Chương 39
Ðường phố vẫn hổn loạn, quần chúng chặn đường với tiếng reo hò không ngớt.- Công chúa không thể chết, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế! Công
chúa không thể chết, thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Thế
là xe chở tù vẫn phải dừng lại đấy, quan giám sát thi hành án tử đang
chờ lệnh chỉ của vua. Trong khi Yến Tử và Tử Vy không ngớt vẫy tay chào
đám đông, họ vẫn vui như đi dự hội, chứ không phải ra pháp trường. Và
trong lúc vẩy tay chào quần chúng, Tử vy đã phát hiện ra Vĩnh kỳ, Nhĩ
khang, Liễu thanh, Liễu hồng nàng vừa mừng vừa kinh ngạc, nhất là khi Tử vy phát hiện ra Nhĩ khang đã thoát một cách bình an…
Quan giám
sát chờ, đám thị vệ chờ, quần chúng chờ, cả đám Yến tử cũng chờ. Cuối
cùng rồi thị vệ thông tin cỡi ngựa từ trong cung chạy ra, mọi người nín
thở đợi.
- Hoàng thượng có lệnh, lập tức thi hành án tử hai can phạm, không ân xá.
Lời của thị vệ vừa truyền, Nhĩ khang Vĩnh kỳ và mọi người đều ngạc nhiên,
Tử Vy và Yến Tử hết reo hò, sao vậy? Quan giám sát sau phút giây bất ngờ đã bình tỉnh lại, ra lệnh:
- Trực chỉ pháp trường, không được chậm trễ, nhanh lên!
Ðoàn người ngựa lại chuyển động, đám đông quần chúng vẫn không ngừng hét:
- Công chúa không thể chết, thiên tuế, thiên thiên tuế!
Nhĩ khang, Vĩnh kỳ nháy mắt nhau ra hiệu cùng chúng bạn, rồi tất cả tản ra, giờ hành động đã điểm! Yến tử đến lúc này mới biết bao nhiêu hy vọng đã tan thành bọt nước, nên nắm chặt tay Tử vy như chẳng muốn rời nhau.
Nhưng đám đông quần chúng kéo đến quanh xe tù càng lúc càng đông, binh sĩ
phải hét lên, lấy gậy cản lại, mà vẫn không ngăn xuể. Lúc đó đột nhiên
Bảo a đầu từ đâu xông tới.
- Chị Yến tử, chị Tử vy, các chị không được chết, không được chết!
Sau tiếng gào của Bảo a đầu là một đám trẻ con không biết từ đâu xông ra vây chặt lấy xe tù.
- Chị Yến Tử, chị Tử Vy!...
Yến Tử nhìn lũ trẻ kinh ngạc:
- Ồ, Bảo a đầu, ồ tất cả lũ trẻ ở viện tế bần đều có mặt ở đây cả kìa, chúng đến tiển ta!
Tử Vy vẫy vẫy khăn nói:
- Các em hãy về hết đi, Bảo a đầu, hãy dẫn bọn chúng về cả đi… đừng đi coi chuyện hành hình, ghê lắm trẻ con không nên xem!
Quan binh, thị vệ bị đám trẻ con quấy rối bực quá phải dùng gậy doạ nạt, để lũ trẻ tránh khỏi xe tù.
Tử Vy thấy vậy sợ bọn trẻ bị thương nói:
- Các vị là đại hảo hán, đừng đánh trẻ con, bọn chúng không biết gì đâu, xin nương tay!
Ðám đông quần chúng lại hét:
- Không được đánh trẻ con, không được đánh!
Tiếng hét của quần chúng, khiến binh sĩ cũng chùng tay.
- Không được gϊếŧ công chúa dân dã, không được gϊếŧ, công chúa vạn tuế!
Một khung cảnh hổn độn, ngoài sự dự tính của quan binh, Nhĩ khang nói:
- Giờ không hành động chờ gì nữa?
Thế là mọi người kéo khăn bị mặt lại, rồi Nhĩ khang phi thân đến bên xe tù, Vĩnh kỳ, Liễu thanh, Liễu hồng cũng rút mã tấu bên mình ra, thị vệ phát hiện ngay lập tức hét:
- Coi chừng có người cướp xe tù, cướp xe tù!
Thế là một trận đấu xảy ra khốc liệt đám đông quần chúng không những không tản ra mà còn ùn ùn kéo đến nhiều hơn.
- Hãy cứu công chúa! Hãy cứu công chúa đi!
Ðám Nhĩ khang đã trổ hết tài nghệ, nhưng bọn thị vệ lại có rất nhiều cao
thủ, nên họ vẫn không làm sao đến gần được xe tù hầu giải thoát cho Tử
vy và Yến tử.
Ngay lúc đó, đột nhiên xuất hiện một người vận toàn đồ đen, khăn đen, bịt mặt. Anh ta bay người từ xa vượt qua đỉnh đầu đám đông quần chúng, rồi áp sát xe chở tù, kế đó từ một hướng khác, lại một người áo đen nữa như cơn lốc cuốn đến tận xe. Rồi lưỡi kiếm với ánh
thép lạnh vung lên, bọn thị vệ đứng sát bên xe tù đều bị đánh văng cả vũ khí, rồi chỉ cần một nhát kiếm cửa tù đã bung ra, gông cùm chân hai
người cũng vỡ nát, vừa tiếp ánh mắt của người áo đen, Yến tử đã la lên:
- Ồ, Tiêu kiếm!
Tử vy cũng nhìn ra người thứ hai.
- Mộng đan!
Mộng đan và Tiêu kiếm chẳng nói chẳng rằng, kéo tay Tử vy và Yến tử.
- Ði theo chúng tôi!
Thế là cả bốn người phi thân ra khỏi đám đông (thật ra chỉ có ba người, Tử vy được dìu theo vì không biết phi thân).
Nhĩ Khang nhìn thấy Tử Vy và Yến Tử đã được cứu, quay qua nói với đồng bạn.
- Ðừng ham đánh, rút lui ngay!
Rồi mở đường cùng Vĩnh kỳ, anh em Liễu thanh tất cả triển khai kinh công,
đuổi theo đám Mộng Đan, Tiêu kiếm. Quan giám sát thấy vậy giật mình,
phóng ngựa tới hô hào:
- Hãy mau đuổi theo bọn họ, đuổi theo!
Bọn thị vệ và quan binh được lệnh cố đuổi theo, nhưng dân chúng ùn tới cản
đường, kết quả cũng đành bất lực không làm sao thoát ra khỏi hoả mù nhân dân được.
Nhờ vậy mà Tiêu kiếm, Mộng đan, Yến tử, Tử vy, Vĩnh
kỳ, Nhĩ khang, Liễu thanh, Liễu hồng mới thoát được. Họ chạy đến rừng
cây, đến nơi Tử vy đã thấy một chiếc xe ngựa chờ sẳn, người lái xe là
một ông già có đôi mắt rất sáng, Mộng đan giục:
- Mọi người lên xe, nhanh lên, ông lái xe là lão Âu người của chúng ta đấy!
Tử Vy, Yến Tử vừa trèo vào được xe thì đám Vĩnh Kỳ Nhĩ khang cũng đến, tất cả chưa kịp an vị thì chiếc xe đã l*иg lên, chiếc xe chạy vυ't về phía
trước để lại đám bụi mù.
Xe chạy được một lúc, mọi người mới hoàn hồn. Đám Tử Vy vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhất là Nhĩ Khang không ngờ
Tiêu kiếm lại võ công cao siêu như vậy, Nhĩ Khang hỏi:
- Ai sắp xếp mà sự việc lại chu đáo như vậy?
Mộng Đan nói:
- Ngoài Tiêu kiếm ra còn ai vào đây? Kế hoạch đã được Tiêu kiếm phát thảo từ lúc hội tân lầu bị đổ bể!
Yến Tử đưa tay lên sờ cổ, chợt nhiên cười lớn nói:
- Ồ, đầu ta vẫn còn dính với cổ mà? Như vậy là ta đã thoát chết!
Rồi quay qua Tử Vy, Yến Tử nói:
- Tử Vy thấy không mình vẫn sống! Cả thế gian này đã đến cứu ta, từ Mộng
Đan đến Tiêu kiếm, rồi đám nhỏ ở viện tế bần cũng có công trong chuyện
này nữa!
Tử Vy cũng vui vẻ:
- Vâng, sự việc xảy ra không thể tin được, thật bất ngờ tôi cứ cảm giác như mình nằm mơ!
Rồi Tử Vy quay qua nhìn Mộng đan với Tiêu kiếm.
- Các ngươi xuất hiện quá kịp lúc!
Yến Tử thì thích chí vì không bị chết nên ngồi trong xe mà cứ nhảy tới nhảy lui, Vĩnh Kỳ phải hét:
- Yến Tử ngồi yên được không? Xe đã quá tải rồi, mà em còn nhảy nhót như
vậy, rủi nó bị gãy bánh xe chẳng hạn, thì nguy! Quan quân mà bắt lại là
coi như cái đầu chẳng còn đấy!
Yến Tử nghe vậy sợ quá, ngồi yên nói:
- Mấy người thật siêu đẳng, hành động như sao xẹt.
Rồi quay sang Mộng Đan nói:
- Sư phụ, sao giờ này ở đây? vậy mà tôi tưởng sư phụ đã đến Lục hà câu
hay Thất hà câu gì rồi chứ? Còn Hàm Hương bây giờ ở đâu? Sư phụ đến đây
cứu bọn này liệu cô ấy ở một mình có an toàn không?
Vừa dứt lời thì Yến tT quay qua Tiêu kiếm:
- Còn cái ông Tiêu kiếm này nữa, sao ông lại dám gạt tôi? Võ công cao
siêu xuất quỷ nhập thần như vậy mà dám nói là không biết võ công? Ai dậy anh kiếm pháp vậy? lúc anh nhảy lên xe tù tôi chỉ thấy anh xoẹt xoẹt
xoẹt một cái là mọi thứ văng hết, anh đánh như hoá phép vậy, khiến tôi
phục lắm, ồ quả là tuyệt! tuyệt! Chưa bao giờ đầu tôi lại thú vị thế
này!
Nhĩ Khang cắt ngang hỏi:
- Giờ chúng ta đi đâu đây?
Tiêu Kiếm chỉ cười nhẹ:
- Ðến một nơi an toàn!
Liễu Thanh vẫn thắc mắc:
- Anh Mộng Đan với Tiêu kiếm xuất hiện quá bất ngờ, sự việc thế nào, có thể kể lại bọn tôi rõ không?
Tiêu kiếm chỉ nỏi:
- Chuyện dài dòng lắm, từ từ tôi sẽ nói cho biết!
Và xe cứ thẳng đường mà chạy, Liễu Hồng nói:
- Tất cả những hành lý đã chuẩn bị, đều để ở mạo nhi, chuyện lại xảy ra thế này e là không về đấy lấy được.
Tiêu kiếm chỉ nói:
- Ðừng lo, mọi thứ rồi đâu cũng vào đấy, bây giờ không về được thì đợi đêm khuya quay về.
Nhĩ khang nhìn Tiêu kiếm:
- Anh Tiêu kiếm! anh quả là bất ngờ với chúng tôi, anh đã giấu tông tích
mình kỹ quá, đến lúc anh phi thân ra cướp tù, chúng tôi mới bất ngờ.
Tiêu kiếm cười:
- Các bạn mới làm tôi thán phục, ai cũng xã thân cho bạn bè mà chẳng một
chút nối tiếc, nhất là hai cô công chúa lại càng đáng tiếc hơn, ngồi
trong xe tù mà chẳng có một chút gì là sợ hãi, đúng là xem cái chết tựa
lông hồng!
Tử vy lắc đầu:
- Anh đừng gọi chúng tôi là công chúa nữa, cái từ đó đối với chúng tôi bây giờ vô nghĩa. Nó đã trở thành quá khứ, trở thành một kinh nghiệm đau thương rồi!
Nhĩ Khang nghe Tử vy nói, cảm thấy buồn buồn nắm tay vy nói:
- Chuyện đã trở thành quá khứ, nào phải chỉ có em và Yến tử mà còn có cả
anh, Vĩnh kỳ, “hương phi” nữa rồi còn “hội tân lầu” cả Tiêu kiếm…. dĩ
nhiên là cả quá khứ của Tiêu kiếm…
Tiêu kiếm nghe vậy cười lớn:
- Vâng, nếu không có “quá khứ” thì cuộc đời này vô vị biết là chừng nào,
nếu bây giờ có rượu, tôi sẽ mời các bạn mỗi người một ly, gọi là tiển
biệt “quá khứ” đã đi vào lịch sử của các bạn. Các bạn có biết không,
trên cõi đời này có hai loại người, một là người “làm ra lịch sử” và một là người “đứng xem lịch sử” các bạn là người đã làm ra lịch sử và tôi
rất vinh hạnh được ngồi chung xe với các bạn.
Yến tử từ lúc thoát chết đến giờ đã vui đến độ chẳng nén được, nói với Tiêu kiếm.
- Anh vừa biết võ công, vừa biết lừa người khác, đáng bái phục! bái phục! tôi mới thấy vinh hạnh được ngồi chung với anh!
Vĩnh kỳ nhìn thái độ vô tử của Yến tử thở dài nói:
- Từ rày về sau cuộc sống của chúng ta chắc không còn như trước nữa.
Còn Nhĩ khang cũng xúc động vì tương lai hoa gấm của mình không còn nhưng nói với Tử vy như an ủi.
- Hãy giã biệt quá khứ, giã biệt nếp sống cũ rồi chúng mình sẽ xây dựng một nếp sống mới đẹp hơn!
Vĩnh kỳ nói:
- Vâng, chúng ta phải đứng vững để xây dựng bằng sức tập thể!
Yến tử đưa hai tay lên:
- Vậy thì tương lai vạn tuế!
Vĩnh kỳ thấy Yến tử vô tư, cười theo. NHĩ khang dù thấy tương lai mù mịt,
nhưng từ đây về sau cũng còn có điều an ủi, là nơi chân trời hay góc
biển, chàng và Tử vy sẽ mãi mãi có nhau. Tử vy nhìn Khang hiểu ý người
yêu nên đáp trả bằng cái nhìn khích lệ.
Xe vẫn chạy nhanh, chẳng
mấy chốc đã chạy ra khỏi phụ Thành Môn. Ngoài phụ Thành Môn đã là ngoại ô thành phố bắc kinh, xe chạy thêm một đoạn đường nữa, rồi rẽ vào một
nông trang gần đó.
Yến tử vén màn nhìn ra, trong nông trang lúc này chỉ có mấy người đàn bà đầu chít khăn kiểu dân quê đang phơi thóc.
Xe dừng lại, lão Âu nhảy xuống xe mở cửa cho mọi người, đám Yến tử lần lượt bước xuống, Tiêu kiếm nói:
- Ðây là nông trang của Lão Âu, chúng mình cứ tạm lánh ở đây một thời gian bảo đảm an toàn!
Lúc đó một người đàn bà bước tới nắm lấy tay Yến tử và tử.
- Tử vy, Yến tử, các người an toàn rồi ư? Mấy hôm rày tôi lo lắng vô cùng.
Yến tử, Tử vy nhìn qua, bất giác kêu lên.
- Ồ, chị Hàm Hương!
Rồi mừng quá xiết chặt tay Hàm Hương hỏi:
- Chị Hàm Hương, sao chị còn ở lại bắc kinh!
Liễu thanh cũng ngạc nhiên không kém.
- Vâng, lần trước bọn tôi đã đưa hai người đến tận Thạch gia trang rồi mà?
Liễu hồng cũng nói:
- Chị hoá trang kiểu này tài tình thật tôi chẳng làm sao nhìn ra.
Yến tử khoái chí nói:
- Các người làm tôi tưởng như mình đang nằm mơ vậy, có đúng thế không? Ðể tôi hét to lên một tiếng xem thế nào?
Mộng đan thấy vậy, ngăn lại.
- Ðừng, đừng, hãy vào trong nhà đi, đừng tưởng ở đây hoàn toàn an toàn
nhé, quan binh họ có thể ập đến xét bất cứ lúc nào, Yến tử cô cẩn thận
một chút. Chúng ta hiện nay là tội phạm, chứ không phải là công chúa,
hay hoàng tử gì nữa, muốn làm gì thì phải cẩn thận hơn.
Tiêu kiếm bắt đầu giới thiệu.
- Ðây là Lão Âu, chủ nhà, đây là bà Âu!
Và quay qua vợ chồng Lão Âu, Tiêu kiếm chỉ tóm tắt:
- Ðây là các bạn của tôi!
Hai vợ chồng Lão Âu cúi chào, bà Âu nói:
- Mọi người hẳn mệt mỏi rồi, hãy vào nhà nghĩ đi, tôi đã chuẩn bị sẳn một ít rượu thịt đơn giản, các người dùng tự nhiên nhé!
Nhĩ khang xiết mạnh tay Lão Âu.
- Cám ơn các vị, mới gặp nhau mà đã làm phiền các vị quá rồi!
Lão Âu nói một cách nghĩa khí.
- Ðừng nói thế, Tiêu kiếm là người đã cứu sống vợ chồng tôi, thì bạn của Tiêu kiếm cũng là bạn của chúng tôi cơ mà?
Hàm hương bước tới cắt ngang.
- Thôi, thôi mau đi vào nhà đi, quần áo đã chuẩn bị sẳn, mọi người phải
thay áo khác ngay, để không rủi bọn quan binh đến lục soát thình lình
thì sẽ bị lộ chuyện.
Mọi người nghe vậy vội vã đi vào nhà.
Tử vy, Yến tử, và Liễu hồng thì được Hàm Hương đưa thẳng về phòng ngủ, ở đấy có sẳn ba bộ áo nông dân trên giường.
- Nào các vị thay áo đi, phải hoá trang thật khéo thành nông dân, khi
quan binh đến lục soát, thì tất cả phải ra sân giả bộ phơi lúa, rõ
không?
Yến tử thích chí như đùa.
- Biết rồi, biết rồi, đơn giản quá mà, cũng giống như lần trước đóng trò trừ tà trong cung vậy,
làm Pháp sự còn phải niệm thần chú, múa gậy! Còn lần này chỉ cầm cây
chĩa ba sủi sủi lúa, có gì mà khó khăn?
Hàm hương yên lặng giúp mọi người thay áo, hoá trang, công việc xong xuôi, Tử vy hỏi:
- Chị Hàm Hương sao chị không trốn xuống phía nam như kế hoạch đã định?
Hàm hương giải thích.
- Các vị không biết, tất cả Tiêu kiếm chỉ huy cả. Anh ấy quả là người
biết tính toán, trước khi bọn này xuất phát thì anh ta đưa cho ba chiếc
cẩm nang bảo bao giờ đến Thạch gia trang mới mở ra xem. Thật ra thì vừa
đến Thạch gia trang, khi Liễu thanh, Liễu hồng vừa từ giã bọn nầy quay
về, thì linh tính cho thấy hẳn có điều bất ổn, nếu họ trở về bị bắt thì
sao? Bọn tôi phân vân, thế là quyết định mở cẩm nang ra xem, cẩm nang
thứ nhất ghi địa chỉ nhà Lão Âu với một câu kèm theo “nếu không tin
tưởng bọn họ thì hãy đến nhà Lão Âu mà chờ tin tức.” Bọn tôi vẫn chưa rõ ý Tiêu kiếm nên mở cả những cẩm nang còn lại ra xem, cẩm nang thứ hai
đề là “đừng chọn Vân nam, hãy tìm con đường khác, vì nếu chẳng may một
trong các người của bọn họ bị sa lưới, không chịu nổi hình phạt tra tấn, rồi khai ra nơi trú ngụ của các người thì sao?
Tử vy nghe vậy khen ngợi.
- Anh chàng quả thật chu đáo, dự đoán cao siêu bởi vì lúc họp với mọi
người chính anh ta đã đề xuất nơi trú ẩn là xứ đại lý vân nam, thì ra
đây là đòn hoả mù, để chăng may một ai bị bắt khai ra, thì quan binh sẽ
thẳng đường đến Ðại lý mà không đi nơi khác.
Yến tử nôn nóng:
- Thế còn cẩm nang thứ ba viết gì?
- Cẩm nang thứ ba viết là “chỉ có nơi ta thấy nguy hiểm nhất, lại là chỗ
an toàn nhất. hàm hươgn giờ đã mất mùi hương, tại sao không mạo hiểm
quay trở lại bắc kinh? Có thể ở lại bắc kinh nương náo một vài năm đợi
bao giờ gió yên sóng lặng, sẽ tìm nơi khác đến không muộn.”
Liễu hồng nghe vậy cắt ngang.
- Anh ta thật là thông minh, hoàng thượng sẽ tưởng là khi Hàm hương thoát ra khỏi kinh thành, là thế nào cũng cao bay xa chạy, rồi phái binh đi
khắp nơi tìm, chớ đâu biết hai người vẫn còn ở lại Bắc kinh?
Hàm hương nói tiếp:
- Sau khi bàn tính, chúng tôi mới chọn cẩm nang thứ nhất làm theo, khi
đến đây rồi, chẳng bao lâu thì thấy Tiêu kiếm đến, anh ấy mới cho bọn
này biết là các chị đã gặp đại hoạ, nên bàn với Mộng đan là phải cùng
anh ta làm một cuộc phá ngục, lúc đó bọn này chưa biết chuyện ngũ a ca
và Nhĩ khang đã thoát được ra ngoài, nên bọn này đã sẳn sàng để đột nhập vào hoàng cung.
Ðến đây thi Yến tử, Tử vy, và Liễu hồng đã thay
đổi xiêm y hoàn tất, người nào cũng rất giống gái quê, quần thô áo vải.
Mỗi người lại được cột thêm chiếc khăn đội đầu, nên khó nhận dạng hơn
trước.
Yến tử nhìn Tử vy rồi thích chí cười.
- Thay đổi hoàn toàn, tôi nghĩ là bây giờ mà Hoàng a ma có đứng trước mặt cũng không nhận ra ngươi đâu.
Nghe đến chữ “Hoàng a ma” mặt Tử vy tối sầm lại, nhưng chưa kịp nói gì thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
- Thay áo xong chưa, thức ăn đã sẳn sàng, có ra mà ăn không đây?
Yến tử nghe đến ăn là thích thú reo lên:
- Có đồ dại gì mà không ăn chưa bị chặt đầu thì cái miệng vẫn còn mà, nào, ta ra mà ăn nhanh lên.
Mọi người quay lại phòng ăn, thì đã thấy Vĩnh kỳ với Nhĩ khang cũng thay
đổi xiêm y như bọn họ. Có điều tướng tá chưa giống nông dân lắm. Họ
thích chí nhìn nhau cười vui vẻ, nhưng chỉ cười được một chút chợt nhớ
đến Kim Tiêu, chẳng biết giờ cô ấy ở đâu? Có bị hϊếp đáp không, nên
chẳng còn vui nổi.
Bà Âu thấy mọi người đã sẳn sàng mời:
- Nào, hẳn các người đã đói lắm, ăn nhiều chút nhé, tự nhiện!
Tiêu kiếm nói:
- Thiếm Âu, thiếm cũng ngồi xuống đây, bọn họ biết tự lo cho mình mà?
Chúng tôi còn ở lại đây lâu dài, thiếm khỏi cần chăm lo tỉ mỉ. Ðã là
người bình thường, thì phải sống một cách bình thường, không được kiểu
cách như cành vàng lá ngọc. Họ sẽ làm việc như chúng ta.
Yến tử vừa ngốn thức ăn vừa nói:
- Vâng, đúng đấy! dừng để ý bọn nầy nữa chẳng ai khách sáo đâu, ăn thật nó mới ngừng!
Vĩnh kỳ nhìn Yến tử và Tử vy trong bộ áo nông dân thở dài cảm khái:
- Cuộc đời sao thay đổi như chong chóng. Ðang là công chúa, biến thành
tội phạm, suýt bị chém đầu bây giờ lại ngồi đây ngấu nghiến thức ăn…
Lão Âu mang rượu ra:
- Mừng hai cô công chúa thoát chết, uống cạn một ly nào? Rượu thường chứ không phải ngự tửu đâu nhé!
Tiêu Kiếm thấy rượu thích chí:
- Lão Âu! Ngươi đúng là tri kỷ của ta, giờ phút này có rượu là hay nhất.
Nhĩ khang đề cao cảnh giác.
- Không nên uống say nhé, quan bịnh họ có thể ập vào khám xét bất cứ lúc
nào, đầu óc tỉnh táo đối phó hay hơn. Vì vậy để chúc mừng, chúng tôi chỉ uống một ly nhỏ thôi!
Liễu thanh cao hứng nâng ly.
- Tất cả thiêu tuế, thiên thiên tuế!
Liễu Hồng cười:
- Không được dùng câu, Thiên tuế thiên thiên tuế, dân gian phải dùng tiếng “sống lâu trăm tuổi” thôi.
Sau khi thoát chết mọi người đều vui, nên ai cũng cụng ly.
- Vậy thì chúc mọi người đều được “sống lâu trăm tuổi”.
Tử vy hớp một hớp rượu, cho mọi người cùng vui, nhưng lòng cứ nghĩ đến Kim tiêu. Người bạn đã theo chăm sóc cho mình từ thưở nhỏ, từng vui buồn có nhau, bây giờ Kim Tiêu đâu? Người bạn gái gần như chỉ gặp toàn chuyện
thiệt thòi, nghĩ đến cảnh Kim Tiêu mang gông mang xiềng mà không cầm
được nước mắt.
Trong khi Yến tử vẫn vô tư, nâng ly với mọi người:
- Rượu thơm quá, thức ăn cũng ngon nữa, ngửa tới là đói bụng. Bây giờ tôi thấy hạnh phúc nhất là có cái đầu, có cái đầu cái gì cũng thưởng thức
được hết!
Vĩnh kỳ lắc đầu nói:
- Cô chỉ có một cái miệng, vừa ăn vừa uống vừa nói…không sợ nó mệt ư?
- Không mệt, không mệt đâu…
Yến tử nói rồi nhớ sực ra kể:
- Các bạn có biết không, tối qua khi ở trong nhà giam, lệnh phi nương
nương và Tịnh nhi đã vào đó định cứu bọn này ra, không ngờ mụ Hoàng hậu
đến ngăn chận, thế là kế hoạch của Lệnh phi bị bể. Tôi giận ứa gan, mụ
Hoàng hậu còn doạ “đến mai này khi đầu ngươi rời khỏi cổ, thử xem miệng
ngươi có còn nói nhiều như vậy được không?” vì vậy bây giờ thấy cái đầu
vẫn còn trên cổ, cái miệng còn sử dụng được tôi phải sử dụng tối đa
thôi? Nếu không nói, các bạn buồn thì sao?
Mọi người nghe vậy
cười ồn, chỉ có Tử vy cầm chén cơm trên tay ăn chẳng thấy ngon nữa.
Không khí đang vui chẳng ai để ý, chỉ có Nhĩ Khang là nhìn Vy lo lắng.
Yến tử hỏi Tiêu kiếm:
- Tiêu kiếm này, tôi hỏi anh? Lúc trước sao anh làm vậy? tôi động thủ với anh hai lần, vậy mà lần nào anh cũng giã vờ như chẳng biết võ công, anh bỉ mặt tôi phải không? Nếu không sao cứ đóng kịch mãi vậy?
Tiêu kiếm cười:
- Võ công đâu phải chuyện đùa? Khi nào cần mới mang ra sử dụng, lúc cô
giật kiếm của tôi, đó chỉ là chuyện đùa, mà đã đùa thì phải đùa lại. Tại sao lại phải đánh thật, còn chuyện nói tôi khinh thường cô, nếu có thì
sao hôm nay phải đi cướp tù cứu cô?
Yến tử nghe có lý nói:
- Vậy sao ta không kết nghĩa làm huynh đệ? Bọn mình toàn là loại chẳng rơi được đầu, chẳng chết dễ dàng cả mà?
Lời của Yến tử làm mọi người cười ồ, chỉ có Tử vy dứng dậy nói:
- Các vị tự nhiên nhé, tôi no rồi, ra ngoaì một chút cho mát.
Mọi người ngạc nhiên, Nhĩ khang nói:
- Ðể tôi ra với cô ấy.
Tử vy ra đến ngoài cửa tựa lưng vào cột, bật khóc:
Nhĩ khang ra nắm lấy tay Vy.
- Em yên tâm đi, anh hứa với em là sẽ cứu được cô ấy mà. Có điều thời
gian qua có nhiều thứ cấp bách em và yến tự bị án chém. Chuyện quan
trọng nhất là phải cứu các em, xong mới cứu Kim Tiêu. Bọn anh đâu phải
vô tình mà chẳng nghĩ đến cô ấy? trong lúc chờ cứu em, anh đã thăm dò là từ Bắc kinh mà đến Mông cổ thì chỉ có hai con đường. Một đường đi qua
Cáp Nhĩ Tân, một con đường đi qua Tuy viễn. Kim Tiêu bị đày đến Mông cổ, ddương nhiên phải qua Tuy viễn rồi. Vì vậy đợi anh ăn xong bữa cơm này, sẽ cùng Liễu thanh, Liễu hồng đến đấy cứu cô ấy.
Tử vy nghe vậy yên tâm.
- Anh có biết hiện em đang nghĩ gì không?
Nhĩ khang nói:
- Sau phút giây vào sinh ra tử vì nhau, nếu không biết em nghĩ gì thì anh đâu phải là Nhĩ khang của em nữa?
- Vậy anh nói đi, em đang nghĩ gì?
- Em hiện đang lo, chẳng biết Lệnh phi nương nương, tịnh nhi đang thế
nào? Có bị liên luỵ gì đến chuyện này không? rồi còn lo cho cả cha mẹ
anh nữa.
Tử vy thở dài.
- Vâng, anh đã hiểu được lòng em,
chúng ta bỏ đi như vầy để liên lụy lại cho nhiều người, dù đã được nhân
dân xin tội, mà Hoàng a ma, ồ không phải hoàng thượng vẫn ra lệnh chém
vô tình như vậy thì khi chúng ta thoát những người ở lại thế nào cũng
liên luỵ.
- Anh cũng lo như em. Tiêu kiếm nói đúng nơi nguy hiễm
nhất là chỗ an toàn nhất, vì vậy chúng ta nên ở lại đây vài hôm, theo
dõi tình hình xem thế nào. Nếu thấy mọi người đều yên ổn, lúc đó ta
“phiêu lãng giang hồ” cũng không muộn, được chưa?
Tử vy nghĩ ngợi nói:
- Có nghĩa là anh đã quyết định chọn em?
Nhĩ khang ngạc nhiên.
- Em nói thế là thế nào?
- Bây giờ em không còn là công chúa nữa. Ông cậu, bà mợ đã phủ nhận ngày
sinh của em, khiến em hoang mang không biết mình là ai nữa. Vì vậy nếu
anh mà chọn em thì tương lại công hầu của anh, gia đình anh… sẽ thế nào? Liệu anh có tiếc rẻ? số phần em quá đen đủi quá, hết lận đận này đến
lận đận khác , sau những ngày sóng gió hào quang cũ cũng không còn. Em
lo không biết anh có hối hận vì yêu em không?
Nhĩ khang nắm tay Vy xiết mạnh:
- Anh vẫn yêu, không hề hối hận. Con người em “giàu có” thế nào làm sao
không yêu. Ðến khi em già rồi, thì người em vẫn đầy “huyền thoại” đó là
điểm đáng yêu nhất.
o O o
Cũng lúc đó ở hoàng cung rối loạn không kém. Vua Càn long sau khi nghe thuật chuyện, giật mình hỏi:
- Hai con a đầu đó được bọn cao thủ võ lâm cứu đi ư? Ðám bá tánh ở nội
thành còn cản ngăn để chúng chạy thoát nữa? Các ngươi nói thật hay nói
đùa vậy?
Quan giám sát và nguyên đám thị vệ giải tù quỳ trước sân Diên Hỷ cung, run rẩy nói:
- Khải bẩm Hoàng thượng, bọn hạ thần không dám nói dối đâu ạ. Bấy giờ
cảnh hổn loạn khủng khϊếp, gần như tất cả bá tánh già trẻ lớn bé đều
tràn ra đường, họ hô to “công chúa dân gian không thể chết! không ai
được gϊếŧ công chúa dân gian! Thiên tuế, thiên thiên tuế!” Bọn họ như
nổi loạn rồi đánh nhau với cả thị vệ, thừa dịp đó, các cao thủ võ lâm
mới ra tay phá xe tù, gươm họ rất bén, họ chém gãy cả xe rồi cứu lấy
công chúa. Bọn hạ thần vừa lo bảo vệ tù vừa sợ làm bị thưong bá tánh,
nên không thể làm gì được. Kết quả bọn phạm tội chạy thoát mà quân sĩ
cũng bị thương khá nhiều, tội chúng thần đáng chết!
Vua Càn long suy nghĩ, lệnh phi đứng cạnh cũng sững sờ ngạc nhiên, nhưng bà như trút gánh nặng nói với vua:
- Vậy là Tử vy và Yến tử được quần chúng yêu quý!
Vua hỏi quan giám sát lại lần nữa.
- Ðúng là hai con a đầu đó sao được dân chúng yêu quý? Còn có cả cao thủ võ lâm trợ giúp nữa ư?
- Vâng, cao thủ võ lâm khoảng mười mấy, hai mươi người, còn dân thì có
hàng vạn, trong đám cao thủ đó có hai người rất giống Ngũ a ca, và Phúc
đại gia. Nhiều thị vệ cũng xác nhận như thần, nhưng không dám đoan chắc
là Ngũ a ca và Phúc đại gia.
Vua Càn long nghe vậy bực tức
- Vậy ư? Thế bọn ngươi có đuổi bắt hung thủ không?
- Dạ có, và thần cũng ra lệnh cho quan quân lục soát khắp thành, nhưng
chỉ e là hai cô công chúa có cao nhân bảo trợ nên khó mà bắt lại được,
chuyện này có vẻ khó khăn.
- Cái gì, mà khó khăn? Các ngươi cứ
lục soát từng nhà một, cố mà bắt hết bọn chúng trở lại cho ta. Dám ngang nhiên đối phó với ta, như vậy thì còn ra thể thống gì nữa, chúng hẳn
muốn làm loạn? Vậy thì ngươi hãy ra ngoài, gọi Ngạc mẫn vào đây cho ta,
bảo ông ấy hãy tăng thêm viện binh, lục soát cả ngoại thành nữa.
- Vâng, thần tuân chỉ!
Quan giám sát đứng dậy vừa định ra ngoài thì vua Càn long gọi:
- Hãy quay lại đây!
- Vâng.
- Các ngươi hãy bắt sống bọn họ nghe không? Trẫm muốn đích thân thẩm vấn họ.
- Dạ!
Rồi rút lui, Lệnh phi thấy quan giám sát đã ra ngoài, vội vàng đến quỳ trước mặt vua.
- Hoàng thượng, thần thϊếp nghĩ họ đã chạy thoát rồi thì hãy để họ trốn đi, đuổi bắt lại chi cho khổ?
Vua Càn long trợn mắt.
- Khanh nói gì, bao giờ khanh mở miệng ra cũng bênh vục mấy con a đầu đó. tụi nó đã lừa dối trẫm, qua mặt trẫm, chẳng coi trẫm ra gì. Bây giờ còn phát động nhân dân chống đối với trẫm. Có cả bọn cao thủ võ lâm tiếp
sức, giúp chúng trốn thoát như vậy danh dự tên tuổi trẫm còn gì, vậy mà
khanh còn bênh vực chúng được ư?
Lệnh phi bối rối.
- Bẩm
hoàng thượng, chẳng lẽ người rất mong quan giám sát mang hai chiếc thủ
cấp đầy máu của Yến tử và Tử vy đến trước mặt người, rồi phủ phục xuống
báo cáo "nhiệm vụ đã hoàn thành, đầu của các công chúa đây", người mới
hài lòng ư?
Vua Càn long nghe hỏi tái mặt, chỉ yên lặng, lệnh phi tiếp:
- Bẩm hoàng thượng, thϊếp biết hiện giờ Hoàng thượng rất giận chúng.
Nhưng thần thϊếp biết, trong tận cùng trái tim nhân từ của Hoàng thượng
vẫn có nhiệt tình dành cho con trẻ. Sáng nay khi nghe báo lại là hai cô
công chúa đã chạy thoát, thần thϊếp đã thở phào nhẹ nhỏm. Bởi vì điều
thần thϊếp quan tâm nhất là sự sống chết của hai cô công chúa. Thần
không đành lòng…
Vua Càn long yên lặng, lệnh phi nghẹn lời hẳn.
- Hoàng thượng có biết không? Con người khi giận dữ thì cái gì cũng có
thể làm, nhưng đó chưa hẳn là cố ý. Người trong cơn nguy cấp, cũng có
thể làm những điều mà mình không muốn, thần thϊếp biết hoàng thượng
không cố tình muốn gϊếŧ các cô công chúa nhưng lệnh đã ban ra. Nhĩ khang và Vĩnh kỳ cũng vậy không muốn đối kháng với Hoàng thượng, nhưng lại ở
trong tình trạng bắt buộc đối kháng.
Lời của lệnh phi nói như
đánh trúng trái tim đen vua, vì có lúc vua đã băn khoăn tự hỏi. Chẳng lẽ ta thật sự muốn nhìn thấy hai chiếc đầu máu me của Tử vy và Yến tử ta
mới hài lòng ư?
Còn đang phân vân chưa quyết thì Thái hậu, hoàng
hậu, và Tịnh nhi đã nghe tin cùng đến. Lệnh phi vừa thỉnh an thái hậu
xong, thì đã nghe Thái hậu hỏi vua:
- Hoàng đế, ta vừa nghe bọn thị vệ nói là Tử vy và Yến tử được Vĩnh kỳ và Nhĩ khang cứu rồi phải không?
Vua càn long thở dài.
- Trẫm cũng vừa được tin Tử vy và Yến tử được người cứu, còn người đó là Vĩnh kỳ và Nhĩ khang không thì chưa rõ.
Tịnh nhi nghe vua xác nhận, liếc nhanh về phía lệnh phi với ánh mắt chia sẽ. Trong khi Thái hậu giận dữ.
- Như vậy sao được? Đã được quần chúng ủng hộ, còn có người cứu giúp như
vậy hẳn là có dự mưu phản rồi. Thế này thì uy tín sự tôn nghiêm của nhà
vua đâu còn? Hai con a đầu này quá lợi hại quấy động nhân dân tạo phản.
Hoàng đế không được để chúng chạy thoát, ta thấy chuyện này hắn Phước
luân phải biết, vì vậy trước tiên phải bắt hai vợ chồng Phước Luân đến
đây hỏi xem!
Lệnh phi nghe vậy tái mặt.
- Xin Hoàng thượng minh xét, thần thϊếp nghĩ hai vợ chồng Phước Luân Phước Tấn cũng chẳng
khác gì chúng ta đâu. Chuyện con cái làm thường khi đến cuối cùng cha mẹ mới vỡ lẽ.
Hoàng hậu thấy lệnh phi bênh vực rất bực tức.
Trong khi vua Càn long vẫn còn đang phân vân, nói với Thái hậu:
- Hoàng ngạc nương! Chuyện này xin người hãy để một mình nhi tử giải quyết được rồi.
Hoàng hậu bước tới tâu:
- Bẩm lão phật gia, hoàng thượng, thần thϊếp có một điều chẳng biết là nên hay không nên nói.
Vua Càn Long bực dọc:
- Nếu mi thấy không cần nói thì đừng nói là được rồi!
Thái hậu lại bảo:
- Nếu sự việc nghiêm trọng thì cần gì giấu, nói đi chẳng sao đâu.
Hoàng hậu liếc nhanh về phía Tịnh nhi và lệnh phi nói:
- Tối hôm qua thần thϊếp vì sợ hai con a đầu kia bày trò ma quỷ, nên mới
đến đại lao thăm dò không ngờ khi đến nơi, đã gặp hai người cho rằng
mình phụng mệnh lão phật gia và hoàng thượng đến tống tiển hai con a đầu kia. Lúc đó thần thϊếp cũng thấy lạ nhưng không nói, thế là sáng nay
lại nghe Nhĩ khang biến mất, nghĩ lại không biết bên trong có uẩn khúc
gì không?
Thái hậu nghe vậy tròn mắt.
- Cái gì? phụng mệnh ta à? Đưa tiển hai con a đầu đó? Ta đâu có bao giờ ra cái lệnh kỳ cục vậy? Ai đã mạo nhận? Ai? Nói ngay?
Tịnh Nhi liếc nhanh về phía lệnh phi biết là không thể giấu được, nên bước ra quỳ trước mặt Thái hậu.
- Bẩm lão phật gia, bẩm hoàng thượng, người mà hoàng hậu nương nương ám chỉ đó là con và lệnh phi nương nương ạ.
Vua càn long trố mắt.
- Cái gì? Ngươi và lệnh phi ư?
Tịnh Nhi bình tĩnh đáp:
- Vâng, tối hôm qua con và lệnh phi nương nương có đến đấy thăm Tử vy và
Yến tử. Con xin lỗi lão phật gia và hoàng thượng vì tình cảm con và
nương nương không thể không chào mấy công chúa đó trước khi chia tay.
Những ngày qua, hẳn lão phật gia cũng thấy, tình cảm của con dành cho
hai cô công chúa rất nồng hậu. Lệnh phi nương nương cũng xem hai người
đó chẳng khác gì con đẻ của mình, vì vậy trước khi họ chết, con và nương nương muốn đến để trang điểm, làm đẹp cho họ lần chót, để lúc họ chết
họ vẫn đẹp. lão phật gia, hoàng thượng hẳn hiểu đó là tình người. Riêng
về sự mất tích của Nhĩ khang, thì chẳng dính líu gì đến nương nương và
con cả.
Thái hậu giận dữ.
- Tịnh nhi, ngươi dám tự tiện đến gặp hai con a đầu đó, vậy thì ngươi thật to gan. Không phải chỉ ngươi, mà còn có lệnh phi…
Lệnh phi đứng yên, trong khi Tịnh nhi tiếp:
- Bẩm lão phật gia, chuyện làm của Tịnh nhi nếu lão phật gia thấy là sai
trái, thì cứ việc phạt, riêng Tịnh nhi này thì rất khâm phục hai cô công chúa kia, họ sống rất hồn nhiên, họ không có lỗi gì mà lại bị chém đầu. Ðiều đó cho thấy cuộc sống trên cõi đời này thật vô thường, hoạ phúc
khó lường. Sự nhận định đó khiến Tịnh Nhi chẳng còn thấy quan trọng
chuyện an nguy của bản thân, vì vậy nếu Hoàng thượng thấy không thể tha
thứ cho hành động sai trái đó, thì cứ nhốt Tịnh nhi vào tù hay muốn chặt đầu Tịnh nhi cũng được. Nhưng còn lệnh phi nương nương thì người chỉ
một lòng một dạ với Hoàng thượng thôi, Tiểu a ca cũng chưa đầy tuổi, xin Hoàng thượng đừng kết tội Lệnh phi nương nương.
