Có một khoảnh khắc Chúc Ôn Thư rất hối hận vì sao mình lại đồng ý giúp Chúc Khải Sâm chuyện này.
Hoặc là nói, tại sao lại muốn bớt chút chuyện mà trực tiếp liên hệ Lệnh Sâm cơ chứ.
Bỏ đi.
Chúc Ôn Thư thở dài một hơi, trực tiếp cắt ngang chủ đề cuộc trò chuyện này.
[Chúc Ôn Thư]: Anh coi như tôi chưa hỏi đi.
Lệnh Sâm không trả lời lại.
Ánh nắng mùa thu sáng sủa, quầng sáng vụn vỡ xuyên qua khung cửa sổ chiếu xuống bàn làm việc, có giáo viên xuống lầu hái hoa quế đặt lên khiến cả văn phòng làm việc tràn ngập mùi hương nhàn nhạt.
Dưới hoàn cảnh như này, ngay cả công việc vặt vãnh cũng không còn khiến người ta cảm thấy chán ghét nữa.
Chúc Ôn Thư khẽ ngân nga giai điệu bài hát, chấm xong bài tập về nhà bèn đánh một dấu tích vào mục đầu tiên trong danh sách những việc cần làm.
Mục tiếp theo là giao bài tập ngữ văn trong kì nghỉ lễ Quốc Khánh thông qua nhóm chat của lớp.
Tâm trạng vốn dĩ đang thoải mái lại bị phủ lên một lớp sương mù khi thông báo nội dung bài tập về nhà với phụ huynh.
Bài tập trong thời gian nghỉ lễ từ trước đến nay là do tổ bộ môn thống nhất sắp xếp. Bài tập ngữ văn lần Quốc Khánh này cũng không có gì đặc biệt, chỉ là bảo bọn trẻ viết một bài văn ghi chép lại những việc trong khi đi du lịch mà thôi.
Chỉ là hễ nghĩ đến trong bài văn của những đứa trẻ khác đều sẽ có sự xuất hiện bố mẹ hoặc ông bà nội, còn Lệnh Tư Uyên rất có khả năng lại chỉ có bảo mẫu chăm sóc khiến Chúc Ôn Thư cảm thấy vô cùng đáng thương.
Nếu như cô không nhớ sai thì bản thân Lệnh Sâm cũng là gia đình đơn thân.
Thế nhưng mấy năm cấp ba, hiểu biết về Lệnh Sâm của Chúc Ôn Thư cũng chỉ dừng lại đến đấy. Nhiều thông tin hơn vẫn là sau khi anh trở nên nổi tiếng, đủ loại thông tin bị tiết lộ với lai lịch không rõ.
Nghe nói, mẹ anh qua đời rất sớm, còn bố anh gần như là một tên du côn, mê rượu, cờ bạc, bạo lực. Từ trước đến nay ông ta ngoài việc chưa từng làm tròn trách nhiệm của một người bố ra, thì hai năm trước còn nhiều lần đến tìm Lệnh Sâm đòi khoản tiền phụng dưỡng kếch xù.
Bối cảnh gia đình kiểu này, trong giới giải trí những năm trước đã không còn mới mẻ gì cả.
Thế nên thường có người cho rằng công ty đứng sau Lệnh Sâm cố tình thiết lập hình tượng người đẹp mạnh mẽ đáng thương cho anh.
Lời đồn đại dồn dập, nhưng Lệnh Sâm chưa bao giờ trả lời.
Nhưng Chúc Ôn Thư biết, những điều này chắc chắn đều là thật.
Những năm tháng cấp ba u ám ấy, quần áo anh cũ nát, trên mặt vết thương mới chồng vết thương cũ, chắc chắn đều là bằng chứng cho những đồn đại đó.
Nếu đã như vậy, vì sao Lệnh Sâm còn không tiếp nhận bài học kinh nghiệm, làm một người bố có trách nhiệm?
