"Ầm..."
Nhị Nha nặng nề đặt chiếc thùng gỗ trong tay xuống đất, tức giận hét lên: “Điền Đại Nha, cha mẹ bị chị làm hại bị người cả thôn mắng, nhà chúng ta cũng sắp nghèo rớt mồng tơi rồi. Như thế nào chị vẫn cười được?”
Điền Đại Nha tính tình tốt luôn nhường nhịn các em, chưa bao giờ cùng Nhị Nha xảy ra tranh chấp. Nhưng Điền Thiều cô không tốt tính như vậy, cô nhìn khuôn mặt như cái bánh nướng của Nhị Nha lạnh lùng nói: "Tôi làm hại? Cô nói xem, tôi làm hại thế nào?"
Nguyên thân lấy ưu điểm của vợ chồng Điền Đại Lâm; Điền Nhị Nha vừa vặn ngược lại, lấy hết khuyết điểm 2 nhà Lý Điền. Thân hình mập mạp, mặt phẳng mũi tẹt, môi dày. Cũng may con bé sức lớn, nếu không Lý Quý Hoa sẽ lo lắng muốn chết.
Điền Nhị Nha thở phì phì nói: "Nếu chị không muốn mối hôn sự này lúc trước sao không nói, bây giờ ở nhà xài hết tiền rồi chị lại đi nhảy sông, chị muốn hại chết cả nhà chúng ta sao?"
Điền Thiều cười lạnh nói: "Vì sao tôi lúc trước không phản đối mối hôn sự này? Đó là tôi nghĩ muốn để cha mẹ và mấy đứa trải qua ngày lành, lúc này mới quyết định hy sinh bản thân."
"Cô tức giận như vậy thật sự là đau lòng cha mẹ sao? Không, cô cảm thấy ngày lành tới tay không còn nữa, thậm chí sẽ còn tồi tệ hơn trước cho nên mới oán hận tôi. Nhưng cô có tư cách gì oán tôi?"
Nguyên chủ thực sự rất tốt với các em gái của mình, có gì luôn nhường họ dùng trước, chịu thiệt cũng không thèm để ý. May mắn Tam Nha và Ngũ Nha không tồi cực kỳ nghe lời nguyên chủ, Nhị Nha và Tứ Nha lại không để cô vào mắt.
Điền Nhị Nha có chút chột dạ. Vợ chồng Điền Đại Lâm vốn là để cho Điền Đại Nha kén rể, sau bởi vì Sử gia nên vợ chồng hai người liền chuẩn bị để cô kén rể. Cô nhớ lại trong nhà được nhiều lễ hỏi như vậy, Đại Nha lại có công việc trở lại trợ cấp trong nhà kén rể cũng được. Kết quả toàn bộ đều ngâm nước nóng, trong lòng cô liền bất mãn.
Điền Thiều nghĩ đến tính cách của đứa trẻ này nhưng không nói ra. Mỗi người đều có mặt ích kỉ, Điền Nhị Nha có tính toán của mình có thể hiểu được. Chỉ là cô không phải nguyên chủ, không thể bao dung bọn họ giống nguyên chủ: "Điền Nhị Nha, tôi là chị cả của cô, về sau cô dám hô to gọi nhỏ hoặc động thủ với tôi, tôi đánh chết cô."
Dù sao ở đây, chuyện lớn đánh nhỏ là chuyện bình thường.
Điền Nhị Nha cúi đầu không nói gì.
Sau hơn nửa giờ, bên ngoài vang lên tiếng còi, Nhị Nha và Tam Nha vội vàng bắt đầu đi làm việc. Tứ Nha chạy ra ngoài chơi, Ngũ Nha thu dọn quần áo trong phòng.
Điền Thiệu sờ đầu cô bé nói: "Cũng đi chơi đi!"
Trẻ con trong nhà không để lời nói trong lòng, vì vậy Ngũ Nha lắc đầu nói: "Chị cả, chị ba bảo em ở nhà với chị."
