì mọi người mà

kiếm tiền, vậy mà anh lại sử dụng các từ trộm vặt, lường gạt ra để phê

phán, như vậy e là không phải. Tôi thấy vô cùng bất bình cho Yến tử đấy.

Vĩnh kỳ nghe vậy càng giận dữ.

- Tại sao anh lại bất bình cho người khác? Anh không có tư cách đó với Yến tử.

Nhĩ khang thấy vậy vội can.

- Vĩnh kỳ, Tiêu kiếm! Hai bên phải đình chiến nghe chưa? Chúng mình là

anh em đã từng vào sinh ra tử, sống chết có nhau nếu chỉ vì một chút

chuyện nhỏ nhặt thế này mà để cho tình cảm sứt mẻ, thì không phải là

đáng tiếc hay sao? Tôi biết mấy ngày qua, anh em mình đã gặp quá nhiều

đau khổ, bị áp lực tứ phía nặng nề, nên….

Rồi Nhĩ khang quay qua Tiêu Kiếm nói như giải thích.

- Anh Tiêu kiếm, Vĩnh kỳ dù gì cũng là một hoàng tử, vậy mà phải dầm

sương giải nắng dọc đường gió bụi thế này là hay lắm rồi. Anh ấy đã cố

thích ứng với hoàn cảnh nếu có chỗ nào còn chưa hội nhập được thì cũng

nên bỏ qua cho.

Tiêu kiếm trừng mắt nhìn Vĩnh kỳ rồi thở ra bỏ đi, Yến tử thấy vậy bất bình.

- Cái sai lầm lớn nhất của tôi là “trộm vặt, lường gạt” một ông hoàng tử như anh!

Nói xong cũng bỏ Vĩnh kỳ ở đó, đi vào phòng ngủ, Vĩnh kỳ đứng đó với một

tâm trạng thất bại não nề. Nhĩ Khang thấy vậy liếc nhanh về phía Tử vy,

Tử vy hiểu ý chạy theo Yến tử, còn Liễu hồng thì thở ra.

- Thế

này là thế nào, lúc đi vui vẻ, biễu diễn cũng thành công. gặt hái kết

quả về một cách hứng khởi, tưởng là mọi người khen ngợi mở tiệc ăn mừng, kết quả lại cãi nhau một trận long trời lỡ đất, thật kỳ cục!

Rồi chẳng nói chẳng rằng cũng bỏ đi.

Vậy là mọi người bỏ đi hết, chỉ còn lại một mình Vĩnh kỳ với Nhĩ khang. Lúc đó Vĩnh kỳ mới thấy sự giận dữ của mình có phần quá đáng, nhưng lòng

vẫn chưa hết buồn bực, chàng ngã người xuống ghế mệt mỏi, Nhĩ khang thấy vậy bước tới.

- Nếu tôi là anh thì ban nãy khi sự việc căng

thẳng tôi đã tìm cách hoá giải rồi. Anh đã vì Yến tử mà cắt đứt quá khứ, anh đã đóng một vai trò quan trọng trong cuộc sống của Yến tử. Làm được những chuyện như vậy, sao anh lại không bỏ qua được những điểm nhỏ nhặt của Yến tử mà làm cô ấy buồn. Không phải trước đây anh đã từng nói,

những khuyết điểm của Yến tử là ưu điểm của cô ấy hay sao. Ðó là chưa

nói….

Nhĩ khang đột ngột hạ thấp giọng.

- Hãy cẩn thận

đấy, không sợ là sự chia rẽ giữa hai người sẽ bị người khác nhảy vào

trám chỗ? Coi chừng Tiêu kiếm anh ta không phải vừa đâu!

Lời của Nhĩ khang đánh trúng tim đen Vĩnh kỳ, khiến anh chàng càng thấy nặng đầu hơn.

Trong khi đó, trong phòng ngủ, Yến tử càng nghĩ càng tức, đi tới đâu Yến tử đá bàn, đá ghế đến đó, vừa đá vừa bọc dọc.

- Hứ! dám đánh giá ta thấp vậy ư? Thật tức chết đi được tức chết đi được! vậy mà còn dám hứa với ta sẽ là một Vĩnh kỳ hoàn toàn mới, không đòi

hỏi gì cả! Tất cả đều là gỉa dối, dám chê ta là thứ “giựt dọc lường gạt” nữa? anh ta mới đúng là tên lừa đảo, đã gạt ta, nói láo với ta!

