Hậu Hoàn Châu Cát Cát

Chương 22

Chương 22
Chuyện Mông Đan vào

cung rồi thoát hiểm thành công là điều mừng cho mọi người, nhưng Hàm

Hương vẫn cương quyết giữ vững lời đã hứa với cha, khiến cho mọi người

khó xử.

Những ngón tay của Tử Vy giờ gần như hồi phục như xưa, điều này khiến Nhĩ Khang vui nhất.

Hôm ấy, vua Càn Long với một tinh thần thư thái, đã đến Thấu Phương Trai,

thấy Tử Vy đã hồi phục. Vua bảo Vy cùng đánh cờ, Yến Tử lúc gần đây nhờ

Vy dạy chơi cờ, tuy cũng biết đánh nhưng tay cờ còn rất yếu. Có điều bản chất háo thắng, nên trông thấy vua và Tử Vy chơi cờ là cũng nhảy vào.

Trong khi những người khác chỉ đứng ngoài thưởng thức.

Tử Vy đi một nước cờ, ngẩng đầu lên nhìn vua.

- Bẩm, hoàng thượng, chiếu ạ!

Yến Tử, không ngăn được nói:

- Ðừng... Đừng... Tử Vy, đi nước này nè... đi nước này nè...

Vừa nói vừa thò tay xuống bàn cờ, tiếp:

- Ði thế này đi, không sai đâu!

Vua Càn Long nhìn lên.

- Này Yến Tử, ngươi có biết thế nào là “xem cờ lẳng lặng xem mới là quân tử” không?

Yến Tử cãi.

- Nhưng con nào phải là quân tử, con là tiểu nhơn cơ “xem cờ nói nhiều giả tiểu nhân”.

Vĩnh Kỳ và Nhĩ Khang không nhịn được cười. Nhưng đến lúc vua Càn Long đi cờ, Yến Tử lại chen vào.

- Hoàng a ma, sao người chẳng đi nước bên kia kìa!

Vua Càn Long bực mình.

- Nước cờ thối của ngươi đi thế nào được!

- Hoàng a ma chê con chơi cờ thối ư? Đừng có coi thường con như vậy nhé.

Con đã học cờ với Tử Vy rồi, bây giờ đã là cao thủ. Không tin, một hồi

nữa, Hoàng a ma chơi một ván với con coi.

Vua Nhìn Yến Tử cười:

- Ngươi muốn chơi cờ với trẫm ư?

- Vâng, Tử Vy từng khen, nói là con chơi cờ chẳng kém ai cả. Con đã từng hạ ván Tử Vy mà, đúng không Tử Vy?

- Ðúng!

Tử Vy cười đáp, rồi quay sang vua Càn Long.

- Chị ấy mới học đánh cờ, mà gặp ai cũng đòi đánh. Lần trước còn dám ôm

cả bàn cờ đến gặp Kỷ sư bá đòi tranh tài cao thấp, thế là bị Kỷ sư bá

đánh cho tơi tả không còn manh giáp!

- Cái gì mà tơi tả? Không còn manh giáp? Chẳng qua đánh đến phút cuối, mấy con cờ của tôi biến mất cả thôi.

Vua Càn Long nghe vậy cười lớn, mọi người cười theo. Trong khi Yến Tử trề môi nói:

- Thầy Kỷ rõ là không biết điều, chơi có hai bàn là thôi, không thèm tiếp tục chơi nữa.

Nhĩ Khang lắc đầu.

- Nghe thầy Kỷ nói “trên đời có ba nỗi khổ. Thứ nhất là nông dân cày mà

gặp đất hạn lâu ngày, thứ hai là làm quan mà bị bọn nịnh thần đâm chọt,

thứ ba là Kỷ sư bá buộc phải đánh cờ với Yến Tử.”

Nhĩ Khang vừa dứt lời. Vua Càn Long lại cười ngất.

- Cái ông thầy Kỷ này cũng thật khó chịu. Thôi được rồi, Yến Tử để một lúc nữa, trẫm sẽ đánh cờ với con.

Yến Tử thích chí reo lên:

- Hoàng a ma vạn tuế, vạn vạn tuế!

Kết quả vua Càn Long phải tự chuốt lấy cái bực mình. Cờ của Yến Tử đương

nhiên là dở, không chỉ dở mà còn ăn gian, cứ hồi cờ hoài, hoặc đi một

lần hai ba nước.

- Chiếu này!

Vua vừa reo lên, Yến Tử thấy không ổn, là chụp cờ nói ngay:

- Không được... không được... Con đi lộn cờ rồi, đi lại.

Ðến độ Vua Càn Long phải lắc đầu, trước khi đi, hỏi:

- Đi xong chưa? Chắc chưa! Bây giờ đền phiên trẫm đấy.

Yến Tử nghe vậy phàn nàn.

- Khoan đã... Để con nghĩ một chút. Thôi con đi nước này vậy.

Vua Càn Long cười lớn:

- Ha ha! Đi tới đi lui. Rối cuộc lại chọn nước cờ dở nhất mà đi. Vậy thì xem trẫm ăn này.

Yến Tử nghe vậy vội chụp con cờ sắp bị ăn.

- Thôi con không đi nước cờ này nữa đâu, con chọn nước cờ hồi nãy cơ.

Vua Càn Long nói:

- Như vậy đâu có được? Con chơi cờ như vậy là xấu quá. Có biết câu “cử thủ vô hối đại trượng phu không?”

Yến Tử vẫn giữ chặt con cờ trên tay.

- Nhưng con đâu phải “đại trượng phu?” con là “tiểu nữ” cơ mà? “cử thủ tựu hối tiểu nữ tử.”

Tử Vy, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang đứng đấy chỉ biết lắc đầu, nhưng có thế nào thì

cuối cùng rồi Yến Tử cũng phải chịu thua. Cô nàng tức lý, đập mạnh lên

bàn cờ.

- Tại sao con lại thua? Không thể được. Chơi lại, chơi lại. Hoàng a ma phải đánh với con một bàn nữa.

Vua Càn Long cười lớn.

- Cái nổi khổ của thầy Kỷ, đến bây giờ ta mới nếm được. Thôi thôi! Tài

đánh cờ của ngươi, tốt nhất là nên tỷ thí với cỡ Tiểu Đặng, Tiểu Trác

đấy.

Yến Tử giậm chân.

- Nhưng tụi nó cũng không chịu đánh với con.

Vua Càn Long tròn mắt.

- Hoàng a ma, hãy đánh với con một bàn nữa đi, chỉ đánh một bàn này thôi. Hoàng a ma chấp con chín con nhé!

- Có chấp con mười tám con thì con vẫn thua thôi!

Vua nhìn ra ngoài trời, rồi vươn vai.

- Ta đến đây thấy Tử Vy đã lành bệnh đánh cờ được, đàn được, thế là yên lòng lắm rồi.

- Tạ ơn sự quan tâm của Hoàng a ma.

Tử Vy nói, nhưng vua chợt hỏi:

- Nghe nói các ngươi giả dạng quỷ thần, dọa Dung ma ma làm bà ấy bệnh một trận bán sống bán chết, đúng không? Sao kỳ cục vậy?

Yến Tử nghe vậy, reo lên:

- Thật vậy ư? Bà ta sợ đến ngã bệnh à? Hèn gì mấy hôm nay chẳng thấy

hoàng hậu đến đây kiếm chuyện. Ha ha! Lần sau mà Dung ma ma đến đây gây

sự nữa thì ta sẽ mang gậy chống tà ra làm phép cho bà ta biết tay.

Vua Càn Long lắc đầu.

- Các ngươi rắn mắc hơi quá lộ đấy!

Rồi vua ngẫm nghĩ chợt cười nói tiếp:

- Nhưng mà mụ Dung ma ma đó cũng cay độc lắm, trẫm cũng đã nghĩ cách để

trừng trị mụ ta, để mụ ta sợ mà co vòi lại bớt. Không ngờ các con đã

làm. Rõ là tục ngữ có câu “ngày thường không làm chuyện sai quấy, tối

ngủ thẳng cánh không cần lo.”

Yến Tử vỗ tay.

- Hoàng a ma! Rõ người quá tuyệt vời! Thông thiên địa lý hết mọi chuyện, nhưng nếu

bây giờ mà người chịu đánh cờ với con một bàn nữa, thì người mới là

người cha vĩ đại nhất thế gian này.

Vua Càn Long đứng lên.

- Thôi thà là trẫm ít vĩ đại một chút hơn là đánh cờ với con. Trẫm không

đánh cờ nữa đâu, giờ phải sang Bảo Nguyệt lầu ngồi một chút.

Yến Tử nghe nói giật mình.

- Hoàng a ma đến Bảo Nguyệt lầu ư?

Không phải chỉ một mình Yến Tử, mà mọi người đều thấy căng thẳng.

o O o

Kỳ thật ra vua đến Bảo Nguyệt lầu cũng chẳng phải để làm điều gì khó khăn

cho Hàm Hương cả. Chẳng qua lúc gần đây, nhà bếp của vua mới mời thêm

mấy đầu bếp người Hồi, để đặc biệt làm món ăn Hồi cho Hàm Hương như thịt dê viên, thịt nai nướng, vịt trời... Nấu xong, mang đến Bảo Nguyệt lầu, và vua thường xuyên đến đấy vừa thưởng thức món ăn lạ vừa uống rượu.

