Hậu Hoàn Châu Cát Cát

Chương 31

Chương 31
Khi Nhĩ Khang, Vĩnh

Kỳ nhận được tin, quay trở về hoàng cung thì đã thấy Tịnh Nhi thẫn thờ

nơi cửa hoàng cung chờ họ, vừa trông thấy mọi người, Tịnh Nhi không cầm

lòng được, òa khóc nói:

- Đích thân tôi thấy cô ấy uống trọn lọ

thuốc Hạt Đĩnh Hồng, vậy là không cách nào cứu chữa được. Trước đó tôi

đã hết lời van xin lão phật gia, đã cố giựt lấy chai thuốc, nhưng chẳng

có kết quả gì cả.

Tử Vy đau đớn:

- Có nghĩa là Hàm Hương đã chết rồi ư?

- Chưa, nhưng cô ấy đã được đưa về Bảo nguyệt lầu, theo lời thỉnh nguyện cuối cùng của Hương phi muốn chết một cách tôn nghiêm.

Yến Tử nghe vậy giậm chân.

- Người đã chết rồi, còn nói chuyện tôn nghiêm để mà làm gì? Để tôi đến Bảo Nguyệt lầu, xem có cách nào cứu cô ấy không?

Thế là Yến Tử ba chân bốn cẳng chạy, Tử Vy, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, cũng chạy

theo. Tịnh Nhi không cản ngăn cũng không dám đi cùng, sợ thái hậu đi tìm nên vội vã quay về Từ Ninh cung.

Mọi người đến Bảo Nguyệt lầu, Tử Vy, Yến Tử xông ngay vào phòng ngủ của Hàm Hương, chỉ có cánh đàn ông là ở lại bên ngoài.

Hàm Hương nằm trên giường, hơi thở chỉ còn thoi thóp, Duy Na, Kiết Na thì

đang ngồi cạnh đó khóc, Tử Vy, Yến Tử thấy vậy, hồn phi phách tán, Yến

Tử trờ tới, lạc giọng nói:

- Hàm Hương, Hàm Hương!

Tử Vy chỉ nói:

- Ðừng, đừng, sao lại có thể như vậy được, chúng tôi chỉ mới đi có một

chút, mà sao lại có thể có chuyện khϊếp đảm này xảy ra chứ?

Yến Tử lay Hàm Hương hỏi:

- Họ bắt chị uống thuốc độc gì? Thế nào là Hạt Đĩnh Hồng? Cái tên nghe

đẹp vậy mà là thuốc độc ư? Tôi đã dặn rồi mà? Bảo đừng có nhận sao lại

nhận.

Kim Tỏa chợt nghĩ ra, nói:

- Đúng rồi, Ứ Hương Hoàn, lần trước tiểu thơ bị bệnh nặng Hương phi đã cho uống là cứu sống được đó?

Và quay qua hỏi Duy Na, Kiết Na.

- Ứ Hương Hoàn để đâu?

Nhưng Duy Na, Kiết Na lo khóc nên nào để ý đến Kim Tỏa nói:

- Vậy thì để ta tìm vậy.

Thế là Kim Tỏa lục lạo khắp nơi tìm, Tử Vy thì ôm lấy Hàm Hương nói:

- Hàm Hương, chị hãy nhả thuốc ra đi!

Yến Tử cũng giục:

- Nhả thuốc ra đi chị Hàm Hương.

Những cái lay của hai người khiến Hàm Hương như tỉnh lại, cô nàng mở mắt ra, Yến Tử thấy vậy mừng quá reo lên:

- Cô ấy đã tỉnh rồi, tỉnh rồi! Hàm Hương hãy nhìn tôi đây, anh Vĩnh Kỳ đã gọi thái y đến, rồi chị sẽ được cứu mà, chị phải gắng lên nhé?

Tử Vy thì nói:

- Chị Hàm Hương, hãy nghĩ đến anh Mông Đan, anh ấy nghe chị gặp nguy hiểm đã muốn phát điên lên rồi, anh ấy không thể để mất chị, không có chị,

Mông Đan sẽ sống thế nào? kế hoạch của chúng ta cũng lỡ dở.

Hàm Hương đưa mắt thất thần nhìn hai người, miệng lắp bắp:

- Hãy nói với anh ấy... nói với anh ấy là... tôi muốn gặp mặt Mông Đan lần cuối biết bao.

Tử Vy nói:

- Vậy thì phải gắng kiên nhẫn, tôi sẽ cố gọi anh ấy đến ngay!

Hàm Hương lại tiếp:

- Xin lỗi... Đã để mọi người bận rộn... bận rộn một cách vô ích.

Rồi Hàm Hương lại ngoẻo đầu qua một bên bất tỉnh, Yến Tử sợ quá kêu lên.

- Hàm Hương, đừng có chết, tôi van chị mà!

Lúc đó vua Càn Long từ ngoài cũng hớt hải bước vào.

- Hương phi, khanh làm sao vậy, Hương phi?

Vua Càn Long thấy Hàm Hương nằm trong lòng Tử Vy người bất động như chết,

ông hiểu điều gì đã xảy ra, trong khi Tử Vy cứ lắc đầu, Yến Tử thì khóc.