Tử vy nghe vậy biện hộ:

- Chị nói vậy là oan cho Vĩnh kỳ, tất cả anh ấy làm chỉ vì muốn tốt cho

chị, Vì chị, anh ấy đã phải bỏ hết tất cả, kể cả chức danh hoàng tử, bỏ

cả những vinh hoa phú quý, cả vua cha. Nếu không phải vì quá yêu chị,

thì làm gì có chuyện đó? vậy mà chị không chịu nghĩ đến, lại phủ nhận

tất cả, còn nói là Vĩnh kỳ đã gạt chị. Nếu anh ấy gạt chị thì đã phải

trả một cái giá quá đắt rồi!

Yến tử vẫn giận dữ.

- Em còn dám nói giúp anh ấy nữa ư? À phải rồi vì anh ta là anh ruột của em mà.

- Anh ấy không phải là anh ruột em! Em bây giờ cũng không biết anh ấy là

gì của em nữa. Nhưng chị thì rõ là chị em rồi, vì chúng mình đã bái

thiên bái địa. Em không gạt ai hay bênh ai có điều em thấy từ lúc ta

quen biết với Vĩnh kỳ, Vĩnh kỳ đã từ cái vị trí hét ra lửa, uy quyền tột bực, phải rơi xuống đến tận cùng chỗ thường dân phải sơn đông mãi võ

kiếm sống. Như vậy quá thiệt thòi, nhưng Vĩnh kỳ đâu có kêu la, điều đó

làm em bái phục. Anh ấy đã vì tình yêu làm mọi chuyện, vậy mà chị còn

không hiểu, không cảm động. còn em, em thấy cảm đông quá mức. Sự trả giá cho tình yêu của anh ấy không phải nhỏ, những ngưòi đàn ông như vậy rất hiếm thấy. Chỉ có chị là có phúc mà chẳng biết phúc thôi!

- Em

còn nói giúp cho anh ấy, nói giúp gì nữa? Ban nãy em không trông thấy

thái độ của anh ta sao, anh ta nói vậy mà chấp nhận được à? Trước mặt

anh Tiêu kiếm, Vĩnh kỳ lại nói chị không đáng một đồng xu. Trong lúc chị phải đổ mồ hôi ra mãi võ, thì anh ta trốn trong đám đông vì xấu hổ.

Chuyện đó làm chị bực vô cùng, vậy mà về nhà còn không nói lời xin lỗi,

còn làm dữ nữa. Chị đã quyết định từ đây về sau, chị sẽ tuyệt giao với

anh ta!

Tử vy cười.

- Cái gì mà tuyệt giao? Làm sao tuyệt

giao được chứ? Trong đám chúng ta chẳng ai rời ai được đâu. Chính miệng

chị cũng đã nói vậy mà, chúng ta như người trong một nhà, sống chết có

nhau. Cái tình cảm thâm sâu vậy làm sao mà tuyệt giao được chứ?

- Vậy thì chị sẽ không thèm nói chuyện với anh ấy, được chưa?

Tử vy thở ra.

- Chuyện đó cũng được… chỉ tội cho Vĩnh kỳ thôi.

Yến tử trợn mắt.

- Tội nghiệp, tội nghiệp chỗ nào chứ?

- Ðã phải bỏ cung vàng điện ngọc, cùng chúng ta ngủ ổ rạ ổ rơm, từ một

hoàng tử giàu sang phải ngửa tay chờ thiên hạ bố thí. Không xè tay xin

tiền được, chứ không những không thông cảm còn mắng người ta đến vuốt

mặt không kịp, ác hơn nữa là….

- Cái gì mà ác, ai ác?

- Chị chứ còn ai?

- Tôi ác, mà ác chỗ nào?

Tử vy hạ thấp giọng nói;

- Giã sử chị là Vĩnh kỳ, Vĩnh kỳ chị, còn Tiêu kiếm là một cô gái đẹp, thì chị sẽ thế nào?

- Mi nói vậy là sao?

- Chị còn nhớ chuyện thái liên không? Cô nàng Thái Liên cùng Vĩnh kỳ cởi

ngựa, lúc đó có người giận đến độ hai lỗ mũi cũng bốc khói, Còn cái anh

chàng Tiêu kiếm này, văn võ song toàn, phong độ lại hiên ngang, đáng giá gấp mấy lần thái liên đấy.

- Ngươi nói vậy là sao? chuyện Tiêu

kiếm và thái liên có gì liên hệ nhau, họ cũng chẳng cùng họ? tám cây sào chọc chẳng tới chứ đừng nói bà con.