Điền Thiều lặng cười. Làm bạn là giả, sợ cô lại làm đều gì ngu ngốc mới là thật, không nghĩ tới Tam Nha tính tình trầm mặc ít lời nhưng lại rất ân cần săn sóc.
Nhìn Ngũ Nha gầy gò bận rộn không ngừng, Điền Thiều thấy xấu hổ khi ngồi không nhìn con bé làm việc.
Khoảng nửa tiếng sau, bên ngoài có tiếng bước chân. Điền Thiều ngẩng đầu nhìn lên thấy vợ chồng hai người mang về một người.
Người nọ mặc toàn thân kiểu áo tôn trung sơn, bên trái ngực cài một cây bút máy. Mặt như cái bánh mỳ lên men, mắt hí nhìn rất bỉ ổi. Mà kẻ trông có vẻ bỉ ổi này không ai khác chính là tên lừa hôn kia - Sử Thiết Sinh.
Không cần phải nói, người này đi cùng vợ chồng Điền Đại Lâm cùng về đây cho thấy việc lui hôn không thành rồi. Nghĩ đến đây, mặt Điền Thiều lập tức trầm xuống.
Điền Thiều chưa kịp nói gì, Lý Quế Hoa đã kéo cô vào phòng, véo mạnh cô một cái rồi thấp giọng trách mắng: "Sao tao lại sinh một đứa ngu xuẩn như mày chứ, đã bị hắn chiếm tiện nghi rồi còn muốn từ hôn? Việc này mà lan truyền ra ngoài về sau ai dám lấy mày? Nha đầu chết tiệt này, có phải mày muốn bức chết tao với cha mày mới được đúng không?"
Điền Thiều giận quá thành cười, đẩy Lý Quế Hoa ra sau đó tiện tay cầm chiếc bình sứ thủng trên bàn bước ra ngoài.
Sử Thiết Sinh thấy Điền Thiều hùng hổ hướng về phía mình, vội vàng nói: "Đại Nha, tôi không lừa mọi người, công việc tôi đã tìm xong, em gả..."
Hắn còn chưa nói xong, Điền Thiếu liền đập đập mạnh cái bình sứ lên đầu hắn: “Gả cái đầu con m* anh..."
Mắng xong câu này, Điền Thiều lại một cước đá Sử Thiết Sinh ngã xuống đất, vừa đá vừa mắng: "Đồ khốn kiếp, anh lừa hôn còn muốn hủy thanh danh của tôi, xem hôm nay tôi đánh chết anh."
Năm cô 5 tuổi, con gái của một người họ hàng bị hại khi đang học ở nước ngoài. Ông nội cô bị hù sợ, quay đầu đưa cô đi học võ. Sau nhiều năm luyện tập, để đối phó với một người đàn ông trưởng thành không thành vấn đề.
Sử Thiết Sinh la hét như tiếng lợn kêu.
Điền Đại Lâm và Lý Quế Hoa nhìn đứa con gái ngày thường hiền lành đột nhiên biến thành cọp mẹ, hai người đều hóa đá. Mãi cho đến khi Sử Thiết Sinh hô to cứu mạng, hai người mới định thần lại.
Lý Quý Hoa đi tới ngăn cản lại bị Điền Thiệu đẩy ra, sau cùng vẫn là Điền Đại Lâm kéo cô ra.
Phần lớn người trong thôn đều đã xuống đồng làm việc nhưng có không ít người già trẻ nhỏ ở nhà. Có đứa trẻ nghe được động tĩnh chạy tới xem náo nhiệt, kết quả nhìn thấy đầu Sử Thiết Sinh chảy đầy máu sợ tới mức oa oa gọi mẹ, ném đống bùn trên tay vội vàng bỏ chạy.
Lý Quế Hoa ban đầu còn muốn mắng Điền Thiều, khi phát hiện có đứa trẻ đến xem hận không thể ngất đi. Con gái đột nhiên như phát điên làm ầm ĩ, lần này không có cách nào im chuyện rồi.