- Hãy cố phấn chấn lên, tôi van chị mà, không được buông xuôi như vậy, hãy nghĩ đến bạn bè...

- Trẫm không tin, không thể tin được, khanh phải sống, khanh không được chết!

Thật khó khăn, Kim Tỏa mới tìm thấy trong hộc tủ một túi gấm trong đó có lọ thuốc Kim Tỏa reo lên:

- Đã tìm thấy, tìm thấy rồi, Ứ Hương Hoàn mau mau đem nước đến, mang nước đến...

Duy Na, Kiết Na, nghe vậy, vội vã đi rót nước mang lại Kim Tỏa bảo Tử Vy.

- Tiểu thơ, tiểu thơ hãy cạy miệng chị ấy ra.

Vua Càn Long nghe vậy bước tới.

- Để trẫm.

Rồi ông ôm lấy Hàm Hương, để nàng ngửa mặt lên trời, bóp lấy miệng bảo:

- Yến Tử, hãy nhét thuốc vào đi!

Yến Tử lấy một viên Ứ Hương Hoàn ra, nhét vào miệng Hàm Hương rồi đổ nước

vào. Không ngờ, Hàm Hương chẳng chịu nuốt nên bao nhiêu nước đều chảy ra ngoài. Yến Tử nói lớn:

- Trời ơi sao cô ấy không chịu nuốt vậy?

Kim Tỏa nghĩ ra một cách nói:

- Không cần nước! Lần trước cứu tiểu thơ cũng đâu có cần, hãy bóp cứng miệng, tự nhiên cô ấy sẽ nuốt.

Vua Càn Long làm theo, miệng nói:

- Hương phi, hãy nuốt đi, trẫm ra lệnh cho khanh đấy nghe chưa, nếu khanh mà còn nghĩ đến ta, không muốn ta phải hối tiếc suốt đời thì hãy nuốt

đi, khanh biết không, trẫm rất yêu thương khanh nhất.

Yến Tử cũng giục.

- Hàm Hương, hãy nuốt đi, cố gắng lên.

Tử Vy đợi một chút không kết quả nói:

- Vô dụng thôi, cô ấy không chịu nuốt, cái viên thuốc rõ ràng là còn ngậm trong miệng kìa, bây giờ phải làm sao?

- Không được, không được, bằng mọi cách phải khiến Hương phi nuốt.

Yến Tử không còn cách nào khác, cúi xuống kề miệng sát miệng Hương phi rồi

thổi hơi vào, Tử Vy ngồi cạnh xoa xoa bàn tay Hàm Hương khóc nói:

- Tôi có xoa tay chị nè, hãy ấm lên, đừng để cơ thể lạnh đi.

Ngay lúc đó nghe tiếng động ở trong cổ họng Hương, Kim Tỏa kêu lên:

- Nuốt rồi, cô ấy nuốt rồi.

- Nuốt rồi, cô ấy nuốt rồi!

Vua Càn Long hỏi:

- Trong lọ còn mấy viên nữa?

- Dạ, còn ba viên.

Yến Tử nghe vậy nói:

- Hãy cho Hương phi uống hết đi!

Tử Vy lo lắng.

- Liệu có nên cho uống nhiều vậy không?

Yến Tử hét:

- Cô ấy đã trúng độc nặng, sao lại không để cho người ta uống, còn sợ trúng độc nỗi gì nữa.

Vua Càn Long cũng ra lệnh.

- Không còn thời giờ nữa đâu, hãy cho uống hết đi!

Thế là Yến Tử cho từng viên vào miệng Hàm Hương rồi tiếp tục thổi.

Sự việc tiến hành mất một thời gian dài mà chẳng thấy động tĩnh gì, Kim Tỏa nói:

- Lần trước lúc Hương phi nương nương cứu tiểu thơ, cũng phải chờ đợi hơn một canh giờ mới có kết quả. Nô tỳ nghĩ, hay là để Hương phi nằm thẳng

trên giường cho thoải mái còn chúng ta chỉ việc chờ thôi.

Vua Càn Long giờ lòng rối như tơ, chỉ biết làm theo mọi người đúng chung quanh nhìn Hương phi nằm như say ngủ.

Chợt nhiên, có một cánh bướm bay vào, lượn chung quanh phòng, Tử Vy buột miệng.

- Xem kìa bươm bướm!

Rồi một con thứ hai, lần này Yến Tử kêu:

- Bươm bướm!

Kế đến là cả bầy bươm bướm từ ngoài cửa sổ bay vào.

Trong phòng thoang thoảng một mùi tổng hợp của hoa hồng và hoa quế, Yến Tử thấy vậy sợ hãi nói:

- Tại sao bướm lại bay vào nhiều vậy?

Vua Càn Long nhìn bầy bướm lòng đau cực điểm người lùi lại tựa lưng vào

tường, Tử Vy nhìn bươm bướm linh tính một điều khôang lành nói:

- Cả bọn bươm bướm cũng biết được... chúng đến đây để đưa tiễn, để cáo

biệt với Hàm Hương ư? Nếu vậy thì Hàm Hương sắp đi rồi, chúng ta đành bó tay vậy.

Vua Càn Long chỉ biết yên lặng nhìn Hàm Hương và bầy bướm, mắt ông rưng rưng những giọt nước mắt, ông lẩm bẩm.

- Thật tình trẫm không ngờ... tình yêu của mình lại gϊếŧ chết Hương phi.

Yến Tử nghe vua nói vậy, òa lên khóc, nói:

- Không... không phải đâu! Bầy bướm không phải đến để đưa tiễn, mà là đến để bảo vệ Hàm Hương... vì Hàm Hương là tiên nữ của bướm, tiên nữ của

hoa... mà đã là tiên thì không bao giờ chết được?

Duy Na, Kiết Na cũng khóc, hai tay bắt chéo trước ngực làm dấu hiệu đưa tiễn, rồi đọc cả kinh Coran.

- Bẩm công chúa! bọn tôi xin tiễn người, hãy đi đến chốn bình an.

Mọi người còn lại chỉ biết đứng yên, nhìn bầy bướm vờn trên người Hàm

Hương. Hàm Hương nằm đó, khuôn mặt vô cùng bình thản, đôi mắt khép kín

như một cô công chúa ngủ say.

Lúc đó bốn thái y được lệnh triệu đến, bước vào trông thấy cảnh trên đều kinh ngạc.

Vua Càn Long khoát tay, ý như bảo họ thôi chớ nên quấy rầy Hàm Hương nữa.

Thế là đám thái y cũng đứng yên, chỉ thấy bầy bướm quây quần bên Hàm

Hương đã lặng lẽ kéo nhau bay ra cửa sổ đi mất.

Yến Tử khóc nói:

- Bướm, bướm ơi đừng đi! Ðừng đi! Chị ấy chưa chết đâu, chưa chết mà, hãy quay lại đi!

Tử Vy lo lắng.

- Chị ấy đi chưa? Hình như vẫn còn thở mà?

Vua Càn Long ngoắc bốn thái y đến.

- Mau đến xem xem!

- Thần tuân chỉ!

Bốn thái y đến cùng bắt mạch, sau khi nghe ngóng kỹ lưỡng, cả bốn đều nhìn

lên lắc đầu, cả phòng như nín thở theo. Một lúc Hồ thái y thay mặt tất

cả, quỳ xuống trước mặt vua nói:

- Xin hoàng thượng bình tĩnh Hương phi nương nương đã đi rồi.

Yến Tử nghe vậy hét lên, bay tới cạnh Hương phi ôm lấy thân thể người bạn Hồi lắc mạnh.

- Không, không, không được như thế! Chị đã hứa với bọn tôi rồi, dù có thế nào chị vẫn sống cơ mà? Chết để làm gì chứ? Nào có giúp ích được gì?

Chết thì đâu còn biến được thành gió hay cát gì đâu, chẳng còn gì cả.

Tử Vy ôm chầm lấy Kim Tỏa khóc, còn Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang thì chỉ biết đứng chết lặng khi nghe lời phán của thái y.

- Vĩnh Kỳ nói:

- Thái y đã kết luận, Hàm Hương đã qua đời rồi!

Nhĩ Khang bước tới bên cửa sổ, nhìn lên trên trời, lẩm bẩm:

- Mông Đan, cho bọn này xin lỗi nhé!

Cũng cùng một thời gian đó, ở trong phòng khách Hội Tân Lầu, Mông Đan đang

đứng hướng mắt nhìn ra cửa sổ, mắt hướng về phía xa xa. Chợt nhiên chàng như cảm thấy trong không khí có phảng phất hương hoa, mùi hương khá

quen thuộc. Ðúng rồi, đó là mùi của Hàm Hương! Rồi Mông Đan lại trông

thấy nguyên một đàn bướm bay về hướng hoàng cung sau đó bay đi cả.

Hiện tượng gì vậy? Mông Đan linh tính một điều chẳng lành, có lẽ Hàm Hương

của chàng đang biến thành người thiên cổ, Mông Đan không thể không chấp

nhận một sự việc như vậy được, Mông Đan muốn có một Hàm Hương bằng da

bằng thịt vẫn sống vui vẻ... không dằn được, Mông Đan hướng về phía

hoàng cung, hét to:

- Hàm Hương.

Tiếng hét của chàng vang

vang trong không khí, và lúc đó là Hàm Hương đang nằm trên giường, tiếng khóc đầy bốn phía, chợt nhiên có tiếng gọi từ trời xanh vang xuống.

- Hàm Hương.

Tiếng gọi của Mông Đan, Hàm Hương như tỉnh dậy giữa cơn mơ dài, nàng mở mắt ra.

Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa, vua Càn Long đều ngỡ ngàng, không dám tin vào mắt mình.

- Hàm Hương, Hàm Hương.

Tiếng gọi lại vang lên, Hàm Hương ngồi bật dậy.

- Anh ấy đang gọi tôi!

- Trời ơi, Hàm Hương sống lại rồi!

Vua Càn Long giật mình.

- Thái y, thái y đâu!