Vua Càn long nghe Tịnh nhi nói mà ngỡ ngàng, chưa biết xử lý thế nào thì Tịnh nhi tiếp:
- Ðến giờ phút này, Tịnh nhi chẳng còn gì để giấu, xin được nói lời phát
xuất từ tâm can, Tịnh nhi thấy Hương phi nương nương có thế nào thì giờ
cũng không còn, nên chuyện trước đây Tử vy và Yến tử nói là Hương phi đã hoá bướm bay mất. Tịnh nhi nghĩ đó là một cách diễn đạt rất hay. Hai cô công chúa có nói vậy chẳng qua để bảo vệ Hoàng thượng. Cố hạn chế tối
đa nỗi đau buồn thất ý của Hoàng thượng, vậy mà không ngờ Hoàng thượng
lại giận dữ, kết quả là tai hoạ này đã liên luỵ đến quá nhiều người.
Tịnh nhi nghĩ, sự việc này tốt hơn nên dừng lại ở đây thôi. Bằng không
nếu để to chuyện e là Hoàng thượng càng lúc sẽ càng mất nhiều người thân tín.
Thái hậu nghe Tịnh nhi nói, yên lặng. Trong khi hoàng hậu không chịu thua, nhảy vào nói:
- Nếu nói như vậy, chuyện Vĩnh kỳ bỏ trốn, Nhĩ khang vượt ngục, rồi hai
con a đầu kia thoát chết đều bỏ qua cả, không truy cứu nữa ư?
Vua Càn long nghe vậy bực kình.
- Ai bảo là không truy cứu? ta đã ra lệnh khám xét cả thành bắc kinh còn
cho cả binh sĩ rượt đuổi theo bọn tội phạm để bắt cả về đây…
Rồi vua hạ thấp giọng.
- Còn những người không liên can thì thôi, đừng quấy động họ, có ích lợi gì chứ?
Hoàng hậu hỏi:
- Thế cũng không điều tra xem ai đã thả Vĩnh kỳ và Nhĩ khang cả ư?
Tịnh nhi cắt ngang.
- Nếu nói những người mà tối hôm qua đã đến ngục thăm tù, là có ý định
thả Nhĩ khang, vậy thì cả Hoàng hậu nương nương và Dung ma ma cũng có
trách nhiệm trong đó.
Hoàng hậu nghe vậy giận dữ nhưng chẳng biết biện minh ra sao, vua Càn long khoác tay nói:
- Thôi, đừng ai nói gì nữa, để trẫm yên lặng nghĩ ngơi, được chưa?
Thế là mọi người giải tán.
Vua Càn long nghĩ gì, định làm gì, thái hậu cũng đâu để yên, vừa về đến từ ninh cung, thái hậu đã quắt mắt với Tịnh nhi.
- Tịnh nhi, người hãy vào phòng tối tỉnh tâm cho ta!
- Vâng!
Tịnh nhi đáp rồi quay lưng đi ra.
- Khoan đã!
Thái hậu quát, Tịnh Nhi đứng lại.
- Ngươi hãy nói cho ta biết, bằng mọi cách ngươi giúp mãi hai con a đầu kia để làm gì?
Tịnh Nhi quay qua nhìn Thái hậu
- Bẩm lão phật gia, vì hai cô công chúa kia dám làm những điều con nghĩ
mà chẳng dám làm. Có nhiều thứ trong đời này ta khao khát mơ ước, nhưng
ta lại bất lực, chung quanh lại ngăn không cho phép ta làm. Chính Tử vy
và Yến tử đã đánh thức lại những tình cảm sâu xa nhất trong tim con. Tử
vy nhu mì văn hoá như con người trí thức của con, còn Yến tử thì hiện
thân cho nổi khao khát được nổi loạn, hai người đó là cái bóng sâu thẳng trong con, hoặc có thể ngược lại!
Thái hậu càng nghe càng không hiểu.
- Ngươi nói gì ta chẳng hiểu gì cả!
Tịnh Nhi buồn bã nói:
- Nhưng con biết, trước khi con quen biết Tử vy và Yến tử nếu ai mà nói
với con là hai người đó đã làm họ tâm phục khẩu phục, thì chắc có lẽ con không tin đâu.
Thái hậu giận dữ:
- Ta thấy ngươi đã bị bọn chúng làm mê hoặc hay lây bệnh rồi đấy.
- Vâng, sự sống động của họ như một chứng bệnh hay lây, người ta còn gọi
đó là “nhiệt tình”. Nhiệt tình cho cuộc sống cho tình yêu, cho bè bạn,
lý tưởng. Nhiệt tình đó quả là có lây, vì vậy con đã bị lây nặng lắm,
nên bây giờ khó mà chữa khỏi. Con không thể sống một cách an nhiên tự
tại như trước được nữa.
Thái hậu bực mình:
- Mi đừng có
mồm mép, nói những chuyện phi nghĩa đó với ta. Mi dám nữa đêm nữa hôm,
giả mạo ta, để đi thả can phạm. Vậy chẳng phải là quá đáng? đừng tưởng
là vì ta thương ngươi rồi chẳng trừng phạt ngươi đâu nhé?
Tịnh nhi cúi đầu:
- Tịnh nhi chẳng dám nghĩ như vậy đâu ạ… chẳng qua chỉ vì cái tình, thôi thì… để Tịnh nhi này đoái công chuộc tội.
- Ðoái công chuộc tội thế nào?
- Tịnh nhi nguyện đem quãng đời còn lại của mình phục vụ cho đến khi Lão
phật gia trăm tuổi. Tịnh nhi sẽ ở vậy không lấy chồng đến hết cuộc đời
này.
Thái hậu nghe vậy chấn động.
- Ðâu được…. thế còn… cái nhiệt tình mà ngươi vừa nói, ngươi thu xếp thế nào?
- Dạ bẩm lão phật gia, đó chỉ là cơn bệnh nhất thời, rồi sẽ qua thôi.