Sử Thiết Sinh chưa bao giờ gặp nhục nhã như vậy, hắn lau vết máu trên mặt từ dưới đất đứng dậy nói: "Điền Đại Nha, cô dám đánh tôi. Tôi nhất định phải đưa cô lên công an, cho cô ngồi tù mục gông."
Lý Quý Hoa sợ hãi ngồi bệt xuống đất, chân Điền Đại Lâm cũng có chút mềm nhũn.
Điền Thiều cảm thấy mình xuống tay quá nhẹ, vung cây côn lên tiếp tục đánh hắn ta 1 trận, sau đó mới tìm một sợi dây thừng trong phòng bếp trói hắn lại.
Trói người xong, cô nói với Lý Quý Hoa đang sững sờ: "Mẹ, bây giờ mẹ đi mời đội trưởng tới nhà chúng ta đi."
Thấy Lý Quý Hoa không nhúc nhích, Điền Thiếu nhắc nhở: “Nếu hai người không muốn con bị công an bắt vào tù thì mau chóng đi mời trưởng thôn và chủ nhiệm phụ nữ tới đi.”
Điền Đại Lâm nhìn con gái sắc mặt bình tĩnh, dùng tay áo lau mồ hôi trên mặt nói: "Mẹ nó, nhanh đi mời đội trưởng cùng chủ nhiệm Cát tới đây."
Lý Quế Hoa nghe nói như thế lập tức đứng lên chạy ra ngoài.
Khi đội trường Điền cùng chủ nhiệm phụ nữ đến, sân ngoài nhà Điền Đại Lâm đã vây quanh rất nhiều người: “Đều đứng lỳ ở đây làm cái gì, nhanh đi làm việc đi.”
Náo nhiệt lớn như vậy bọn họ nào tình nguyện rời đi. Nhưng khi đội trường Điền xụ mặt nói muốn trừ công điểm, những người này mới giải tán.
Đội trường Điền cùng chủ nhiệm phụ nữ Cát Hồng Hoa vừa vào nhà chính liền bị hù sợ. Trán và mặt Sử Thiết Sinh đều là máu, người cũng bị trói như cái bánh bao. Đội trường Điền nghiêm mặt nói: "Đại Lâm, cậu làm cái gì vậy?"
"Hu, hu, hu ..." Bởi vì miệng bị nhét một quả cà tím thối, Sử Thiết Sinh nói không ra lời.
Đội trường Điền nói: "Đại Lâm, mau thả cậu ta ra, có gì ngồi xuống nói chuyện. Này quậy đến chết người cậu cũng phải đền mạng đấy."
Trong thôn có tội phạm gϊếŧ người, không chỉ cả làng ra cửa thấp hơn người ta mà về sau công xã có chuyện gì tốt cũng không đến lượt bọn họ.
Điền Thiều đứng ra nói: "Đội trưởng, chuyện này không liên quan gì đến cha cháu, là cháu đánh tên súc sinh này."
Đội trường Điền không tin nhưng nếu đổi thành Điền Thiều thì bản chất sự việc sẽ khác, vì vậy ông cũng theo lời của cô: “Tại sao cháu lại đánh hắn?”
Buổi sáng Điền Đại Lâm đến gặp ông vay tiền, nói muốn hủy hôn với nhà họ Sử và trả lại lễ hỏi. Ông cũng không khó xử mà cho mượn tiền luôn, Điền Đại Nha đều đã nhảy sông tự tử, nếu không cho vay tiền ngộ nhỡ người không còn ông cũng phải gánh chịu trách nhiệm.
Điền Thiều nhìn ra đội trường Điền thiên hướng về mình, trong lòng hơi yên tâm: “Bởi vì hắn ta lừa hôn còn vu khống hủy hoại thanh danh của cháu.”
Sử Thiết Sinh nghe vậy ra sức vùng vẫy, ư ư muốn biện giải. Đáng tiếc sự chú ý của đội trường Điền cùng Cát Hồng Hoa đều đặt trên người Điền Thiều rồi.