Chúc Ôn Thư nhớ rõ đợt thực tập kia, giáo viên hướng dẫn của cô từng nói với cô, bây giờ có rất nhiều phụ huynh không có trách nhiệm, khi cần thiết giáo viên nhất định phải hạ cái tôi xuống tận tình khuyên bảo để thuyết phục phụ huynh, nếu không những đứa trẻ kia thật sự không có ai quan tâm mất.
Nhưng cũng có anh chị lớp trên nói với cô, giáo viên dạy dỗ học sinh, chỉ cần làm tốt nhiệm vụ dạy học là được, những thứ khác đừng quan tâm, nếu không vừa vất vả lại chẳng thu được lợi lộc gì.
Haizzz.
Chúc Ôn Thư thở dài một hơi, trong lòng là lương tâm và trách nhiệm của người giáo viên nhân dân, bèn lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lệnh Sâm.
[Chúc Ôn Thư]: Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh anh có rảnh không?
[c]: Không có.
"..."
[Chúc Ôn Thư]: Tôi hiểu hiện giờ anh đang nổi tiếng, công việc rất bận, nhưng thật sự không có một chút thời gian rảnh rỗi nào sao?
[Chúc Ôn Thư]: Cho dù là một buổi tối?
[c]: ?
[Chúc Ôn Thư]: ?
[c]: Xin lỗi.
[c]: Tôi bán nghệ không bán thân.
Chúc Ôn Thư: "..."
Bàn tay cô càng nắm chặt hơn nữa.
Lệnh Sâm trước kia rõ ràng không như thế này!!!
Mặc dù bọn họ tiếp xúc không nhiều nhưng anh tuyệt đối không phải kiểu người này.
Giới giải trí quả nhiên là thùng nhuộm lớn.
Chúc Ôn Thư không muốn nói chuyện tiếp với anh nữa, trực tiếp sao chép nội dung bài tập về nhà gửi sang.
[Các phụ huynh thân mến! Chúng ta sắp đón lễ Quốc Khánh tốt đẹp, trong những ngày gió thu quang đãng, cảnh sắc mùa thu hợp lòng người, khuyến khích mọi người đưa con trẻ ra ngoài chơi, thân thiết với tự nhiên, bài tập ngữ văn viết về một chuyến du lịch, chủ đề tự chọn, vườn thú hay vườn bách thảo đều được. Toàn thể nhân viên công chức của trường Tiểu học Thực Nghiệm thành phố Giang chúc mọi người Quốc Khánh vui vẻ!]
Trước khi ấn nút gửi, Chúc Ôn Thư ngừng lại rồi xóa đi câu cuối cùng.
Anh vẫn là đừng quá vui vẻ!
-
Bởi vì giáo viên được tính lương trong kỳ nghỉ, nên Chúc Ôn Thư không có ý định đi du lịch trong bảy ngày Quốc Khánh đông đúc này.
Kế hoạch ban đầu là về nhà với ba mẹ, nhưng hai ông bà lại nổi ý đi chơi du lịch tự túc với đồng nghiệp, thế nên Chúc Ôn Thư chỉ có thể một mình đón lễ ở thành phố Giang.
Mỗi ngày ở trên mạng nhìn cuộc sống chen chúc vỡ đầu sứt trán của người khác cũng không tồi.
Chúc Ôn Thư đã mua rất nhiều hoa quả và đồ ăn vặt chất trong nhà, lấy toàn bộ phim với chương trình tạp kỹ ngày thường không có thời gian ra xem hết một lượt, từ sáng đến tối mặc đồ ngủ, chỉ có khi ra ngoài nhận đồ ăn và hàng mua trên mạng mới có thể khiến cô mở cửa nhà.
Nghĩ kỹ lại dường như cuộc sống của cô hoàn toàn đã sao chép từ cô bạn cùng phòng kia.