Bốn thái y một lần nữa xông vào tới bên giường, trố mắt nhìn Hàm Hương,

không tin đó là sự thật, nhưng rồi cũng phải làm nhiệm vụ, người dằn Hàm Hương xuống, người bắt mạch, xem mắt, cuối cùng cả bốn người đưa mắt

nhìn nhau vừa phát hiện kỳ tích trên đời.

- Khải tấu hoàng thượng thật là không tin được, nương nương đã sống lại rồi.

Lý thái y cũng quỳ xuống tâu.

- Bẩm hoàng thượng, từ xưa đến giờ chưa từng có một ai uống Hạt Đĩnh Hồng mà có thể sống được cả, có lẽ là Ứ Hương Hoàn đã tìm được địch thủ,

hiệu quả của độc trừ độc rồi ạ.

Vua Càn Long vẫn còn không tin.

- Nàng sống lại luôn rồi ư?

Tất cả thái y đều quỳ xuống.

- Bẩm hoàng thượng, đúng là kỳ tích, Hương phi nương nương chết đi đã sống lại rồi ạ.

Vua Càn Long tiến sát bên giường chăm chú nhìn Hàm Hương nói:

- Cảm ơn trời đất, Hàm Hương mất đi trở về, chết đi còn sống lại đúng là

ký tích trong kỳ tích. Trẫm xin cảm ơn điều đó, cảm ơn Hàm Hương vì đã

giúp trẫm có được cơ hội đề gầy dựng hạnh phúc của mình.

Hàm Hương tuy đã trở về từ cõi chết, nhưng sức sống vẫn hết sức mong manh.

Yến Tử thì mừng quá, nói như mụ điên.

- Ồ, chị sống lại rồi, chị thật vĩ đại, đánh bại cả tử thần, ồ tôi mừng

quá, muốn hét to lên, muốn cười thật lớn, ha ha! Ha ha! Ha ha!

Nhưng chỉ cười được mấy tiếng, nước mắt lại rơi đầm đìa.

- Không được, không được, tôi lại muốn khóc quá, hãy để tôi khóc... vì... Hàm Hương... chị đã làm tôi sợ phát khϊếp lên... tôi tưởng chị đã chết.

Tử Vy và Kim Tỏa cũng chạy lại ôm chầm lấy Hàm Hương.

Ba đứa con gái xúm xít bên Hàm Hương vừa mừng vừa tủi, khiến vua trông

thấy vô cùng cảm động, bên ngoài, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang cũng xiết chặt

tay nhau chia sẻ, Vĩnh Kỳ nói:

- Anh thấy khó tin không? Cô ấy đã sống lại rồi, đúng là ông trời có đức thương người.

Nhĩ Khang khẳng khái.

- Chúng ta gần như đã chứng kiến bao nhiêu phép lạ...

Rồi Nhĩ Khang không biết nghĩ gì, chợt nói:

- Ngũ a ca này! Hình như mùi hương đã biến mất rồi!

- Cái gì?

- Không tin anh ngửi thử xem, mùi hương của Hàm Hương đã biến mất, tôi chẳng ngửi thấy gì cả.

Vĩnh Kỳ nghe vậy cố ngửi, quả thật mùi hương quen thuộc của Hàm Hương đã biến mất, Vĩnh Kỳ xác nhận.

- Ðúng, nhưng chẳng hiểu tại sao nó lại không còn nhỉ?

Kỳ và khang nhìn nhau, cuối cùng Vĩnh Kỳ nói:

- Có lẽ chuyện biến mất này chỉ có tính tạm thời, có thể vì cơ thể Hàm Hương hiện yếu quá nên không còn tỏa được mùi hương.

Nhĩ Khang thì nói:

- Biết đâu đó là ý trời, thượng đế thấy cái mùi hương kia đã gây đau khổ

quá nhiều cho Hàm Hương nên thu hồi, mất mùi hương Hương phi sẽ trút

được gánh nặng. Chết đi sống lại, đây là một cuộc sống mới bắt đầu,

Hương phi đã biến mất, một Hàm Hương không còn mùi sẽ có một cuộc sống

bình thường như bao nhiêu người.

Vĩnh Kỳ nghe vậy hỏi:

- Nhưng điều đó thể hiện được cái gì chứ?

- Có chứ, đó là hạnh phúc sẽ đến! Từ đây Hàm Hương rồi sẽ có cuộc sống hạnh phúc như bao nhiêu người khác.

- Có thật vậy không?

Vĩnh Kỳ hỏi, Nhĩ Khang gật đầu, mắt nhìn lên bầu trời bao la, cảm khái.

- Con người quá nhỏ nhoi, chẳng làm sao biết được Thượng đế đã có sự an bài.

Vĩnh Kỳ phản đối.

- Vâng, tôi lại thấy con người quá vĩ đại, nên mới có thể chịu đựng được sự an bài đó, một cuộc an bài đầy rẫy hỉ, nộ, ái, ố!

Nhĩ Khang cười nhìn lên trời xanh.

o O o

Tối hôm ấy, Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang cấp tốc đem hết mọi diễn biến đó ra Hội

Tân Lầu kể lại cho Mông Đan và anh em Liễu Thanh nghe. Sau khi kể xong,

Nhĩ Khang nói:

- Bây giờ bên cạnh Hàm Hương có Tử Vy và Yến Tử

canh chừng. Bốn thái y lúc nào cũng túc trực bên cạnh. Thuốc men lúc nào cũng đầy đủ để giải độc. Tuy nhiên, giờ thì sức khỏe của Hàm Hương còn

rất yếu, nên ai ai cũng cảnh giác sợ những biến chứng bất ngờ. Nhưng tôi nghĩ, là một người đã sống lại từ cõi chết thì khó mà chết thêm lần

nữa.

Rồi vỗ vai Mông Đan, động viên:

- Cảm xúc của anh hiện nay thế nào, bọn này biết rất rõ, hãy yên tâm.

Mông Đan nhìn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang vẫn lo lắng:

- Tại sao lại sợ biến chứng bất ngờ? Chẳng lẽ Hàm Hương vẫn còn gặp nguy hiểm.

Rồi chụp lấy áo Nhĩ Khang nói:

- Anh phải đưa tôi vào cung ngay! Tôi muốn gặp ngay cô ấy.

Vĩnh Kỳ lắc đầu.

- Làm sao anh gặp cô ấy được? Bây giờ Hoàng a ma của tôi đang ở cạnh

Hương phi, nửa bước không rời. Anh mà có vào đó cũng đâu làm sao gặp mặt được.

Mông Đan trợn mắt.

- Ông ấy ngồi canh bên cạnh ư?

Canh để làm gì? Ông ta suýt hại chết Hàm Hương rồi còn canh. Thế còn kế

hoạch? Hiện nay tới đó chỉ còn ba ngày, tính sao đây?

Nhĩ Khang nói:

- Phải ngưng lại, chờ dịp khác. Nếu anh mà thật tình yêu Hàm Hương thì

phải gắng mà đợi thêm ít lâu. Bởi vì hiện nay sức khỏe cô ấy yếu lắm.

Phải dợi đến lúc hoàn toàn hồi phục mới tính đến chuyện trốn chạy được.

Vì chuyện trốn chạy nào phải đơi giản. Nắng gió tuyết sương, đường xa

mệt nhọc, rồi còn căng thẳng... Đủ cả, không có sức khỏe làm sao chịu

đựng được chứ?

- Như vậy lại chờ đợi, cứ chờ đợi mãi đến bao giờ?

Liễu Hồng ngồi cạnh không dằn được chen vào.

- Mông Đan, anh phải lý trí một chút chứ? Cách sắp xếp của Nhĩ Khang quả

là chính xác. Anh suy nghĩ đi, Hàm Hương vừa chết đi sống lại, anh muốn

được gần cô ấy suốt đời thì phải ẩn nhẫn, chịu khó. Ðây là chuyện lâu

dài chớ đâu phải đùa, nếu cô ấy không bình phục, liệu bọn anh có ăn đời ở kiếp nhau được không?

Tiêu Kiếm nãy giờ yên lặng, chen vào.

- Tôi thấy thì Mông Đan cũng có lý, nếu bây giờ mà không thi hành kế

hoạch được như dự định thì chúng ta cũng nên tìm một biện pháp nào đó để hai người được gặp mặt nhau một lần đi.

Vĩnh Kỳ nói:

-

Tôi phản đối! Chuyện gặp mặt nào có dễ dàng như các người tính. Tại sao

không kiên nhẫn một chút để mưu cầu đại sự? Mông Đan, anh phải nhẫn nhục một chút. Kế hoạch sớm muộn gì rồi cũng thi hành mà, hiện tại tôi thấy

thì mọi thứ đã trở nên dễ dàng hơn vì trở ngại lớn nhất là mùi thơm trên người của Hàm Hương đã không còn.

Mông Đan ngạc nhiên.

- Tại sao Hàm Hương không còn mùi hương?

- Chúng tôi không biết đó là tạm thời hay là vĩnh viễn. Chỉ biết là sau

khi chết đi sống lại, mùi hương tự nhiên cùng bầy bướm bay đi hết.

Nhĩ Khang nói và nhìn Mông Đan cười.

- Mông Đan, biết đâu nhờ đó mà lấn trốn chạy thứ tám này rồi sẽ thành

công? Có thể coi đó là ông trời đã xóa đi cái nợ cho Hàm Hương đấy.

Mông Đan nghĩ ngợi rồi cũng cười nói:

- Vâng, Hàm Hương không còn mùi hương nữa. Như vậy... có lẽ Thánh A la đã nghe được lời nguyện cầu của chúng tôi.

o O o

Quả thật, Hàm Hương không còn mùi hương nữa, từ lúc sống lại đến giờ, sức

khỏe của nàng chẳng thấy khá hơn chút nào. Thỉnh thoảng lại mê man,

miệng lải nhải gọi tên Mông Đan, Tử Vy, Yến Tử, kim tiêm đã cố hết sức

chăm sóc, nhưng vẫn không thấy Hàm Hương bình phục.

Vua Càn Long khỏi nói, lúc nào cũng túc trực bên giường Hàm Hương. Có lần nghe Hàm Hương mê sảng, vua hỏi:

- Nàng đang gọi ai đấy?

Tử Vy đáp:

- Dạ... con không rõ, có lẽ Hương phi nằm mơ.

Còn Yến Tử thì lanh hơn.

- Con nghe Hương phi nói... lấy chăn, lấy chăn ạ!

- À, vậy thì cô ấy bị lạnh đấy!

Tử Vy sợ vua ngồi lâu chuyện sẽ bại lộ, nên bước tới nắm tay vua nói:

- Bẩm Hoàng a ma! Người hãy về nghỉ đi, ở đây có bọn con và bốn vị thái y được rồi. Hoàng a ma ngồi đây mãi rồi mệt, mai làm sao thượng triều

được?

Vua Càn Long vẫn không yên tâm.

- Không biết là Hương phi đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm hay chưa. Trẫm thật lo!

Tử Vy nói:

- Hoàng a ma yên tâm, nếu trời xanh mà muốn thì ban nãy Hương phi đã đi

rồi. Đã thoát chết được thì con nghĩ... chuyện chết lại không phải dễ

đâu.

Vua Càn Long nhìn Tử Vy rồi nhìn Yến Tử vô cùng cảm động.

- Tử Vy và Yến Tử các con tốt lắm!

Tử Vy và Yến Tử giật mình, vua nắm tay hai người nói:

- Hôm nay, trẫm chứng kiến cảnh các con hết lòng lo lắng cho Hàm Hương,

điều đó làm trẫm vô cùng cảm động trong đám con của ta không có đứa nào

lại có tấm lòng giúp người vô tư như vậy. Cái nhiệt tình của các con làm trẫm cảm động. Trẫm rất cảm ơn các con.

Yến Tử và Tử Vy nhìn nhau, rồi Yến Tử thành thật.

- Bẩm Hoàng a ma, chúng con cứu sống Hàm Hương, chỉ vì chúng con thích

chị ấy, chớ không phải vì chị ấy là một phi tần của Hoàng a ma đâu.

Vua Càn Long cắt ngang.

- Trẫm đang cảm ơn các con, thì sao các con đành nói sự thật đó ra chi vậy?

Rồi vua thở dài nói:

- Thôi ta hiểu rồi. Tất cả chỉ vì lệnh phi phải không? Các người chẳng

khác gì trẫm. Con người đầy mâu thuẫn yêu quý Hương phi lại bức rức vì

mình không chung thủy với lệnh phi, nhưng mà chẳng làm sao có thể đối

kháng lại sự hấp dẫn của Hương phi.

Và quay sang nhìn Hàm Hương, vua tiếp:

- Một người con gái như vậy! Không chỉ lôi cuốn trẫm mà cả các ngươi cũng bị lôi cuốn ư?

Sự tỏ bày của vua khiến Tử Vy bức rức, nàng chỉ cúi đầu nhìn xuống. Yến Tử cũng chẳng biết gì hơn.

Vua ngồi một chút, đứng dậy nói:

- Thôi được, trẫm tin cậy hai con. Trẫm không cần nghĩ ngợi, nhưng chuyện này không thể không làm rõ được. Bây giờ trẫm sang lão phật gia đây,

nếu không e là cứu được Hương phi lần này, mà sơ sót nữa có thể gϊếŧ

Hương phi một lần nữa.

Yến Tử và Tử Vy gật đầu, biết đó là sự thật.

o O o

Cũng ngay lúc đó, thái hậu cũng đã biết chuyện Hương phi chết đi sống lại qua sự báo cáo của Dung ma ma. Thái hậu giật mình:

- Cái gì? Chết đi mà sống lại được à? Ta không tin, làm gì có chuyện đó!

Dung ma ma nói:

- Bẩm lão phật gia! Nhưng đó là sự thật, nghe nói đã chết đi gần nửa tuần trà. Bốn thái y đã tuyên bố bó tay, thế mà chợt nhiên lại tỉnh dậy.

Hoàng hậu trợn mắt:

- Nhưng theo ta biết thì Hạt Ðĩnh Hồng tuyệt đối hiệu quả cơ mà. Bọn mình đứng đấy tận mắt chứng kiến cô ta uống hết cả lọ, làm sao lại có thể

sống được chứ?

Dung ma nghĩ ngợi:

- Lần này lại thất kinh! Nô tài sớm đã nói rồi mà, cái con Hương phi nương nương kia và hai cô

cát cát dân dã. Họ hình như đều có ma thuật.

Rồi mụ ta tỏ ra như biết nhiều, nói tiếp:

- Nghe kể lại, lúc Hương phi nương nương sắp chết. Hoàn Châu và Tử Vy cát cát đều chạy đến bên giường, rồi làm pháp thuật gì đó mà cả đàn bướm từ đâu bay đến, chúng đậu lên miệng Hương phi hút lấy độc tố rồi bay đi... thế là Hương phi sống lại. Ðám cung nữ và thái giám đứng đó đều nói,

chuyện từ nào đến giờ họ chưa hề chứng kiến, thật lạ lùng.

Hoàng hậu nghe vậy giật mình, còn thái hậu thì ngoài cái ngạc nhiên ra còn giận dữ.

- Vậy thì pháp thuật, yêu thuật nó đều cao. Thái hậu như ta đây mà không

trị được nó thì sao đây? Chẳng lẽ để nó ở lại hoàng cung này tác oai tác quái tiếp tục? Rồi tính mệnh của hoàng đế sẽ ra sao?

Tịnh Nhi

nghe tin Hương phi chết đi mà sống lại được, có cảm giác như quẳng được

hòn đá trên tim. Vội vàng bước tới nói với thái hậu.

- Bẩm lão

phật gia, con nghĩ chuyện này lão phật gia đừng giận, vì đây là Quan thế âm bồ tát đã phò hộ cho lão phật gia, mới để Hương phi sống lại đấy.

Bởi vì lão phật gia thử nghĩ xem nếu hôm nay mà Hương phi chết thật, thì phản ứng của hoàng thượng sẽ thế nào? Chắc chắn là sóng to gió lớn, và

lúc đó e là lão phật gia cũng bị ảnh hưởng. Tai họa trước mắt là hoàng

hậu nương nương sẽ bị trút trách nhiệm rồi những người xung quanh nữa.

Nay thì Hương phi nương nương đã được trời phù hộ cho sống lại, lão phật gia, mọi việc đâu đã vào đó, thì xin người hãy để nó trôi qua. Ðừng có

gây thêm sóng gió mà đau lòng hoàng thượng. Con người ai cũng yếu đuối

dễ mất bình tĩnh, nhưng cũng dễ tha thứ. Chỉ mong lão phật gia đừng để

hoàng thượng bỉ tổn thương tinh thần, vết thương đó rất khó trị lành.

Thái hậu nghe Tịnh Nhi nói cảm thấy có lý nhưng chưa kịp nói gì thì hoàng hậu đã chen vào:

- Nói thế đâu có được? Nếu vì sợ hoàng thượng đau lòng mà để yên cho tính mạng hoàng thượng bị đe dọa thường xuyên. Hỏi cái nào lợi cái nào có

hại chứ?

Tịnh Nhi nhìn hoàng hậu thẳng thắn:

- Con thấy

thì cái vết thương mà Hương phi gây ra cho hoàng thượng chỉ là vết

thương nhỏ, vết thương đó với hoàng thượng nhiều khi lại có ý nghĩa như

“thương cho roi vọt cho đau” vết thương chẳng có một chút ảnh hưởng gì

đến sức khỏe của hoàng thượng, Chính vì vậy hoàng thượng vẫn yêu đắm

đuối Hương phi. Ở trong cung này con nghĩ có rất nhiều nương nương đúng

ra cũng được hoàng thượng yêu quí nhưng chỉ vì thủ đoạn độc ác, lời lẽ

thích dèm pha khiến hoàng thượng phật ý, nên mới bị không ngó ngàng đến.

Lời của Tịnh Nhi làm hoàng hậu giận tái cả mặt.

Cũng cùng lúc đó, bên ngoài có tiếng thái giám rao:

- Hoàng thượng giá đáo.

Mọi người có mặt đều căng thẳng.

Vua Càn Long đi thẳng vào phòng, thái hậu thấy vậy bước tới:

- Hoàng đế, khuya thế này rồi mà còn chưa ngủ sao?

Vua Càn Long không đáp, đưa mắt nhìn khắp nơi, hoàng hậu thấy vậy quỳ xuống:

- Thần thϊếp khấu kiến hoàng thượng.

Dung ma ma vội quỳ xuống theo:

- Vạn tiết gia kiết tường!

Vua Càn Long trừng mắt nhìn hai người rồi quay sang thái hậu, mặt sa sầm nói thẳng:

- Hoàng ngạc nương, lần trước chuyện Tử Vy bị cực hình, trẫm đã nói

chuyện với Hoàng ngạc nương rất lâu rồi mà. Tại sao vẫn để thủ đoạn tàn

bạo kia lại phát sinh? Lão phật gia muốn gϊếŧ Hương phi có phải ý muốn

gϊếŧ cả trẫm không?

Thái hậu nghe vậy giật mình.

- Hoàng đế, tại sao lại sử dụng ngôn từ nặng nề thế?

Vua Càn Long nhìn mẹ, giọng vẫn không bớt giận.

- Lão phật gia, hẳn biết tình cảm giữa trẫm và Hương phi sâu đậm thế nào. Trẫm không cần nói ra, ai cũng biết cả mà? Vậy mà... chẳng lẽ lão phật

gia lại muốn trẫm nói thẳng? Ừ! Trẫm yêu Hương phi đấy! Đã lâu lắm rồi,

chẳng có một người con gái nào lại khiến trẫm rung động như Hương phi,

vậy mà lão phật gia là mẹ ruột của trẫm lại lợi dụng cái ngôn từ “yêu

trẫm” để mà làm cái chuyện khiến trẫm đau đớn nhất. Xin đừng! Đừng có

đẩy trẫm vào tường chứ? Nếu không đừng có trách trẫm là bất hiếu, hậu

quả thế nào lão phật gia một mình gánh chịu đấy.

Lời lẽ của vua làm thái hậu chẳng nói được lời nào. Vua Càn Long cũng không đợi cúi đầu một cách khách sáo nói:

- Trẫm đã nói hết lời rồi, bây giờ cáo lui đây!

Nói xong quay người bỏ đi thái hậu thấy mình bị xúc phạm nặng nề, choáng váng Tịnh Nhi phải dìu đến ghế.

Hoàng hậu và Dung ma ma khỏi nói cũng khϊếp người.

o O o

Ðêm hôm đó, Hàm Hương vẫn ở trong trạng thái mê man, Tử Vy, Yến Tử vẫn túc

trực bên giường với Duy Na, Kiết Na. Trong cơn mê Hàm Hương có nói:

- Bướm kìa! Mông Đan ơi! Hãy trốn nhanh đi! bướm cứ đến mãi, làm sao đây! Anh Mông Đan, làm sao đây?

Kim Tỏa thấy vậy nói:

- Hình như cô ấy khó ở trong người, có cần gọi thái y không?

Tử Vy lắc đầu nói:

- Thái y đã đến xem mạch mấy lần rồi, miệng cô ấy cứ kêu tên Mông Đan.

May mà chẳng có Hoàng a ma ở đây, bằng không chắc tôi đứng tim mất.

Yến Tử thì nóng nảy.

- Hay là đánh thức cô ấy rồi đổ thuốc vào miệng? Không có thuốc làm sao

giải được cái độc còn lại trong thân? Thái y cũng nói vậy cơ mà?

Tử Vy nói:

- Ðúng, vậy thì mình gọi cho cô ấy bình tĩnh lại.

Thế là Yến Tử lay mạnh Hàm Hương.

- Hàm Hương đừng có ngủ nữa, mở mắt ra nhìn bọn này. Chớ cứ thế này, bọn tôi sợ lắm.

Hàm Hương khẽ rên, rồi mở mắt, ánh mắt lờ đờ tìm kiếm.

- Mông Đan, anh ở đâu? Sao em không thấy anh đâu cả vậy?

Thế là Yến Tử và Tử Vy cũng chịu thua.

o O o

Qua ngày hôm sau, Hàm Hương vẫn tiếp tục trong trạng thái mê man đó. Yến Tử thấy không thể để tình trạng như vậy kéo dài, nên chạy sang cảnh dương

cung tìm Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang.

- Hai anh phải làm cách nào để đưa Mông Đan vào đây mới được. Chỉ có cách cho cô ấy gặp Mông Đan, nếu

không sớm muộn gì Hàm Hương rồi cũng chết. Bây giờ nắm đó mê man mà cứ

gọi tên Mông Đan, tìm kiếm Mông Đan. Sớm muộn gì Hoàng a ma cũng biết

được... chỉ có Mông Đan là cứu cô ấy, làm cô ấy tỉnh dậy.

Vĩnh Kỳ nói:

- Được rồi, được rồi, cô đừng xúc động quá như vậy, tôi sẽ kiếm cách ngay.

Nhĩ Khang cũng vò đầu suy nghĩ.

- Lần trước Mông Đan đã hóa trang làm pháp sư Sa Mãn vào cung, nhiều

người đã biết anh ấy. Vậy thi bây giờ chỉ có cách là cho anh ấy vào cung với cùng một danh xưng, nếu không sẽ khiến nhiều người nghi kỵ.

- Nhưng lúc này trong cung chẳng có lễ lộc gì, cũng không có chuyện trừ tà, làm sao cho anh ấy vào được?

Nhĩ Khang suy nghĩ nói:

- Dời Pháp sư Sa Mãn vào cung đâu có nghĩa là để trừ tà? Nếu nương nương

gặp nạn cũng có thể mời mà? Nhưng lần này muốn vào phải bằng cửa chính

đường đường hiên ngang chứ đừng làm gì cho người khác nghi.

Rồi quay qua Yến Tử Nhĩ Khang nói:

- Chuyện này chắc phải có sự tiếp tay của Yến Tử mới được!

Yến Tử sốt sắng.

- Ðừng lo, lúc nào tôi cũng sẵn sàng.

o O o

Thế là hôm ấy, vua Càn Long ghé qua Bảo Nguyệt lầu xem tình hình Hàm Hương, Yến Tử đã quỳ xuống tâu:

- Bẩm Hoàng a ma, con định mời Sa Mãn pháp sư vào triều một lần nữa để

làm phép cho Hương phi. Nhớ lần trước Tử Vy bệnh sắp chết, cũng nhờ pháp sư trợ lực, bây giờ Hàm Hương tuy không chết nhưng lại mê man như mất

hồn. Sao không gọi pháp sư vào gọi hồn Hương phi nương nương về.

Vua Càn Long thắc mắc:

- Sa Mãn pháp sư à?

Tử Vy chen vào.

- Bây giờ tình hình quá cấp bách, cách gì hữu hiệu là dùng, Hoàng a ma hãy để bọn con thử xem?

- Ðược, làm sao cũng được, miễn là hiệu nghiệm là tốt.

Vua nói vì Hàm Hương cứ mê man thế này khiến vua lo lắng vô cùng.