Tử vy tức quá nói:

-

Nói vậy mà cũng không biết, vậy thì nghe này, chị có biết Vĩnh kỳ đang

ghen không? Đó ý là thế đấy, chị suốt ngày cứ quấn quanh Tiêu kiếm, như

vậy chị đâu nghĩ đến Vĩnh kỳ người ta sẽ thấy thế không?

Yến tử nghe hỏi mới nghĩ ra:

- Nhưng mà… nhưng mà…. tôi chỉ xem Tiêu kiếm là anh mình thôi.

- Ðúng thế còn lúc cái cô thái liên, cũng đâu có ý gì với Vĩnh kỳ chỉ xem như ông chủ thôi sao chị lại ghen?

Yến tử ngẩn ra, nhưng vẫn thấy bực bội.

- Chị không tin là anh ấy ghen đâu, có ghen đến đâu cũng không thể nhục

mạ chị bằng câu “trộm vặt lường gạt” đã sử dụng từ như vậy mà tha thứ

được ư, thật tức chết, tức đến độ muốn đau cả bụng luôn. Tôi không thèm ở lại đây đâu, tôi ra ngoài đây.

Tử vy giật mình.

- Chị định đi đâu chứ?

- Mặc tôi.

Yến tử nói rồi chui vào nhà bếp, lấy một cây búa thủ trong người đi ra ngoài Tử vy duổi theo:

- Trời sắp tối rồi, chị lại mang búa đi đâu, không được đi!

Vĩnh kỳ và Nhĩ khang đang ngồi trong phòng khác nghe vậy giật mình đứng dậy, chỉ nghe Yến tử nói:

- Tôi làm gì mặc, chẳng có ai có quyền cản tôi cả.

Nhĩ khang hỏi:

- Nhưng Yến tử đi đâu mới được chứ?

Yến tử vừa đi vừa nói:

- Tôi đi lên núi chẻ củi đây.

- Nhưng núi nào mới được chứ?

- Mặc kệ, núi nào cũng được. Thấy núi nào là lên núi đó, thấy cây là chặt!

Nhĩ khang cười nói:

- Vậy không được, trên núi có cọp, cô mà lên đó một mình là không an

toàn, vã lại trong chợ Lạc dương bày bán rất nhiều củi, muốn là bỏ tiền

ra mua có ngay đâu cần phải lên núi đốn?

Yến tử nói:

- Dạ

bẫm thiếu gia, muốn mua thì phải tốn tiền chứ? Chúng tôi chỉ một chuyện

mãi võ kiếm tiền cũng bị người ta phê phán bằng những lời khó nghe. Có

người họ cao quý đến độ, cái gì cũng không làm, mà cũng không cho cả

người khác làm. Trong khi đó hiện nay tiền bạc bọn này đã cạn rồi, chẳng có cách nào khác chỉ còn cách lên rừng đốn củi thôi.

Vĩnh kỳ ngồi yên một chỗ không nói gì cả, Nhĩ khang hỏi:

- Nói như cô vậy, thì trước khi muốn ăn cơm phải đi gieo mạ à?

Yến tử hất hàm.

- Không cần biết, anh tránh ra, để tôi đi đốn củi.

Nhĩ khang chạy ra đứng cản cửa.

- Cô đi đốn củi mà giận dữ thế này, rủi cây không đốn mà đốn trúng người thì sao?

- Tôi đã bảo là đi đốn củi làm sao lại đốn người, anh kiếm chuyện với tôi nữa ư? Hãy lo mà bảo vệ Tử vy đi, còn chuyện tôi mặc tôi.

Lúc đó Tử vy cũng từ trong chạy ra, đẩy Vĩnh kỳ một cái.

- Tôi thấy thì anh nên cùng đi đốn củi với chị ấy thôi.

Yến tử nghe vậy hét:

- Ai cần anh ấy đi với tôi, anh ấy cao quý như vậy chẳng lẽ đi làm nghề

đốn củi à? Tốt nhất là nên ngồi lại ở nhà đợi tiểu thuận, tiểu quế tử

đến phục vụ đợi bọn cung nữa mang thức ăn lên nhắm nháp.

Lúc đó Vĩnh kỳ không còn chịu nổi, đứng dậy hét:

- Ðến lúc này mà còn dám nói nhưng điều lếu láo vậy được ư? thử hỏi hai

năm qua, những gì không nên làm không được làm, nhưng đã vì cô, tôi đều

xả thân thế mà còn không biết điều, còn dám mai mĩa. Nói đúng ra không

phải là tôi cao quý gì cả, mà chỉ tại tôi ngu thôi!

Yến tử nghe vậy xông tới.

- Có phải bây giờ anh đã hối hận về điều mình đã làm rồi không? hối hận

còn kịp mà vậy thì bây giờ anh hãy quay về đi, quay về với ông “rồng ngủ gục” của anh đi để còn được làm con rồng nhỏ!

Vĩnh kỳ giận dữ, đi thẳng ra cửa.

- Ðược rồi, vậy thì tôi đi đây!

Nhĩ khang thấy vậy nhảy ra can.

- Vĩnh kỳ, anh điên rồi ư, anh đi về đâu chứ? đừng quên là bây giờ anh

cũng không còn nhà, không có chỗ cho anh quay lại nữa đâu. Thôi hãy ở

lại đây hai người đừng cãi nhau nữa, hãy bắt tay giãng hoà đi, hoá sức

lực thành tương hồ vậy!

Yến tử bực dọc đẩy Nhĩ khang ra.

- Anh thật lắm chuyện!

Nhưng cái đẩy của Yến tử lại trúng ngay vết thương trên vai Nhĩ khang, khiến Nhĩ khang la lên:

- Ui da, đau quá!

Tử vy thấy vậy giật mình.

- Anh Nhĩ khang, có sao không, đâu để em xem?

Yến tử thấy vậy giật mình.

- Xin lỗi anh Nhĩ khang, tôi không cố ý!

Yến tử vừa nói là ném cây búa xuống định chạy về phía Nhĩ khang.

- Ôi! chết tôi rồi, chắc sứt cả mấy lóng chân tôi rồi!

Lúc đó chợt nhiên Vĩnh kỳ kêu lên, mọi người quay lại, chỉ thấy Vĩnh kỳ ôm

một chân nhảy cò cò. Thì ra cây búa của Yến tử đã rơi trúng chân Vĩnh

kỳ.

Tất cả lại tái mặt, Yến tử lúc đó quên bẳng ngay Nhĩ khang, quay qua Vĩnh kỳ hỏi:

- Sao, rớt mấy lóng chân rồi hả! có sao không?

Vĩnh kỳ đứng lại xúc động, ôm lấy Yến tử.

- Nghiêm trọng lắm cả trái tim anh cũng nát ra. Ðầu thì nhức như bưng, tay chân cũng rả rơì, muốn mê sảng nữa.

Yến tử nghe vậy e thẹn, đẩy Vĩnh kỳ ra.

- Hừ! thì ra anh gạt tôi, anh đúng là tên trộm vặt, lường gạt, thủ đoạn nào cũng không chừa!

Nhưng cái đẩy của Yến tử lại trúng ngay vết thương trên vai Vĩnh kỳ thật, lần này Vĩnh kỳ lại ôm tay hét:

- Ui da! Ui da!

Yến tử lại nghĩ Vĩnh kỳ đóng kịch, nhặt búa lên nói:

- Anh muốn la muốn hét gì cũng mặc! tôi không mắc mưu anh đâu, hãy đem trò đó ra gạt mấy cô gái khác đi!

Yến tử vừa nói vừa đi trong khi Tử vy lại vén tay áo Vĩnh kỳ lên thấy lớp bông băng đã bị thấm ướt cả máu, khiến Tử vy la lên:

- Ồ! Nguy rồi, vết thương đã chảy máu lại rồi.

Yến tử nghe vậy giật mình quay lại, thấy thật ném búa xuống đất chạy đến, lần này búa lại rơi trúng chân mình.

- Ui da!

Yến tử lại ôm chân nhảy, lần này Vĩnh kỳ chạy qua.

- Có sao không? Đó thấy chưa ban nãy anh đâu có gạt em, trúng đau lắm đấy, đâu đâu cởi giày ra xem có bị gãy móng chân chưa?

Yến tử đẩy Vĩnh kỳ ra.

- Mặc tôi, mặc tôi, tôi không cần anh!

Nhưng rồi vết thương trên người Vĩnh kỳ rướm máu thật, Yến tử rớt nước mắt nói:

- Vết thương anh chảy máu lại rồi kìa, hãy lo cầm máu đi.

Vĩnh kỳ cảm động.

- Ðã sẳn sàng vì em liều chết, đổ cả máu,vậy mà chỉ có một chút cái “cao

ngạo” cỏn con kia, lại không bỏ được thật bậy. Thôi để anh sửa đổi, anh

sẽ sửa đổi!

Câu nói của Vĩnh kỳ làm Yến tử khóc thêm.

-

Thôi, từ rày sắp lên, nếu anh không thích đóng vai gì thì đừng đóng. Anh cứ giữ anh, còn em…. em cũng hư thật, em lúc nào cũng xấu, ăn cắp cả

lê…. vì vậy anh nói “trộm vặt lường gạt” là đúng, tính xấu đó đúng ra

phải chữa…

Vĩnh kỳ nghe vậy cũng xúc động.

- Không phải,

anh mới sai. Vấn đề ở đây chẳng phải tại em mà tại anh, cái sai của em

nhỏ còn cái sai của anh mới lớn. Anh đã lở lời gán cho em bốn cái tiếng

trên, anh là người không biết lịch sự không giữ mồm giữ miệng, không có

tư cách. Em biễu diễn hay như vậy, kiếm được nhiều tiền như vậy, đúng ra anh phải hãnh diện vì em. Vậy mà không những không làm thế anh còn bươi móc những khuyết điểm của em ra. Từ lúc đi lưu vong đến giờ anh hơi mất thăng bằng anh lúc nào cũng có mặc cảm mình là “hoàng tử” khi trở thành dân không hoà đồng được. Nói thật, một phần cũng vì yêu em, quá yêu em

thôi!

Yến tử nghye nói mềm lòng hẳn.

- Thật vậy ư?

- Nếu anh mà nói dối cho đầu lìa khỏi cổ!

Yến tử ôm ghì lấy Vĩnh kỳ.

- Vậy thì để em nói cho anh biết một điều.

- Ðiều gì?

Yến tử kê sát tai Vĩnh kỳ nói:

- Em xem Tiêu kiếm như một người anh thôi.

Mặt Vĩnh kỳ đỏ gất, trong khi Tử vy và Nhĩ khang nhìn nhau cười, Nhĩ khang bước tơí nhặt cây búa lên, nói với cây búa.

- Này cảm ơn cây búa nhe cây búa.

Yến tử thấy Nhĩ khang làm vậy, không dằn được cười sặc sụa.

Hôm ấy giữa Vĩnh kỳ và Tiêu kiếm đã có điều ngượng nghịu, hai người cứ

tránh né nhau. Ðể giảng hoà Tử vy và Liễu hồng cùng xuống bếp, đến giờ

cơm thức ăn bày lên đầy cả bàn Liễu hồng cười nói với mọi người.

- Tối nay không có món “thịt nướng chua cay” của Yến tử nhưng có món “thịt sườn chua ngọt” của tôi.

Tử vy nói:

- Có cả món canh “chua cay” của Tử vy nữa đấy.

Yến tử tò mò.

- Sao người thì làm món “chua ngọt” còn người lại “chua cay” là ý gì?

Tử vy cười.

- Bởi vì hôm nay trong nhà có nhiều “giấm” nhiều “ớt” và cũng nhiều “đường” nữa!

Nhĩ khang nghe vậy cười theo.

- Vậy thì ai thích ăn chua cứ ăn, ai thích ăn ngọt cứ ăn, ăn cay cứ ăn.

Từ ngày chạy trốn đến giờ, chua ngọt cay đắng gì cũng đủ cả rồi. người

làm thức ăn đã có tâm cho ta thưởng thức thêm thì mọi người cứ chọn.

Vĩnh kỳ nghe biết là mọi người ghẹo phá mình, liếc nhanh về phía Tiêu kiếm

mà không khỏi bức xức. Trong khi Tiêu kiếm lại cười một cách tự nhiên.

- Hay lắm, chua ngọt đủ cả, ai thích ăn chua thì ăn, thích ăn ngọt thì ăn, còn tôi, tôi chỉ thích uống rượu.

Nói xong Tiêu kiếm ngồi xuống, tự nhiên rót rượu ra uống, uống xong dùng đủa gỏ gỏ vào ly rồi ngâm nga.

Người sinh không rể má

Phiêu bạt như bụi trần

Theo gió cùng tám hướng

Không cần biết bản thân

Anh em cùng bốn bể

Đâu cần phải người thân

Miễn vui cùng chí hướng

Rót rượu không cần mời

Thích thì ta cứ uống

Năm tháng có chờ đâu.

Nhĩ khang cảm động nói:

- Bài thơ này phản ánh tình cảm bọn mình hiện giờ đó.

Tiêu kiếm gật đầu, Vĩnh kỳ thấy vậy vỗ vai Tiêu kiếm nói:

- Này người anh em, hôm nay đắc tội với anh, xin lỗi nhé.

Hai người nhìn nhau cười và chuyện xích mính coi như đã được gát lại.

Mọi người nán lại Lạc dương thêm mấy bửa để đợi vết thương của Nhĩ khang

lành lặn. Sức khỏe của Tử vy phục nguyên rồi mới tính chuyện ra đi.

Việc kiếm sống của cả bọn, giờ chủ yếu chỉ là mãi võ. Hôm ấy những người có

sức khỏe trong bọn đến phía bắc thành Lạc dương mãi võ. Họ gần như đã

quen thuộc với nghề, nên không còn ngượng nghịu như bửa đầu. Cái hấp dẫn quần chúng nhất, là cuộc tỉ thí giữa Yến tử và Tiêu kiếm. Vì vậy vô

hình trúng màn đánh nhau trở thành một màn không thiếu được. Tiêu kiếm

và Yến tử trở thành hai nhân vật chính. Nhĩ khang và Tử vy cùng Vĩnh kỳ

thì đứng trà trộn trong quần chúng, vừa bảo vệ, vừa cổ vũ để đám đông

làm theo.

Hôm ấy giữa Yến tử và Tiêu kiếm chuẩn bị biễu diễn,

Liễu hồng đang bưng mâm đi nhận tiền thưởng, thì trong đám đông quan

Khâm sai Lý đại nhân cùng đám thuộc hạ cũng có mặt. Họ thấy Yến tử mãi

võ, Vĩnh kỳ gõ phèng la, Nhĩ khang, Tử vy trong áo vải bô lam lũ, sự

việc đó khiến ông bàng hoàng.

- Ðúng là bọn họ rồi! tại sao lại

có thể nông nổi này? Một hoàng tử đi gỏ chiêng cho hoàn châu công chúa

mãi võ, Hoàng thượng mà biết được sự việc này hẳn đau lòng lắm.

Lý đại nhân còn đang nghĩ ngợi chưa biết phải phản ứng thế nào, thì Liễu

hồng đã mang mâm đến quyên tiền, Liễu hồng vì chưa biết mặt Lý đại nhân

nên nói:

- Xin chư vị cứ thưởng cho, bao nhiêu cũng được!

Lý đại nhân giật mình vội vã móc trong túi ra một nén bạc đặt lên mâm,

điều đó khiến Liễu hồng giật mình, Nhĩ khang cũng ngạc nhiên nhưng vừa

nhìn thấy Lý đại nhân đã sợ hãi lui ngay, nhưng đã không kịp.

- Phúc đại gia kiết tường, xin phúc đại gia đứng lại nghe tôi nói.

Nhĩ khang vội vã khoát tay, để lộ phần vai bị băng kín, càng làm Lý đại nhân ngạc nhiên. Trong khi Nhĩ khang lớn tiến.

- Yến tử, Liễu hồng, Tiêu kiếm, kẻ địch đã xuất hiện rút lui mau!

Nhĩ khang nói xong là kéo Tử vy chạy ngay.

Yến tử nghe Nhĩ khang báo động quay qua nhìn thấy Lý đại nhân, Yến tử hoảng hốt.

- Chạy nhanh, mọi người chạy nhanh, tay đại nhân dùng lưới chụp lại đến kìa!

Vĩnh kỳ nghe vậy vội kéo Yến tử đẩy đám đông trốn. Ðám đông đứng xem thì

chẳng biết chuyện gì xảy ra, người người thấy chạy là chạy theo, nên đẩy nhau khiến cảnh càng hổn loạn.

Tiêu kiếm phi thân đến cạnh Nhĩ khang giục.

- Anh đưa Tử vy và Liễu hồng về nhà trọ trước sắp xếp hành lý càng nhanh

càng tốt, chuẩn bị xe mã sẳn sàng, bọn này quay về là mình đi ngay. Tôi, Yến tử và Vĩnh kỳ sẽ dùng kế hoản binh đánh lạc hướng bọn chúng trước!

Nhĩ khang gật đầu rồi dẫn Tử vy và Liễu hồng đi ngay, Tiêu kiếm sợ lý đại

nhân đuổi theo Nhĩ khang nên cố ý xoay người thủ thế trước mặt Lý đại

nhân nói:

- Là vua của một nước, sao lại đang tâm sát thủ con ruột của mình?

Lý đại nhân nghe vậy giật mình, chưa phản ứng gì thì Tiêu kiếm đã cùng Yến tử và Vĩnh kỳ chạy sang hướng khác. Lý đại nhân ra lệnh cho bọn thị vệ.

- Hãy đuổi theo bọn chúng!

Thế là đám thủ hạ rượt đuổi theo đám Yến tử.

Yến tử, Vĩnh kỳ, và Tiêu kiếm cắm đầu chạy đến một xưởng nhuộm, Yến tử nhìn vào trong sân, thấy phơi vải đầy nghĩ là nơi này có thể trốn được nên

chui vào. Vĩnh kỳ, và Tiêu kiếm vội vã chạy theo, không ngờ lúc đó đám

nữ công nhân đang phơi vải đỏ, vải vừa treo lên đám Yến tử lại xông vào, làm sào vải ngã sập xuống, đám công nhân sợ quá hét lên:

- Coi chừng, coi chừng, các người là ai mà chạy vào đây? bẩn hết vải của bọn ta rồi sao?

Tiếng hét cuả đám công nhân đã chỉ rõ vị trí của bọn Vĩnh kỳ, lúc đó Lý đại nhân đã chạy đến, lý đại nhân nói lớn:

- Công chúa xin hãy dừng chân, thần có lời muốn thưa cùng, tình hình

chẳng nghiêm trọng như điều công chúa nghĩ đâu. Nghe tin các vị có người bị thương, có người bị té, nên thần mang thái y đến đây!

Yến tử thấy Lý đại nhân và đám thủ hạ đã đến biết là không thể trốn tránh được, nên bước ra mắng:

- Ngươi đừng có gạt ta! lần trước đã dùng lưới cá bẫy ta. Một lần đã biết rồi, ta không ngu đâu. Ta cũng biết là các ngươi đã có lệnh “gϊếŧ không thương tiếc” ta suýt bị rơi đầu một lần rồi, không để bị mất đầu dễ

dàng nữa đâu.

Yến tử vừa nói vừa quơ tấm vải nhuộm đang treo, ném về phía Lý đại nhân. Tiêu kiếm và Vĩnh kỳ cũng đến triển khinh công đẩy tấm vải mở rộng ra hướng về phía lý đại nhân chụp xuống.

Vĩnh kỳ cũng nói:

- Lý đại nhân ông hãy bỏ ý định bắt giữ bọn này đi, hôm nay nể tình ông

là đấng đại thần, bọn này không gϊếŧ nhưng ông phải đưa đám thuộc hạ đi

nơi khác ngay.

Lý đại nhân cố giải thích.

- Ngũ a ca! hoàng thượng lúc nào cũng nhân từ….

Nhưng chưa kịp nói dứt lời thì tấm vải đã chụp xuống khiến ông hoảng hốt, vội vung kiếm lên nhưng vải mềm nên đao chặt làm sao đứt, kết quả là ông bị cuốn luôn trong vải. Vĩnh kỳ, và Tiêu kiếm cố ý kéo dài thời gian để

Nhĩ khang và Tử vy ở nhà thu dọng đồ đạc nên cùng Yến tử cầm chân họ

bằng cách dùng vải của xưởng nhuộm bủa xuống đám quan binh.

Ðám

đông công nhân trong nhà máy sợ bỏ chạy tán loạn. Trong khí đám thị vệ

lại sợ Lý đại nhân bị thương nên tuốt kiếm ra khiến không khí càng căng

thẳng hơn.

Lý đại nhân e bọn tuỳ tùng làm ẩu, lên tiếng.

- Mọi người cẩn thận, đừng để bất cứ một ai trong số họ bị thương cả nghe.

Lệnh của lý đại nhân khiến bọn lính khó xử vì Yến tử cương quyết chống trả

nên sử dụng vải và lăn lu ứng chiến, thuốc nhuộm văng tứ tung khiến họ

cũng bị nhuộm màu.

Yến tử thấy vậy thích thú.

- Ồ, hay quá, hay quá, thế này thật vui!

Lý đại nhân thấy tình hình càng lúc càng rối nói to:

- Ngũ a ca, hoàn châu công chúa, hoàng thượng là người nhân từ, đã ra

lệnh ân xá, không còn lấy đầu các người đâu. Hãy ngừng cuộc chiến lại

đi, cùng thần về kinh phục mạng.

Yến tử nghe vậy hét:

-

Ngươi về mà thưa lại với ông rồng của các ngươi là bọn này không ngu mà

quay về đâu. Dù cho có bị bọn quan binh các người chặt đứt tay đứt chân, chết hết cũng được, nhưng sẽ không bao giờ quay về nữa.

- Xin hoàn châu công chúa bớt giận.

Lý đại nhân chưa dứt lời thì Tiêu kiếm đã phóng tới một chưởng khiến Lý

đại nhân lảo đảo rơi tọt xuống một hố nhuộm. Ðám tuỳ tùng vội chạy đến

đở chủ nhân lên, Tiêu kiếm thừa cơ, bảo Yến tử và Vĩnh kỳ.

- Thôi bọn mình đi!

Thế là cả ba chạy một mạch về nhà trọ, lúc đó Nhĩ khang, Tử vy, và Liễu

hồng đã sắp xếp hành lý lên xe. thấy cả ba nguyên vẹn trở về, Liễu hồng

mừng rở.

- Họ về rồi, về rồi kìa!

Thế là tất cả phóng lên

xe, Vĩnh kỳ và Tiêu kiếm ngồi vào nơi lái, Yến tử và những người còn lại ngồi trong xe, xe chạy được một lúc Yến tử vẫn còn đắc ý nói:

-

Tử vy, tại ngươi không thấy tay Lý đại nhân kia bị bọn này dần cho một

trận ngất ngư. Coi như ta đã trả được thù hôm trước, ngươi nhớ không,

lần trước ông ta dùng lưới cá bắt ta, lần này bọn ta đẩy ông ta rớt vào

hồ nhuộm, khiến ông ta bị nhuộm đỏ choét luôn. Như vậy trước mặt Hoàng a ma ông ta sẽ là “hồng nhân” thích thật!

Tử vy kinh ngạc nhìn Yến tử.

- Em hay thật, trốn chạy xấc bấc xang bang thế này mà vẫn cười được ư?

- Sao lại không cười, họ đông người như vậy, mà mình chỉ có ba người thế

mà địch không lại, để bị bọn này đánh cho “lạc hoa lưu thủy” (hoa rơi

nước chảy).

Nói đến đó chợt nhiên Yến tử như phát hiện điều gì nói:

- À! Bây giờ thì tôi biết rồi, thế nào là “lạc hoa lưu thủy” thì ra đánh

kẻ địch rơi vào hồ nhuộm nhuộm người ông ta thành nhiều màu sắc như là

đoá hoa. Lúc ông ta đứng dậy nước chảy thành dòng gọi là “lạc hoa lưu

thủy” vậy là tôi đã hiểu được thành ngữ.

Yến tử tỏ ra rất hứng khởi, còn Tử vy thì lo lắng, Nhĩ khang thấy vậy hỏi:

- Tử vy, em chẳng nên căng thẳng như vậy, phải nghĩ là cuộc đời của chúng mình từ đây về sau sẽ gặp mãi cãnh rượt bắt thế này. thầy thuốc đã nói, mắt em rất yếu, cần tránh căng thẳng càng nhiều càng tốt. Vì vậy điều

gì không đáng thì đừng nghĩ, như vậy sẽ lợi hơn.

Tử vy thở dài.

- Tại sao Hoàng a ma không buông tha chúng ta? tại sao cứ truy sát mãi

vậy? chúng ta mà chết cả thì cũng nào lợi lộc gì cho ông ấy?

Nhĩ khang nói:

- Thôi đừng nghĩ đến chuyện ấy mãi, càng nghĩ càng đau lòng chứ có ích lợi gì?

- Nhưng nếu Hoàng a ma cứ thế, chẳng buông tha thì chúng ta cứ phải trốn

chui trốn nhủi, trốn đến bao giờ? Chúng ta đến đại lý, ông ta cho người

theo đến Ðại lý, vậy thì đâu có nơi nào là nơi an toàn?

Yến tử vỗ vai Tử vy nói:

- Cuộc sống này quả thật đầy căng thẳng, tại sao ta không xem nó như trò

chơi “đuổi bắt” đi? Như vậy vừa vui vừa hồi hợp, càng hay chứ sao?

Liễu hồng nói:

- Ðúng, mọi người phải phấn chấn lên, đến đâu hay đến đấy, Ðến một lúc

nào đó, Hoàng thượng sẽ mệt mỏi mà bỏ qua, lúc đó ta sẽ an ổn.

Tử vy nhìn ra ngoài nghĩ ngợi:

- Dù chúng ta cứ bị truy sát căng thẳng, nhưng mỗi lần nghĩ đến Hoàng a

ma, tôi vẫn thấy ông ấy rất tốt với chúng ta. Tôi thì nghĩ vậy, còn

Hoàng a ma? Chẳng lẽ người chỉ thấy những chỗ sai của chúng ta mà không

thấy được chỗ tốt của ta?

Câu nói của Tử vy khiến mọi người mất vui, suốt chẳng đường còn lại, tất cả đều yên lặng.

Chiếc xe lộc cộc chạy giữa rừng, khoảng cách giữa bọn họ và vua càng lúc càng xa.