Nói đến người bạn thuê chung nhà Ứng Phi, lúc mới đầu Chúc Ôn Thư còn không hiểu nổi thói quen cuộc sống của cô ấy. Là một họa sĩ vẽ tranh minh họa toàn thời gian, thế nhưng công việc và cuộc sống của Ứng Phi đều ở trong phòng ngủ của cô ấy, trung bình hai ba ngày mới ra ngoài một lần, cả người nằm trên giường giống như bị tê liệt vậy.
Đến lượt bản thân Chúc Ôn Thư, cô còn quá đáng hơn Ứng Phi, tròn trịa sáu ngày không gặp ai cả.
Mỗi ngày đều dặn dò mười mấy phụ huynh, Chúc Ôn Thư cảm thấy bản thân giống như một bà mẹ già, một bên chăm mười mấy đứa trẻ, một bên còn phải lo lắng một nhóm phụ huynh, chẳng bên nào khiến cô đỡ lo cả.
Đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ vẫn là Ứng Phi không nhìn nổi nữa mà kéo cô đi tắm nắng ở công viên gần đó.
Không biết có phải do bọn trẻ đều được phụ huynh đưa đi du lịch hay không mà công viên hôm nay vô cùng yên tĩnh, ngay cả các ông bà già hay chơi cờ, đùa chim cũng không có mấy ai.
Chỉ có vòng đu quay nổi tiếng nhất với tầm nhìn bao quát toàn bộ thành phố Giang mới có người tới chơi.
Thời tiết hai mươi mấy độ, trong một năm cũng chỉ có mấy ngày như thế này.
Chúc Ôn Thư và Ứng Phi mỗi người ngồi một ghế, ăn không ngồi rồi lãng phí hơn hai tiếng đồng hồ.
Bóng mặt trời lặng lẽ di chuyển, và những chiếc lá rơi rụng bay lượn trong chùm ánh sáng lướt qua mũi của Chúc Ôn Thư.
Cô mở mắt ra nhưng lại chẳng tìm được mục tiêu giữa không trung đầy nắng như này, phải mất một lúc sau cô mới lấy lại được suy nghĩ,, dời mắt sang nhìn Ứng Phi.
"Sáu giờ rồi, quay về chứ?"
Ứng Phi cầm tờ báo đang che trên mặt, ậm ừ "ừm" một tiếng.
Sau đó lại yên lặng năm phút mới lấy tờ báo ra.
"Đi thôi."
Mặt trời đã sắp xuống núi, hai người bước đi thong thả rời khỏi công viên, đi đến phố đi bộ ăn cơm tối, rồi mới quay về nhà.
Mở cửa ra, khi đang cúi đầu thay giày thì Chúc Ôn Thư đột nhiên "a" lên một tiếng.
"Sao thế?"
Ứng Phi hỏi: "Dép lê bỏng chân à?"
"Không phải."
Chúc Ôn Thư vén ống tay áo lên, nhíu mày nói: "Không thấy vòng tay của tớ đâu nữa."
"Hả? Rơi mất sao? Hay là khi ra ngoài cậu không đeo theo?"
"Không thể nào, tớ không định ra ngoài nên mỗi ngày đều đeo mà."
Mặc dù cô nói rất chắc chắn, thế nhưng Chúc Ôn Thư vẫn vào phòng ngó xem hộp trang sức.
Thấy bên trong không có chiếc vòng tay kia, cô lại lục tung cả đầu giường với nhà vệ sinh.
Ở phòng mình không tìm thấy, Chúc Ôn Thư lê dép lê vội vàng chạy đến phòng bếp với phòng khách để tìm, ngay cả ghế sô pha cũng bị lật tung.
Thấy cô lo lắng như vậy, Ứng Phi cũng giúp đỡ tìm kiếm xung quanh.
"Nó trông như thế nào?"
"Vòng tay ngọc trai, thạch anh hồng."
Hai người tìm một vòng trong nhà cũng không thấy, phán đoán cơ bản là rơi ở công viên hoặc là phố đi bộ.
Ứng Phi nói: "Xem ra phải quay lại công viên một chuyến, chỉ là không biết có người nào nhặt mất không thôi."
"Một mình tớ đi tìm." Chúc Ôn Thư thở dài: "Không phải cậu còn phải nộp bản thảo sao? Đi làm trước đi, nếu thực sự không tìm thì tính sau."
"Không sao, dù sao không kéo dài đến tối thì tớ cũng sẽ không làm." Ứng Phi khoác áo khoác, vẫy tay với cô: "Đi thôi."
Thực sự Chúc Ôn Thư không muốn làm phiền Ứng Phi đi cùng cô một chuyến này, nhưng cô thực sự rất thích chiếc vòng tay đấy, lại lo lắng một mình đi thì muộn, sợ có người nhặt mất.
Vì thế hai người ra khỏi nhà thì chia nhau đi tìm, Ứng Phi đến phố đi bộ xem sao, còn Chúc Ôn Thư quay lại công viên.
Ban ngày của mùa thu rất ngắn, Chúc Ôn Thư đi cực chậm, cả đường cúi đầu tìm đồ.
Khi đến cửa công viên thì sắc trời đã gần tối rồi.
Nhìn từ xa, vòng quay ở giữa công viên đã được bật đèn, đèn neon lấp lánh trong bầu trời đêm chưa tối hẳn.
Cổng công viên vốn đang mở không hiểu sao lại quây hàng rào, bên cạnh có mấy người mang thẻ làm việc.
Chúc Ôn Thư có chút khó hiểu, thăm dò đến gần mấy bước vẫn chưa kịp mở cửa thì đã có một người đàn ông đi lên ngăn cô tiếp tục đến gần.
"Xin lỗi, bây giờ công viên đang được thuê, không thể tiến vào."
"..."
Chúc Ôn Thư gật đầu, nói được rồi quay người bước đi, lấy điện thoại gọi cho Ứng Phi hỏi có tìm được không.
[Ứng Phi]: Không tìm được, phố đi bộ đông người quá, tớ đã tìm mấy vòng rồi, nếu như thật sự rơi ở đây chắc chắn đã có người nhặt mất rồi.
Chúc Ôn Thư nắm chặt điện thoại, chần chừ quay người lại.
Đi mấy bước lại không cam tâm quay đầu nhìn cửa cổng viên.
Chiếc vòng tay này là món quà năm ngoái khi cô vào nghề đã dùng tiền lương tháng đầu tiên mua tặng cho bản thân, kỷ niệm giấc mơ trở thành giáo viên của bản thân đã thành sự thật.
Đối với Chúc Ôn Thư hiện giờ mà nói, đó là một món đồ rất quan trọng.
Hôm nay đột nhiên làm mất khiến Chúc Ôn Thư không cam tâm từ bỏ như vậy.
Hơn nữa công viên đột nhiên được bao hết, trái lại cũng là chuyện tốt, ít nhất lượng khách cũng sẽ ít hơn, giảm khả năng vòng tay bị nhặt mất.
Thời gian trôi qua, Chúc Ôn Thư đã quay người đi về phía hàng rào.
"Cho hỏi khi nào hoạt động của các anh kết thúc vậy? Tôi muốn vào tìm món đồ quan trọng."
"Điều này..."
Người đàn ông liếc nhìn đồng hồ, lại quay sang thì thầm mấy câu với đồng nghiệp, lúc này có chút khó xử nhìn sang Chúc Ôn Thư: "Không nói trước được, chúng tôi vừa mới làm việc thôi, nhanh nhất cũng phải hai ba tiếng đồng hồ mới chụp xong, chậm thì có lẽ phải đến nửa đêm."
Hai ba tiếng đồng hồ...
Nghĩ đến sáng mai còn phải đi làm, Chúc Ôn Thư bắt đầu cảm thấy lúng túng.
"Cô gái, hay là ngày mai cô lại đến." Thấy cô buồn rầu, người đàn ông vội nói: "Hơn nữa chỗ này rất tối, bây giờ cho dù vào trong cô cũng không tìm được, chi bằng ngày mai rồi tới."
Cũng chