Hư Ảo Một Cuộc Tình

Chương 19

Chương 19
Nếu chuyện của Khởi Hiên làm bà Ánh Tuyết bất lực, thì chuyện của Lạc Mai làm bà khổ tâm hơn.

Sau khi sức khỏe phục hồi. Lạc Mai vẫn giữ ý định tự sát. Và thừa lúc mọi người không để ý, Lạc Mai chụp lấy kéo đâm vào người, nhưng vết thương lại không sâu lắm . Không thực hiện được ý định, Lạc Mai lại xông ra ngoài, đập đầu vào cây. Bà Ánh Tuyết và Tiểu Bội phải phí hết sức mới giữ Lạc Mai được.

Đến nước này, bà chịu thua, bà vội nói:

- Đừng con! Mẹ van con! Con nghe nầy, Khởi Hiên nó chưa chết! Nó hãy còn sống.

Vừa khóc, bà vừa mếu máo nói:

- Nó còn sống và vẫn ở gần con. Nó chính là lão Kha đấy, con có nghe rõ chưa? Nó chính là lão Kha!

Lạc Mai nghe bàng hoàng. Chậm rãi quay lại, mắt mở lớn nhìn bà Ánh Tuyết. Nửa tin nửa ngờ. Tiểu Bội thấy thái độ của Lạc Mai cũng sợ, nó quay sang bà Ánh Tuyết, hỏi:

- Bà ơi bà! Bà có sao không? Đột nhiên bà nói cái gì mà nghe ghê quá vậy?

- Ta không hề mê sảng. Ta nói thật đấy!

Bà Ánh Tuyết vừa gở tay Tiểu Bội ra, vừa nắm tay Lạc Mai nói:

- Ta không lừa dối con nữa đây... Nếu ta dối con thì khi con gặp lại Lão Kha, ta biết sẽ ăn làm sao nói làm sao? Ta biết lấy đâu ra một Khởi Hiên để đền cho con chứ?

Lạc Mai đứng ngây người như khúc gỗ nhìn mẹ. Đầu óc đột ngột đóng băng. Bà Ánh Tuyết vừa lau nước mắt, vừa cố lấy lại bình thản, giải thích.

- Chuyện thế này, trước kia nói Khởi Hiên chết là để gạt con. Nhưng điều đó cũng không ngoa lắm. Vì Khởi Hiên sau trận hỏa hoạn, bị phỏng quá nặng. Sống cũng gần như chết. Nhờ Vạn Lý đã bỏ hết công sức ra chữa chạy. Kết quả Khởi Hiên sống được nhưng mà một chân bị co rút thành tật. Mặt mày thì cháy nám không ra hình thù. Cả cái cuống họng... Thanh quản cũng bị thương làm giọng nói biến dạng đi.

Rồi bà nhìn thẳng vào mắt Lạc Mai.

- Và rồi con đã thấy... Lão Kha đấy, chân thì khập khễnh, giọng nói ngọng nghịu khềnh khàng. Mặt thì lúc nào cũng phải mang mặt nạ, để mọi người khỏi kinh sợ... Ông ta chính là Khởi Hiên.

Lạc Mai nhớ lại đôi mắt trở nên khϊếp đảm.

- Không... Không! Mẹ nói dối! Lão Kha là Lão Kha... Làm sao là anh Khởi Hiên được?

Lạc Mai lùi người ra sau như muốn từ chối cái hình ảnh mới phát hiện trong đầu. Nàng cố chống trả.

- Lão Kha nói... Ông ta bị kẻ thù phá vỡ khuôn mặt... Mẹ đã lầm rồi! Mẹ không biết đâu. Mà ai bảo với mẹ Lão Kha là Khởi Hiên chứ?

Bà Ánh Tuyết đau khổ nhìn con gái.

- Ở đây không phải chỉ có mẹ, mà tất cả những người trong nhà họ Kha này đều biết Lão Kha chính là Khởi Hiên. Nhà họ Hàn cũng biết, không tin con cứ đi hỏi Vạn Lý! Chỉ có con và Tiểu Bội là mù tịt chuyện này thôi...

Lạc Mai tái mặt. Tiểu Bội cũng há hốc mồm, nhìn bà Ánh Tuyết rồi nhìn Lạc Mai.

- Con có biết... Sau khi con tự vẫn ở suối được mang về. Con nằm mê man trên giường thì mẹ làm gì? Mẹ đã chạy sang tiệm thuốc của Vạn Lý. Khởi Hiên đang ẩn náu ở đấy. Đúng ra thì Khởi Hiên vẫn có thể ở lại Lạc Nguyệt Hiên, nhưng vì những hành động bốc đồng của con trước đó, làm “Lão Kha” không thể tiếp tục cái vai trò ở đấy được... nên phải ra đi... Tạm thời chưa biết đi đâu, ở tạm nhà Vạn Lý. Nhưng chưa kịp gì thì con lại tự sát. Ta đi sang đấy, định bắt hắn về đây, để làm sáng tỏ vai kịch. Để mọi người chấm dứt cái che giấu, cái màn kịch tập thể làm ai cũng đau khổ, dày vò... Nhưng mà... ta đã không thành công.

Rồi bà Ánh Tuyết ôm mặt khóc.

- Lúc đó vì ta chứng kiến một bi kịch khác tàn nhẫn hơn, ta không đành lòng, và đành phải quay về...

Rồi sau đó, bà Ánh Tuyết mới kể hết đầu đuôi câu chuyện. Từ chuyện xây mộ giả, đến chuyện cấm môn... Rồi Tử Yên bày trò đưa thơ, làm Khởi Hiên sợ bại lộ không dám ở Lạc Nguyệt Hiên nữa...

Lạc Mai yên lặng lắng nghe, càng nghe càng như bị cuốn hút sang một thế giới khác.

- Tóm lại. Cái ý nghĩ lúc đầu, dựng chuyện cũng là vì con. Nhưng sau đó mọi người mới phát hiện sai lầm.

Rồi bà Ánh Tuyết kết luận trong tiếng nấc.

- Ban đầu ai cũng nghĩ là thông minh khi đã vạch ra một lối thoát cho con, chứ đâu ngờ đó là con đường chết. Thương con lại chỉ hại con...

Lạc Mai yên lặng thật lâu, rồi hỏi lại.

- Lão Kha là Khởi Hiên à?

Bà Ánh Tuyết gật đầu. Lạc Mai trở lại thực tại. Lạc Mai run rẩy:

- Anh ấy chưa chết... còn sống ư? Trời ơi thế này thì chắc tôi phát điên mất!

Nhưng rồi Lạc Mai ngồi xuống, mặt ngước lên nhìn trời.

- Rõ ràng là tôi nghe rõ ràng. Chính miệng mẹ tôi đã nói... Lão Kha chính là anh Khởi Hiên... thật ư? Chuyện đâu đã ra đó. Chẳng còn bí mật nào nữa, sự thật rõ ràng... Sự thật tàn nhẫn.

Và sau đấy, khi mọi người ở Hàn Tùng Viên minh chứng cho lời nói của bà Ánh Tuyết là thật. Họ còn bổ túc thêm nhiều chi tiết xác định hơn. Lạc Mai nhìn từng người. Nàng cắn môi đến rướm máu, rồi Lạc Mai khóc, nhưng không buồn như mọi người tưởng. Lạc Mai nói.

- Như vậy có nghĩa là tôi không nằm mơ, cũng như chưa điên, những gì tôi đã kinh qua là có thật! Chàng vẫn còn sống! Vẫn còn sống!

Nói xong, Lạc Mai đi ra ngoài sân, nàng quỳ xuống chấp tay và ngước lên trời.

- Đấng cao xanh ơi! Chồng tôi còn sống chứ chưa chết! Con biết chuyện hợp tan trên cõi đời này là thiên định. Con xin cảm ơn trời! Con biết là trời đất đã quyết định để chúng con được xum họp chứ không phải để chia ly vĩnh viễn!

Ai nghe lời van vái của Lạc Mai đều cảm động. Bà Diên Phương bước tới đỡ Lạc Mai dậy.

- Vậy thì, có phải ý con cũng quyết định là tụi con sẽ hợp chứ không tan?

- Vâng. Bởi vì con đã tìm đến cái chết khi nghĩ là anh Khởi Hiên đã chết. Bao nhiêu đó chưa đủ minh chứng cho lòng con ư?

Lạc Mai khóc và nói. Bà Diên Phương xúc động.

- Vâng, ta cần một quyết định chích xác sau khi con đã biết sự thật. Con suy nghĩ kỹ đi. Bởi vì con biết Khởi Hiên bây giờ không phải là Khởi Hiên của ngày xưa nữa. Cái dáng dấp, hình dạng của nó còn đáng sợ hơn là những gì con đã thấy. Ngoài cái chân thọt ra, cái giọng nói ngọng nghịu ra... Còn những vết sẹo khác mà con chưa nhìn thấy với khuôn mặt đằng sau chiếc mặt nạ. Không biết là khi con đã nhìn rõ cái khuôn mặt thật của nó rồi con có chịu nổi. Có còn thấy yêu nó không?

Lạc Mai ngước lên nhìn bà Diên Phương với ánh mắt cương quyết.

- Những điều đó, đúng ra mẹ phải hỏi con từ lâu... Vậy mà để mãi đến bây giờ. Không được, mẹ hãy nghe đây, con dứt khoát là anh Khởi Hiên có thế nào đi nữa con vẫn yêu, vẫn cần anh ấy!

Kha lão phu nhân bước tới.

- Con nói thật đấy chứ?

Lạc Mai đứng dậy:

- Bằng tất cả con tim! Bà thấy đấy, trên đời này người ta chỉ tìm đến cái chết khi hoàn toàn tuyệt vọng đúng không? Đó là khi không còn lẽ sống. Anh Khởi Hiên thì chỉ vì tai nạn mà trở nên xấu xí, nhưng vẫn còn sống. Bao nhiêu đó đủ rồi... Trong nhà này chỉ vì một lý do đó, lại nghĩ là rồi con sẽ bỏ rơi anh ấy, nên đã không từ mọi cách lừa dối con. Đem cả cái chết của anh ấy lường gạt con. Mà sao trước đó chẳng ai hỏi hoặc gợi ý thử? Chưa biết chính xác, võ đoán rồi kết luận... Ai cũng xem thường con như vậy?

Rồi Lạc Mai đảo mắt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trước mặt bà Ánh Tuyết.

- Kể cả mẹ con nữa!

- Không! Không phải như vậy!

Lạc Mai không khoan nhượng:

- Nếu không phải, tại sao mẹ không nói thật cho con biết từ đầu? Con ôm mộ bia, con đập đầu vào mộ... Mọi người yên lặng. Rồi con tuyệt thực, bỏ ăn bỏ uống. Mọi người vẫn giấu kín. Con ôm bài vị về nhà chồng, chẳng ai thèm tiết lộ điều gì. Con sống trong nỗi đau thương nhớ, mọi người vẫn bình tâm. Trái lại còn mong con chóng quên lảng, để đi lấy chồng một lần nữa. Ai cũng ác!

Ông Sĩ Bằng lắc đầu nói:

- Không phải ác, cũng khôeng phải là không thương con... Mà bởi vì ở đây ai cũng đã nhìn được khuôn mặt của Khởi Hiên sau khi lành bệnh. Ta không biết phải hình dung thế nào cho con rõ, nhưng mà... Có thể nói là... Nó không còn hình dạng gì là khuôn mặt của người nữa.

Bà Diên Phương tiếp lời.

- Con chẳng nên trách móc bọn ta. Bởi vì đừng nói đến người xa lạ. Ngay như làm cha mẹ như ta... Ta thương con lắm chứ? Muốn Khởi Hiên hạnh phúc lắm chứ? Nhưng bọn ta quyết định như vậy chẳng qua vì không muốn con chịu thiệt thòi...

Kha lão phu nhân bước tới nắm lấy tay Lạc Mai.

- Nội biết là con khổ lắm, nhưng mà ở nhà này cũng nào có ai sung sướиɠ đâu? Biết là con còn yêu nhau mà chẳng được gần nhau. Nhưng phải nín lặng. Bọn ta đều yêu cả hai đứa, nên khổ sở vô cùng. Bây giờ con biết tất cả rồi, thôi thì hãy tha thứ mọi người nhé?

Lạc Mai vừa khóc vừa nói:

- Đừng có ai nói gì cả! Đừng nói nữa! Lỗi cũng tại con vô tình. Anh ấy ở đấy mà lại nhận không ra. Khởi Hiên sờ sờ trước mặt. Con lại tơ tưởng đâu đâu. Lại còn vẽ vời chuyện ma quỷ... thì ra lão Kha với chàng chỉ là một!

Bà Ánh Tuyết ôm con gái vào lòng, nói:

- Không! Không phải là vô tình hay ngu ngơ gì. Mà chỉ tại vì con quá tin tưởng chuyện Khởi Hiên đã chết là thật. Hôm nay, nếu không có sự thú nhận của bọn ta, hẳn con cũng còn tin đều đó.

Dù có thế nào, thì... Muộn cũng con hơn không! Khi sự thật đã được vén lên... Lạc Mai như sống lại. Lạc Mai gạt nước mắt nói:

- Vậy thì con phải đi tìm anh ấy! Con phải đi tìm anh ấy ngay bây giờ!

o0o

Từ Hàn Tùng Viên đến tiệm thuốc nhà họ Dương chỉ cách nhau vài trăm thước. Vậy mà với Lạc Mai bây giờ, sao nó lại dài quá!

Lạc Mai nôn nóng. Nỗi khổ thời gian đã chịu đựng quá lâu, quá dài, Lạc Mai chịu đựng được, vậy mà chỉ còn ít phút Lạc Mai lại chực nổ tung ra. Tại sao? Có phải vì cái ý niệm Khởi Hiên đã chết ngày xưa khiến Lạc Mai an phận?

Nếu trước kia mọi người cứ nói thật. Đừng giấu diếm. Thì đâu có chuyện tệ hại nào xảy ra. Họ sẽ biết ngay cái quyết định của nàng!

Nhưng mà thôi! Khởi Hiên giờ có què, giọng nói có ngọng nghịu, cả người có đầy vết sẹo cũng chẳng sao. Cái quan trọng nhất là Khởi Hiên còn sống! Còn đi đứng, ăn nói, thở... Và nhất là vẫn còn yêu nàng!

Khởi Hiên có thể thương tật suốt đời, nhưng tâm hồn chàng chắc chắn là chưa bị sứt mẻ. Mà cái điều đó mới là quan trọng. Tình yêu! Tình yêu là một sự quyện chặt của hai trái tim, chứ nào phải chỉ ở cái dáng dấp bề ngoài đâu?

Lạc Mai nôn nóng đến với Khởi Hiên ngay. Biết bao điều cần nói. Có bao cảm nghĩ mà Lạc Mai muốn thố lộ với chàng. Lạc Mai đi như chạy. Vậy mà còn không hài lòng với những bước chân chậm chạp của mình. Đám đông đuổi theo gần như không kịp.

Vừa đến trước cửa tiệm thuốc. Lạc Mai đã xông thẳng vào, nhưng Vạn Lý đã chận lại kịp.

- Lạc Mai! Chị định làm gì vậy?

- Tôi biết cả rồi, đừng có ngăn chặn tôi!

Lạc Mai nói và đẩy Vạn Lý qua một bên, chạy thẳng vào trong.

o0o

Trong phòng bệnh. Khởi Hiên đang ngồi bất động trên giường. Hai tay chống lên gậy, đầu cúi thất một cách thểu não. Tử Yên thì đứng bên cạnh yên lặng, chia sẻ nỗi lo của Khởi Hiên. Từ khi bà Ánh Tuyết bỏ đi, cả gian phòng đã chìm trong cái không khí nặng nề. Mọi thứ như niêm kín một màu tang. Chợt... Đôi cánh cửa xịch mở!

Tử Yên chỉ kịp kêu lên:

- Mợ Hai!

Là Lạc Mai đã đến trước mặt Khởi Hiên, nàng quỳ ngay xuống trước mặt chồng.

- Anh Khởi Hiên! Anh Khởi Hiên!

Lạc Mai gọi lớn tiếng với tiếng khóc, và nghẹn lời không nói được gì nữa.

Trong khi Khởi Hiên ngồi đó bàng hoàng. Trong đầu chàng chỉ có một khoảng trống vắng. Khởi Hiên rõ ràng là nghe tiếng gọi của Lạc Mai. Nhưng ý thức lại từ chối. Không! Không thể như vậy được! Không! Khởi Hiên nghĩ ngợi và càng nghĩ càng thấy khϊếp đảm, chàng nói như hét lên.

- Đừng! Đừng... Tôi không phải là Khởi Hiên! Đừng đến gần tôi!

Rồi Khởi Hiên lùi vào sát góc giường.

- Không! Tôi không phải là Khởi Hiên! Tại sao mợ nghĩ vậy? Không buông tha tôi chứ? Tôi đã trốn đến tận nơi này Mợ vẫn tìm đến... Tử Yên đâu rồi? Hãy đưa mợ ra ngoài, đưa nhanh lên!

Không khí trong phòng đầy rối loạn. Những tiếng chân dồn dập bên ngoài chạy vào. Vạn Lý hỏi:

- Chuyện gì thế? Chuyện gì thế?

Vạn Lý giúp Tử Yên giữ lấy Lạc Mai, nhưng lại quay sang Khởi Hiên.

- Cậu phải can đảm lên! Sự thật đã phơi bày cả rồi. Có gì phải giấu diếm. Đây là giây phút cậu phải đối diện với sự thật!

Lạc Mai vùng vẫy trong tay hai người.

- Đừng ngăn cản tôi, hãy để tôi đến với anh Hiên! Tại sao mấy người không cho tôi gặp chồng?

Khởi Hiên co rúm người lại:

- Không! Không! Tôi không phải là chồng mợ! Ai nói với mợ điều đó? Ai nói tôi là Kha Khởi Hiên?

Thái độ của Khởi Hiên làm Lạc Mai muốn điên lên.

- Tôi biết! Tôi biết đúng là như vậy! Anh đã toa rập với mọi người, lường gạt tôi, làm tôi đau khổ, bây giờ đã biết sự thật thì tại sao anh vẫn tiếp tục phủ nhận?

Khởi Hiên quay mặt vào vách:

- Tôi không nhận! Tôi đã từng nói với mọi người rồi. Tôi không muốn có cái ngày hôm nay mà? Tại sao các người không nghe, các người tàn nhẫn như vậy?

Rồi Khởi Hiên đập đầu vào tường, đập thật mạnh. Vạn Lý và Tử Yên phải nhảy lên giữ Khởi Hiên lại. Không khí càng rối loạn, người năn nỉ Lạc Mai, đừng để Khởi Hiên xúc động quá độ, người thì khuyên Khởi Hiên chấp nhận sự thật. Nhưng Khởi Hiên vẫn như con thú dữ.

- Mặc tôi! Hãy để mặc tôi... Hãy lôi cô ấy ra ngoài nhanh lên! Tôi không thích.

Lạc Mai bàng hoàng nhìn Khởi Hiên. Nàng chẳng ngờ chuyện lại có thể như vậy... Sao thế? Chẳng lẽ sau bao nhiêu đau khổ, suýt chết của Lạc Mai. Khi biết sự thật, lại bị chối bỏ. Tại sao Khởi Hiên lại có thể phủ nhận chuyện đó. Chàng sợ là đúng... Khởi Hiên đã khủng hoảng đến độ gần như băng hoại. Nhưng Lạc Mai nào có khác hơn? Từ hôm nhảy suối tự tử đến lúc biết được sự thật để tìm gặp Khởi Hiên. Chuyện xảy ra dồn dập trong cùng một ngày. Từ thái cực này đến thái cực khác. Có thể là vì Lạc Mai để cho lòng bình tâm hẳn hãy gặp Khởi Hiên, phải có một thời gian thu xếp... Nhưng mà...

Sau đó... Lạc Mai được bà Ánh Tuyết và mẹ chồng khuyên dìu về Hàn Tùng Viên. Lạc Mai ngồi yên trong phòng suốt buổi. Rồi dầu dần như ngộ ra sự thật.

Và khi ánh nắng tắt hẳn. Lạc Mai quay về tiệm thuốc họ Dương lần thứ hai, làm mọi người lại phải theo.

Cả buổi chiều đó, dưới sự khuyên can mọi người, Khởi Hiên cũng dịu hẳn. Không còn những xúc động quá khích như ban trưa. Dù vẫn khăng khăng cự tuyệt chuyện trở lại Hàn Tùng Viên, cự tuyệt nối lại tình yêu với Lạc Mai. Nhưng Khởi Hiên không còn l*иg lộn như thú dữ. Khởi Hiên chỉ còn ray rức với mặc cảm. Bởi vì cái anh chàng đẹp trai thông minh ngày nào đâu còn, thay vào đấy là một hình thù quái gở. Nỗi đau mặc cảm và sự bức rức. Vết thương đó đâu dễ lành? Mặc dù đã xa Lạc Nguyệt Hiên, nhưng đôi cửa khép kín. Cấm môn vẫn còn nguyên trong tim Khởi Hiên. Vì vậy...

Khi Khởi Hiên phát hiện Lạc Mai đứng trước mặt lần nữa. Chàng lại quay trở vào phía sau cấm môn với tư thế phòng bị.

- Sao lại là cô nữa?

Lạc Mai với giọng nói dịu dàng.

- Anh đừng xúc động, đừng căng thẳng quá. Tôi nào có đến gần anh đâu? Xem này, tôi rất giữ kẽ, đứng cách anh một khoảng cách. Buổi sáng, những chuyện giằng co đã làm anh mệt, mọi người đều mệt. Tôi nghĩ... mình không nên dày vò nhau nữa. Anh thấy có đúng không? Vì vậy, tôi chỉ yêu cầu anh hãy bình thản, lắng nghe tôi nói một vài điều. Được chứ?

Có lẽ vì cách nói của Lạc Mai có tác dụng. Cũng có lẽ Khởi Hiên đã thật sự thấm mệt, nên Khởi Hiên ngồi yên. Hai nắm tay đang nắm chặt cũng từ từ buông ra.

Lạc Mai thấy vậy chậm rãi tiếp:

- Ban sáng, tôi đã làm anh bất ngờ. Tôi khiến anh ở cái thế bị động không biết phản ứng làm sao. Tôi bậy quá khi anh chưa chuẩn bị... Mà tôi thì lại chỉ nghĩ đến mình. Lúc đó vì tôi chỉ nghĩ đến một điều... Đó là anh vẫn còn sống... Sự thật đó làm tôi muốn phát điên lên vì trước đó tôi đã phải vật vã trong tuyệt vọng. Bây giờ hẳn là anh thông cảm những hành động đó chứ? Anh hiểu chứ?

Khởi Hiên vẫn ngồi yên không phản ứng.

- Nhưng dù thế nào thì... Anh cũng yên tâm. Bây giờ tôi cũng đã bình tĩnh rồi. Tôi đã biết kềm chế mình, dù rất muốn sà ngay vào lòng anh.

Khởi Hiên không nói, nhưng hai hàng nước mắt đã chảy xuống sau chiếc mặt nạ, Khởi Hiên rõ là đang xúc động.

- Em biết những chuyện gì xảy ra và sẽ xảy ra đều không đúng ý nguyện của anh... Anh bị sức ép, phải đối diện với sự thật. Vì vậy xin anh nghe em nói. Em hoàn toàn không ảo tưởng. Em biết rõ... Trước mặt em không phải là một Khởi Hiên ngày cũ. Mà là một Khởi Hiên đầy thương tật, từ ngoại hình cho đến nội tâm. Và em... Em phải bắt đầu tình yêu mình với Khởi Hiên hiện tại chứ không phải của quá khứ, em cũng mong mỏi được anh đáp lại... Chỉ mong mỏi thôi chứ không đòi hỏi. Em cũng chẳng cần anh gỡ cái mặt nạ đó ra. Vì em biết anh chỉ cảm thấy an toàn khi núp sau chiếc mặt nạ đó chính khuôn mặt người mình yêu... Được chưa?

Khởi Hiên vẫn yên lặng, nhưng ngực áo đã đẩm ướt nước mắt. Lạc Mai tiếp.

- Những gì em nói, anh thấy thế nào? Nếu cảm thấy an toàn xin anh hãy quay trở lại nhà!

Những điều Lạc Mai nói. Ai nghe qua cũng cảm động. Lão phu nhân lên tiếng:

- Thôi nghe lời nó, về nhà đi con!

Ông Sĩ Bằng, Bà Diên Phương, Bà Ánh Tuyết và Vạn Lý đều khuyên.

- Đúng đấy! Về nhà là hợp lý hơn cả!

Khởi Hiên yên lặng. Nhưng sau đấy lại gật đầu.