Ðương nhiên là Hàm Hương cùng đối ẩm với vua. Trước giờ ăn Hàm Hương thường cầu nguyện. Vua hỏi:

- Người thường hay cầu nguyện, thế cầu cái gì? Cầu cho dân tộc ngươi ư?

Hàm Hương thành thật nói:

- Vâng, từ lúc thần thϊếp đến Bắc Kinh. Biết là mình khônng còn là của

riêng mình, nên thường xuyên cầu nguyện cho dân tộc. Nhưng cạnh đó cũng

hay cầu nguyện cho hoàng thượng nữa!

Vua Càn Long nghi ngờ.

- Vậy ư? Khanh cầu nguyện điều gì cho ta nè?

- Dạ thần thϊếp cầu nguyện... để càng ngày bệ hạ càng anh minh, càng được lòng dân, càng được hạnh phúc.

Vua Càn Long cười, nhìn Hàm Hương.

- Ta cũng mong những lời cầu nguyện của Hương phi sẽ hiển linh. Trẫm chỉ

thích thấy phi cười là trẫm hạnh phúc. Còn thiên hạ thế nào mặc, trẫm

chỉ muốn được lòng khanh thôi.

Hàm Hương nghe vậy hơi bối rối, vua thấy nụ cười không còn trên môi Hàm Hương, lòng cũng không vui, nhưng người cố dằn lòng nói:

- Thôi được! gần đây trong cung xảy ra khá nhiều chuyện, làm trẫm thấy

nặng nề không chịu nổi. Lần trước khanh đã cứu mạng cho Tử Vy, điều đó

làm trẫm cảm kích vô cùng, nên lúc nào cũng muốn khanh vui, cũng không

muốn Tử Vy và Yến Tử thất vọng. Thú thật, từ trước tới giờ trẫm chưa hề

gặp ai rắc rối như khanh, trẫm chỉ muốn nói cho khanh biết một điều, là

trẫm rất yêu quí, rất thích khanh, vì vậy nếu khanh cứ mãi giữ khoảng

cách với trẫm, thì trẫm cũng đành vậy. Mặc cho khanh thế nào trẫm vẫn

thấy hãnh diện vì có khanh.

Những lời của vua càng làm cho Hàm Hương bối rối.

Sau khi thố lộ tâm tình cho xong, vua Càn Long cầm lấy tay Hàm Hương. Lúc

đầu hương chẳng dám phản kháng nhưng chợt nhiên bóng dáng Mông Đan lại

hiện ra trong đầu, Hương chợt rút ray lại nói:

- Bẩm hoàng thượng, để thϊếp khiêu vũ cho hoàng thượng xem nhé.

Và Hàm Hương bắt đầu nhảy, Duy Na và Kiết Na tấu đàn. Vua Càn Long nhìn

Hương nhảy mà không hiểu người con gái đang khiêu vũ trước mặt là của

mình hay của ai khác. Nàng nhảy cho mình xem hay để hoài niệm một ai.

Chỉ cần nghĩ bao nhiêu, vua cũng thấy lòng đau nhói.

o O o

Và cuộc sống trong cung đình thế, đối với Hàm Hương chẳng phải là hạnh

phúc mà chỉ là một sự dày vò. Chỉ có Thấu Phương Trai là bến tránh bão

cho con thuyền nàng đậu. Hương thường đến Thấu Phương Trai để khuây

khỏa, vì chỉ có ở đó Hương mới cảm thấy mình sống thật, không dối lòng.

Hương đã từng tâm sự:

- Thú thật, nếu không gặp anh Mông Đan mình lại thấy yên tâm hơn. Vì gặp lại anh ấy mình có cảm giác như toàn bộ

quá khứ bày lại trước mắt. Tình cảnh cũ sống lại mãnh liệt trong mình,

nhất là khi nhìn vào ánh mắt anh Ðan, và mình không còn lẩn trốn được

nữa. Ðiều đó làm mình lúng túng, không biết xử trí cách nào. Trước kia,

hoàng thượng mỗi khi đến Bảo Nguyệt lầu mình còn có thể miễn cưỡng gần

gũi, còn bây giờ cái bóng anh ấy cứ xuất hiện. Mình khổ quá!

Tử Vy cảm thông nói:

- Chính vì vậy mà cần phải kết thúc. Tôi biết trái tim chị đang bị xẻ làm đôi. Một bên muốn làm tròn bổn phận một ái phi của hoàng thượng, một

nửa lại muốn hiến dâng cho người mình yêu. Nếu để cảnh này kéo dài, sớm

muộn gì chị cũng chết, thôi đừng có do dự nữa, hãy quyết định dứt khoát

đi.

- Nhưng kế hoạch của các người có rất nhiều trở ngại. Một là

không giải quyết được gì cả, hai là sẽ liên lụy đến các người. Tôi thật

sự phân vân, vì nghĩ nếu hoàng thượng mà biết được sẽ nổi cơn lôi đình,

tuyên bố đánh nhau với bộ tộc Hồi của chúng tôi, thì lúc đó có phải vì

tôi mà dân tộc phải chịu cảnh điêu linh không?

Yến Tử lúc đó đứng vỗ ngực nói:

- Hãy nghe tôi nói này, đừng có nghĩ ngợi lung tung gì cả. Muốn gì cứ

thực hiện, thuyền mà rời bến thì tự dưng đi thẳng. Còn bọn tôi mạng to

lắm, sẽ không chết đâu. Kinh nghiệm cho thấy đã mấy lần rồi, thấy chết

đến nơi mà vẫn sống. Vì vậy chị đừng lo cho bọn này. Riêng về bộ tộc Hồi của chị ư... thì... thì cứ giao cho đấng A La của chị. Chỉ có một

chuyện chút xíu như vậy chẳng lẽ ông ấy lại không làm được?

- Những lời của Yến Tử nghe có lý. Nghe hùng hồn thật!

Yến Tử nghe khen nở mũi.

- Ðấy thấy không, tôi nói cũng có lý đó chứ.

Tử Vy nói:

- Vâng, chị thì lúc nào nói lại chẳng có lý? Nói cái gì mà nghe chẳng ngon lành.

Hàm Hương vẫn lo lắng. Yến Tử bèn nắm lấy tay hương.

- Thôi chẳng có gì để mà phiền lụy nữa. Trời đã đưa bọn tôi xuống để giúp đỡ chị. Mọi việc rồi sẽ thành công tốt đẹp cơ mà. Chị biết không? Không có gì vui bằng mấy bữa qua. Nè nhé, Tử Vy hết bệnh, Mông Đan trót lọt

vào cung gặp chị, rồi tôi cũng hành được Dung ma ma một trận. Hoàng hậu

không dám kiếm chuyện với bọn này nữa, vậy thì còn gì bằng. Nào chị Hàm

Hương! Đừng buồn nữa nhé. Mọi chuyện bọn ta tính là sẽ thành thôi, và

bây giờ ta phải ăn mừng những chuyện mình đã làm được đi?

Tử Vy nói ngay:

- Nhưng tôi đã hứa với Hoàng a ma, từ rày không nếm một giọt rượu cơ mà.

- Hứa thì hứa! Liệu người từ rày về sau chẳng nếm rượu nữa hay không?

Chẳng hạn như đêm động phòng hoa chúc, không uống rượu có được không?

Tử Vy mắc cở nói:

- Sao lại kéo đến chuyện đó?

Yến Tử nói:

- Nói vậy chớ hôm nay tôi đâu có định uống rượu, mình ăn mừng bằng cách đốt pháo bông thôi.

- Pháo bông?

Vâng, Yến Tử nói là làm, đốt một hơi mấy cây pháo bông. Có điều pháo bông này lại chỉ là loại cầm tay nên chỉ tỏa sáng hạn chế. Có điều luật lệ trong cung nghiêm cấm chuyện đó, chỉ khi nào có lễ lộc mới được đốt thôi, lý

do là phòng chống hỏa hoạn.

Yến Tử lại không lưu ý chuyện đó, tay cầm cả mấy cây pháo bông cứ chạy vòng vòng quanh sân, rồi múa may.

- Ta là tia chớp, là sao băng, là đom đóm phát quang!

Rồi như không dằn được hứng khởi cô nàng lại phóng lên mái ngói.

Cùng lúc đó, trong chiếc cửa sổ gần đấy, có một đứa bé mặt mày kháu khỉnh,

thò đầu ra nhìn Yến Tử với ánh mắt thích thú hâm mộ. Thằng bé chẳng phải ai khác, đó là con trai duy nhất của hoàng hậu - Thập Nhị a ca Vĩnh Cơ.

Vĩnh Cơ rất dễ thương, nhưng vì thái độ của hoàng hậu làm mọi người ghét,

nên Thập Nhị a ca cũng bị ghét lây, không ai thèm chơi với anh ta, kể cả các cát cát a ca khác.

Vĩnh Cơ đứng trong cửa sổ, thấy Yến Tử chơi pháo bông thích thú vô cùng, muốn thử lắm nhưng rụt rè không dám.

Tử Vy, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang... đều có mặt trong sân, mọi người ngước lên nhìn Yến Tử. Nhĩ Khang nói:

- Cô không có cách nào ăn mừng yên ổn hơn sao?

Yến Tử đứng trên mái nhà đã nguy hiểm còn nhảy múa hỏi:

- Các người ở dưới nhìn lên thấy có đẹp không? Mái nhà như có sao chiếu phải không? Ta còn có thể lộn nhào nữa này.

Nói xong là Yến Tử biểu diễn liền.

Ðến lúc đó thì Vĩnh Cơ không dằn được, chạy ra nói:

- Chị Yến Tử hay quá! Cái gì cũng làm được!

Mọi người trong thấy Vĩnh Cơ xuất hiện, giật mình, Vĩnh Kỳ hỏi:

- Thập Nhị a ca, sao em lại đến đây, còn vυ' em đâu?

Ở trong cung đình những đứa bé trước mười hai tuổi đều có vυ' em theo chăm sóc. Những vυ' em này có khi theo đứa bé mình chăm đến trọn đời để trở

thành những mụ ma ma tác oai tác quái sau này.

Vĩnh Cơ vẫn nhìn Yến Tử với ánh mắt bái phục.

- Vâng, em nhìn thấy pháo bông nên chạy ra xem. Vυ' em chẳng biết em ra đây đâu.

Yến Tử sau khi lộn mấy vòng đã đứng yên. Vĩnh Kỳ thấy vậy lo lắng.

- Em xuống ngay không? Ở trên đó nhào lộn như vậy rất nguy hiểm.

Mọi người cũng căng thẳng.

- Xuống đi! xuống đi Yến Tử, đừng ở trên đó đùa, đó là nóc nhà mà.

Tính khí Yến Tử hay làm ngược lại, nên nói:

- Được rồi, xem Yến Tử bay nè!

Thế là Yến Tử phi thân, những cây pháo hoa theo cô nàng bay theo.

Lúc đấy ở Ngự Hoa Viên, thái hậu đang cùng Tịnh Nhi và mấy cung nữ đi dạo.

Chợt nhiên trong thấy trên nóc nhà Thấu Phương Trai lửa xoay vòng, tiếp

đó vòng lửa lại bay xuống. Thái hậu giật mình.

- Chẳng lẽ ta hoa mắt? Lửa ở đâu mà bay vòng vòng như vậy?

Tịnh Nhi cũng kinh ngạc nói:

- Con cũng nhìn thấy, nó rơi xuống phía Thấu Phương Trai đấy.

Thái hậu nói:

- Vậy thì ta phải sang đấy xem sao?

Ðám người Yến Tử chẳng biết là thái hậu sắp đến. Trong khi Yến Tử còn phát cho mỗi người một cây pháo bông nói:

- Những pháo bông này là Liễu Thanh từ ngoài mang vào cho ta chơi vui hết sẩy. Thế này nhé, bọn mình làm một màn múa có tên là “múa pháo bông” để đến lúc tết biểu diễn cho Hoàng a ma xem.

Yến Tử vừa nói, vừa phát pháo, nhưng đến khi phát tới Vĩnh Cơ. Yến Tử giật mình:

- Tại sao lại có Thập Nhị a ca ở đây nữa, mẹ ngươi biết ngươi ở đây không?

Vĩnh Cơ lắc đầu, đôi mắt tròn xoe. Cái ánh mắt ngây thơ của thằng bé làm Yến Tử phân vân. Những không được! Có thế nào thì nó cũng là con của hoàng

hậu, cho nó chơi hại nhiều hơn lợi, nên định không cho. Tử Vy thấy vậy

bước tới.

- Nó là con nít mà. Yến Tử đừng nhỏ mọn, phát cho nó một cây đi, người cùng nhà cơ mà!

Yến Tử vẫn chần chừ. Vĩnh Cơ nghe Tử Vy nói mắt sáng hẳn, nó rụt rè hỏi:

- Em chơi với được không?

Tử Vy thấy vậy tội nghiệp.

- Ðược chứ? Sao lại không được?

Rồi Tử Vy quay qua Yến Tử.

- Vĩnh Cơ mới chín tuổi, nó chưa có ân oán giang hồ với chúng ta, cũng không làm ta giận thì thôi cho nó chơi chung đi,

Yến Tử nghe vậy đưa một cây cho Vĩnh Cơ nói:

- Bản cô nương hôm nay vui quá nên chị Tử Vy ngươi nói gì ta cũng chiều theo cả.

Vĩnh Cơ cầm pháo hoa, Tiểu Trác đốt giùm, thằng bé cầm pháo mà hứng khởi vô

cùng, nó chạy theo Tiểu Yến Tử. Yến Tử đến đâu nó theo tới đó, hai chị

em đùa một cách thỏa thích.

Nhĩ Khang nhìn cảnh đó, vô cùng cảm động nói với Vĩnh Kỳ:

- Không câu nệ hận thù, đối xử với Thập Nhị a ca như bát nước đầy thế. Cả hoàng cung này hẳn là chỉ có một mình Yến Tử với Tử Vy thôi, những con

người này quả có một trái tim bằng vàng.

Vĩnh Kỳ gật đầu, Hàm Hương đứng gần đây xem cảnh đốt pháo bông cũng có vẻ thích thú.

- Vâng, vậy thì mình tập một màn “múa pháo bông” đi!

Nói là làm, Hàm Hương cầm hai cây pháo bông lên, sẵn đã biết múa nên Hương

xoay người một cách thành thạo, những vòng lửa loé sáng như hoa rơi

trông rất đẹp mắt. Yến Tử thấy vậy thích thú nói:

- Tôi cũng múa nữa! Tử Vy, Kim Tỏa, Minh Nguyệt, Thể Hà đâu, đừng đứng yên cùng nhảy đi nào!

Thế là mấy cô gái đều nhập cuộc, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ và mấy tay nô tài đều đứng ngoài.

Nhĩ Khang nói:

- Ngũ a ca, thật tình tôi không dám tin là cách đây chẳng bao lâu, tôi

tưởng là Tử Vy sắp chết, mọi thứ sẽ sụp đổ nhưng lại có phép lạ. Bây giờ cô ấy vẫn sống, vẫn tỏa sáng, thật cảm động khôn cùng.

Vĩnh Kỳ cũng thú nhận.

- Tôi cũng vậy, cứ nghĩ là bọn mình, Yến Tử và Tử Vy khó mà được gần nhau trong thời gian dài. Vậy mà mọi thứ trôi qua trong vui vẻ. Cuộc sống

lại càng lúc càng phong phú hơn. Dù phong ba bão táp vẫn không chia lìa

được.

Nhưng ngay lúc đó Yến Tử đã chạy đến, phản đối.

- Mấy người làm gì đứng yên vậy phải tham gia chứ? Nếu không tôi sẽ đốt các người đấy.

Thế là mọi người vào cuộc.

Ngay lúc đó, có tiếng thái giám rao:

- Lão phật gia giá đáo! Tịnh Nhi cát cát đến!

Mọi người giật mình chưa biết phản ứng thế nào thì thái hậu và Tịnh Nhi đã vào tới.

Yến Tử lúc đó cầm pháo múa như sao băng không dừng lại kịp, va ngay vào người thái hậu, làm thái hậu ngã nhào.

Tử Vy, Kim Tỏa, Minh Nguyệt, vội vã chạy đến đỡ thái hậu dậy. Thái hậu vừa đứng vững, chợt thấy áo khoác ngoài bốc khói, hoảng quá.

- Lửa, lửa, lửa!

Tiểu Ðặng Tử đứng gần phản ứng nhanh, chụp lấy sô nước tạt ngay vào người thái hậu. Khung cảnh trở nên vô cùng hỗn loạn.

Tịnh Nhi phụ giúp dập tắt lửa trên người thái hậu. Thái hậu vừa kinh hoàng vừa sợ, hỏi:

- Thế này là thế nào? Làm chuyện gì kỳ cục vậy chứ?

Mọi người sợ tái mặt, tất cả vội dụi tắt hết pháo bông rồi quỳ xuống thỉnh an.

- Bọn nô tài xin thỉnh an lão phật gia! Lão phật gia vạn, vạn vạn tuế.

Tử Vy, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ cũng quỳ xuống.

Thái hậu trừng mắt nhìn mọi người nói:

- Ðừng có thỉnh an, thiên tuế thiên thiên tuế gì cả. Chưa bị các ngươi

thiêu chết đã là mạng lớn lắm rồi. Cái Thấu Phương Trai này quả là khắc

tinh của ta!

Nói xong quay người bỏ đi, Tịnh Nhi cũng chưa hoàn

hồn vội vã đi theo. Mãi lúc đó vυ' em của Vĩnh Cơ nói chạy tới nắm lấy

tay Vĩnh Cơ nói:

- Trời ơi, tiểu chủ của tôi. Sao lại chạy đến đây, làm nô tài đi tìm gần chết!

Tất cả những người còn lại đều nhìn nhau, ai cũng mặt cắt không còn giọt máu. Vĩnh Kỳ nói:

- Ðấy thấy không tôi bảo mà... Ở đây lúc nào cũng căng thẳng không biết

được rồi chuyện gì sẽ xảy đến nữa đây. Coi chừng vui quá sẽ sinh họa

đấy.

o0o

Vâng, vui quá sinh họa, hậu quả của đêm múa pháo bông đã xảy ra liền sau đó. Tối hôm ấy, thái hậu triệu vua đến, nói:

- Hoàng đế, mau mau đuổi hai cô cát cát dân dã kia ra khỏi cung, giáng làm thứ dân đi.

Vua Càn Long giật mình.

- Như vậy làm sao được? Mà họ lại làm chuyện gì không phải nữa chứ?

Thái hậu lớn tiếng.

- Không phải làm chuyện không phải không, mà từ nào đến giờ ta chẳng thấy chúng làm chuyện gì đúng cả.

Vua Càn Long hỏi:

- Nhưng họ đã làm điều gì sai? Trẫm thấy họ chỉ đáng yêu, Hoàng ngạc nương thử hòa mình với họ xem?

Vua Càn Long vừa dứt lời thái hậu đã giận dữ.

- Hòa mình với chúng để toi mạng ư? Ta không cần biết hoàng đế yêu quý Tử Vy và Yến Tử cỡ nào. Ta không thích là không thích. Ai đời thân là cát

cát mà chẳng có một chút cốt cách gì của cát cát cả. Ở trong hoàng cung

ma dám mang lửa pháo ra đùa suýt tí đã đốt chết ta. Những hành vi không

biết lớn biết nhỏ đó, làm sao có thể làm Vương phi được chứ? Tuy là bọn

nó chẳng phải là thủ phạm làm ra hình nộm kia yếm vua. Nhưng hành vi của chúng thì vẫn không chấp nhận được, lúc thì làm lễ trừ ma trong Thấu

Phương Trai để dọa Dung ma ma, lúc lại mang pháo vào cung đốt. Ta thấy,

chúng chính là cái mầm gây hại cho hoàng cung này.

Vua Càn Long ngạc nhiên.

- Pháo ư? Phào nào vậy.

Tịnh Nhi vội giải thích.

- Ðó là pháo bông đấy ạ.

- Pháo bông ư? Chúng nó dám mang cả pháo hoa vào cung ư? Chắc chắn lại là Yến Tử nữa rồi buồn quá chẳng có việc gì làm nên lại nghĩ trò rắc rối!

Thôi Hoàng ngạc nương đừng giận nữa, trẫm quyết định phải hạch tội bọn

nó, phải giáo dục lại bọn nó mới được.

- Có giáo dục cũng vô ích

thôi, bọn đó chẳng dạy dỗ gì được đâu. Ta vời hoàng đế đến đây, chỉ để

nói rõ cho Hoàng Ðế biết quyết định của ta. Ðấy là để huyết thống hoàng

tộc được tốt, để cho tương lai Vĩnh Kỳ hạnh phúc. Ta cương quyết không

để Vĩnh Kỳ cưới Yến Tử làm vợ, hoàng đế nếu người không thể phế chức hai cô cát cát kia ngay được, thì phải lập tức hủy bỏ cuộc chỉ hôn của Vĩnh Kỳ với Yến Tử ngay đi!

Vua bối rối.

- Bẩm Hoàng ngạc nương, chuyện đó rất quan trọng có ảnh hưởng đến thể diện của trẫm.

- Ta không cần biết nó quan trọng cỡ nào. Ta chỉ biết là ta không chấp

nhận cái con Yến Tử đó được. Một đứa con gái không có giáo dục, làm sao

xứng đáng với Vĩnh Kỳ? Lúc nào ta cũng nghe con nói, rồi nó sẽ thay đổi

nó sẽ tiến bộ. Nhưng ta chỉ thấy nó càng lúc càng hư đốn ra, không nề

nếp, điên điên làm sao đấy? Nó lại là người Hán làm sao có thể làm Vương phi được?

Rồi bà nhìn thẳng vào mặt vua Càn Long nói:

-

Lần trước ta chỉ mới sử dụng hình phạt với Tử Vy một chút, con đã giận

dữ. Con không nghĩ gì đến địa vị thái hậu của ta. Còn bây giờ? Chẳng lẽ

quyết định ta lại chẳng có một chút ý nghĩa gì với con cả sao?

Vua Càn Long là một vị vua hiếu thảo. Từ nào đến giờ không hề cãi lệnh thái hậu. Bây giờ nghe mẹ trách như vậy, sợ hãi nói:

- Sao Hoàng ngạc nương lại nói như vậy? Nói vậy là tội con quá, lần trước trẫm cũng có giận hờn gì đâu? Chỉ nói là mong từ đó về sau, cung đình

được yên ổn không xảy ra chuyện gì nữa. Còn bây giờ ý của Hoàng ngạc

nương trẫm đã hiểu. Nhưng mà giữa Vĩnh Kỳ và Yến Tử, chúng nó yêu nhau

bây giờ ta đột nhiên ngăn cách chúng thì có phải là tàn nhẫn lắm không?

Thôi thì thế này vậy, trẫm sẽ thay mặt Yến Tử xin lỗi, năn nỉ Hoàng ngạc nương vậy. Hãy để cho nó một cơ hội, xem nó có thay đổi không, tiến bộ

không. Ta gia hạn cho chúng ba tháng, nếu trong ba tháng đó mà chẳng

thay đổi, vẫn tái phạm thì trẫm sẽ dứt khoát hủy bỏ cuộc chỉ hôn. Được

chưa?

Thái hậu nhìn vua Càn Long, bất mãn nhưng cũng nói:

- Thôi được, chính miệng hoàng đế nói đấy nhé, ta sẽ chờ ba tháng nữa xem sao.

o O o

Qua ngày hôm sau, ở ngự thư phòng vua gặp Nhĩ Khang và Vĩnh Kỳ. Kể lại cho

hai người nghe điều thái hậu nói. Vĩnh Kỳ biết chuyện cả kinh.

-

Hoàng a ma, chỉ có ba tháng làm sao có thể thay đổi được một con người,

cá tính của Yến Tử thế nào, Hoàng a ma hẳn biết mà. Cô ấy là đứa cứng

đầu, hiếu động, muốn cô ấy không gây chuyện không phải dễ. Ðó là chưa

nói lão phật gia không ưa Yến Tử nhất là cái “trực ngôn” của cô nàng.

Nhĩ Khang cũng chen vào.

- Vâng, hoàng thượng, người cần phải giải thích hộ cho lão phật gia biết, Cô ấy nói chuyện dao to búa lớn thế chứ chưa hề hại ai, không hề ác ý

với ai cả. Còn chuyện đốt pháo bông hôm nọ, chỉ là vì muốn ăn mừng sự

hồi phục của Tử Vy. Cô ấy trong một phút phấn khởi quá, lỡ tay làm cháy

áo lão phật gia, đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.

Vua lắc đầu.

- “Tai nạn” do Yến Tử gây ra, từ nào đến giờ đâu có ít ỏi? Trẫm đã cố

biện hộ cho nó, nhưng các ngươi cũng biết tính lão phật gia cơ mà? Trước kia chuyện chỉ hôn giữa Ðức Phong cát cát với Diêu Tường, cũng chì vì

sự không hài lòng của thái hậu, rốt cuộc trẫm cũng đành tuân theo mà hủy hỏ. Lão phật gia dù gì cũng là mẹ ruột của ta, ta không thể không coi

trọng ý muốn của mẹ ruột được.

Vĩnh Kỳ lo lắng.

- Nhưng Hoàng a ma! Xin người hãy vì con nếu người mà hủy bỏ cuộc chỉ hôn này thì tội cho Yến Tử, cô ấy đâu khổ mà con cũng vậy.

Vua Càn Long thở dài.

- Tình ý con thế nào trẫm đâu phải không biết, nhưng trong chuyện này Yến Tử quả là cũng có lỗi, chẳng biết tiến thân lại cứ gây rắc rối, trẫm

làm sao giúp được. Thôi thì cũng còn những ba tháng nữa lận. Vĩnh Kỳ,

con hãy cố gắng đi, giúp Yến Tử cải thiện để lão phật gia không còn bực

mình.

- Chỉ e rằng lão phật gia đã có thành kiến nên không thể chấp nhận sự thay đổi đó!

Vua Càn Long động viên.

- Không hẳn như vậy đâu, thành sự tại nhân mà con?

Vĩnh Kỳ không trút được lo lắng, vua lại quay sang Nhĩ Khang.

- Nhĩ Khang này, con có biết là sáng nay cha con đã vào cung cho con và Tử Vy được vãng hôn không?

Nhĩ Khang nghe vậy mừng quá.

- Thế hoàng thượng quyết định thế nào?

- Trẫm rất muốn đồng ý ngay vì để Tử Vy trong cung cứ gặp chuyện nguy

hiểm. Cho nó về nhà con an toàn hơn, nhưng lão phật gia lại chưa ưng

thuận, ta đang thuyết phục. Tạm thời chưa có ý kiến.

Nhĩ Khang cảm thấy thất vọng, vua Càn Long thở dài nói:

- Tiếc một điều là lão phật gia đã có thành kiến với Yến Tử và Tử Vy, lại coi hai đứa như một, nên không ưa Yến Tử là cũng ghét luôn Tử Vy. May

là chưa ghét hai người. Ðối với lão phật gia, con và Vĩnh Kỳ đều toàn

bích nên hai đứa Tử Vy và Yến Tử không xứng với các con, người muốn chọn người chỉ hôn lại.