Gió Lạnh Đêm Hè

Chương 17

Chương 17
"Bộ ba" trong nhà họ Khang thảo luận rối rít. Ông Viễn nói:

- Cứ trả tiền, đương nhiên trả tiền là xong! Hạng con gái ấy chỉ có tiền là bỏ tình ngay.

Khang Tiểu Mai múa mép:

- Ba! Công lao này nên ghi cho con chứ? Nếu con không kiếm ra "túi gấm đựng mưu" thì làm sao thành công được?

Bà Viễn đảo mắt liếc chồng, rồi bảo con:

- Rồi, Mai. Con có công, ba má sẽ thưởng cho.

Cô con gái cưng thích chí, nhưng làm bộ nhõng nhẽo:

- Má! Con cám ơn ba má. Nhưng ba má thưởng cho con thứ gì, bao nhiêu

tiền, con cũng chưa sung sướиɠ bằng... những nụ cười đều đều hàng ngày

của má. Con chỉ mong từ nay trở đi, lúc nào mà cũng hiền dịu tươi cười

như lúc này đây, ấy là con sung sướиɠ. Bởi vì, má hiền dịu vui tươi,

điều đó chứng tỏ má không còn buồn khổ gì anh Cả kết bạn với một cô gái

què nữa.

ông Viễn bật cười bảo vợ:

- Hà, hà, hà!... Bà thấy chưa? Tôi vẫn bảo mà: Con trai thường không được việc bằng con gái.

- Chưa chắc!

Một tràng cười dòn dã nổi lên, khiến không khí gian phòng buồn tẻ từ lâu, nay lại vui vẻ sống động.

Nhưng bà Viễn vẫn chưa yên tâm về cậu con cưng:

- Thằng Thủy còn chưa về. Phải chăng nó lại mò đến với con què ấy rồi?

ông Viễn khuyên nhủ vợ:

- Bà ạ! Bà cũng không nên đánh giá quá cao cái "ma lực" quyến rũ của

con bé ấy. Biết đâu thằng Thủy nó chẳng đang đọc sách ở thư viện giờ

này?

- Từ nay, cứ bắt nó ở nhà mà học.

- Đến thư viện học là việc cần thiết. Có gì không tốt?

- Tôi sợ nó vẫn đi lại với con què ấy!

Bà Viễn như còn chưa hết hẳn buồn thẹn ngẩn ngơ, sau cái hôm thấy rõ tật chân của Kiều Lê Vân. Bà tiếp:

- Bị một phen, tôi đã đủ đau đầu rồi.

Bỗng có tiếng chuông reo. Khang Tiểu Mai nhanh nhảu:

- Nhất định là anh Cả về. Để con ra mở cổng.

Dứt lời, cô gái chạy như bay ra ngoài. Cô lẹ làng đưa tay mở cánh cổng, miệng ríu rít ra vẻ thân ái với anh lắm:

- Anh Cả! Anh đã về, hay quá!

Nhưng Khang Thu Thủy chẳng những không thèm đáp một lời, mà còn không

buồn nhìn vào mặt Khang Tiểu Mai nữa. Hắn cứ cúi mặt, đấy chiếc xe mô tô vào sân.

Khang Tiểu Mai bị cụt hứng, tức uất người lên, muốn chết đi được.

Cô gái đóng mạnh cánh cổng đánh rầm, hai tay chống nạnh sường, nhìn theo vào nhà, miệng lầm bầm tức tối:

- Anh tốt đẹp tài giỏi gì mà làm bộ!

Khang Thu Thủy bước vào phòng khách, nhưng vẫn cúi mặt, nên chưa nhìn ra cha mẹ hắn ngồi đó. Ông Viễn liền gọi:

- Thủy con! Lại đây ba bảo.

- Ba má!

Hắn tuy cất tiếng chào cha mẹ, nhưng giọng nói rõ ra bất mãn, khó chịu.

- Lại đây, ba có chuyện cần nói với con.

- Để tôi bảo với nó cho.

Bà Viễn nói rồi đứng dậy, bước đến trước mặt con trai, dáng vẻ ôn hòa thương mến, khẽ bảo:

- Thủy con! Má đâu có cấm đoán con yêu đương? Hơn nữa, đã từ hai năm

qua, má vẫn khuyến khích con tìm bạn gái. Nhưng có điều là má muốn con

trông cao một chút; bởi con đâu phải hạng con trai tầm thường.

Khang Thu Thủy lại cúi mặt nhìn xuống. Cũng có thể là hắn không biết

chống lại lý lẽ của mẹ hắn bằng cách nào. Bà Viễn lại nói tiếp:

- Con ạ, rồi sẽ có lúc con không còn quá ngây thơ khờ khạo để say mê

như vậy nữa. Như đối với con Vân ấy, tự mắt con tạo cho nó trở thành một cô gái lý tưởng trong tâm trí con, thậm chí, con coi nó như là nữ thần

không bằng! Con ơi! Nói rõ ra cho con nghe, con sẽ không thể không thẹn

vì đứa con gái như thế.

Và bà quay lại bảo chồng:

- Anh Viễn! Anh hãy kể lại sự thể cặn kẽ cho con nó biết.

ông Viễn liền gọi:

- Thủy à! Lời má con nói không sai chút nào đâu. Hôm nay, ba không

hỏi ý con trước, ba cứ hẹn gặp Kiều Lê Vân... Hà hà hà... Thật là một

bất ngờ đối với bạ Ba ngỏ lời yêu cầu nó đừng đi lại với con nữa, và tỏ ý sẵn sàng thưởng cho nó một số tiền, nên nó đã nhận lời ngaỵ Cuối cùng,

nó vui vẻ cầm tấm chi phiếu nhét vào xách tay, ngỏ lời thành thật cám

ơn, rồi ra về...

Bà Viễn xía thêm vào:

- Cái ngữ

con gái như thế, thì hẳn "lý tưởng không được cao cho lắm"! cứ được trả

tiền, là bất cứ thứ gì cũng có thể đem ra bán ngaỵ Con ơi! Con nên tỉnh

ngộ lại thôi. Hãy suy nghĩ cho kỹ càng chín chắn. Tâm tình của con dốc

ra vì nó, thật uổng phí lắm rồi.

Khang Tiểu Mai đang bực tức trong lòng. Cô gái đứng bên cạnh cha mẹ, không biết nên nói như thế nào cho hả cơn tức này.

Trước nay, bất luận việc gì xảy ra, cô gái bề ngoài cũng cố tỏ ra

chống đối lại cậu anh, nhưng trong thâm tâm thì vô cùng mến phục, nhất

là công việc học hành, bài vở. Nhưng lúc này thì sao? Cô không chịu cậu

anh một điểm nào hết, cũng chẳng thấy mến mộ gì nữa, bởi lẽ cô nghĩ rằng mến phục một người anh mê muội một cô gái què, lại tham tiền, thật đáng buồn cười. Bấy giờ bà Viễn thấy con trai không nói gì cả, sốt ruột thúc giục:

- Thủy! Con đã nghĩ lại chưa? Đã thấy rõ sự thực chưa?

Trong tình cảnh này, Khang Thu Thủy thật khó nói, tình thế lưỡng nan.

Nghiêng về cha mẹ, thì không thể nghiêng về người yêu được. Theo người

yêu thì lại phải bỏ cha mẹ. Hắn thầm nghĩ, tại sao cha mẹ hắn lại không

đại lượng một chút? một chút khuyết điểm ở Kiều Lê Vân đâu đến nỗi nào,

mà cha mẹ hắn khắt khe tới chỗ không thể khoan dung nhẫn nhượng được?

Hắn mệt mỏi ngửng đầu lên, nhìn mẹ, nhìn em gái. Em gái hắn lộ vẻ

không đồng ý. Hắn lại nhìn sang cha hắn, rồi ánh mắt ngừng lại đó:

- Thưa ba! Ba đã sỉ nhục một người con gái trong trắng, đứng đắn,

đoan trang; hơn nữa, có thể nói ba đã sỉ nhục cả cha mẹ cô ấy!

ông bà Viễn và Khang Tiểu Mai cũng kinh ngạc trố mắt:

- Sao? Nói làm sao?

Khang Thu Thủy rút tấm chi phiếu trong túi ra, vung vẩy lên trước mắt cả nhà:

- ái tình không thể đem tiền bạc mà cân lường được! Dễ thường người ta đếm xỉa đến tấm chi phiếu này chăng?

- Nhưng cô ấy đã nhận lấy.

- Sở dĩ cô ấy nhận, vì không nỡ có cử chỉ khiến ba phải sượng sùng

lúc ấy. Nếu đυ.ng phải một cô gái không được giáo dục nghiêm cẩn, cô ta

đã xé tan tấm chi phiếu ngay tại chỗ rồi!

Cả nhà chưa kịp phản ứng, Khang Thu Thủy còn giận dữ nói tiếp:

- Ba à! Má à! Cô ấy tuy là một người có tật, nhưng nhân cách rất cao

thượng, được giáo dưỡng trong một gia đình cao thượng bởi cha mẹ cao

thượng và phước đức. Chúng ta không thể tự ý muốn cư xử thế nào cũng

được đâu!

- Đồ con hư đốn!

Thế là bà Viễn lại nổi giận. Bà mắng tiếp:

- Nói thế thì ra nhân cách của mày không cao thượng? Gia đình mày

thấp hèn? Dễ thường cha mẹ mày không cao thượng? Phải thế không? Mày nói đi?

- Con không có ý nói thế.

- Kể từ hôm nay, không cho phép mày đi lại với con què ấy nữa.

ông Viễn nắm tay vợ, ôn tồn bảo:

- Có chuyện gì cứ thong thả bình tĩnh mà nói. Mình đừng nổi giận, lại uất lên bây giờ.

- Tôi tức muốn chết được!

- Thôi, con Vân đã nhận lời tôi, chắc nó không đi lại với thằng Thủy nữa.

Bà Viễn đập tay vào nhau:

- Tôi làm sao tin được? Mất mặt! Phen này thật mất mặt!

- Đây, tấm chi phiếu của ba đây.

Khang Thu Thủy quẳng tấm chi phiếu lên mặt bàn, rồi bước vùn vụt vào phòng mình, đóng cửa cái sầm, cài chốt vững chắc.

- Má! Con muốn nói câu này.

Đó là lời Khang Tiểu Mai, cô bé láu lém tinh quái. Thấy anh vùng vằng

bỏ về phòng, cô gái lại sà tới bên mẹ, ton hót thì thầm vào tai mẹ một

hồi... Nghe xong, chỉ thấy bà Viễn gật đầu luôn mấy cái. Chắc bà vừa

chấp thuận một ý kiến nào đó của con gái. Thật vậy, Khang Tiểu Mai mỉm

cười tươi tắn, có vẻ như một niềm vui thích vì đã được trả thù. Và cô

gái vẫn cảm thấy hãnh diện rằng mình là "mưu sĩ" rất đắc lực của cha mẹ.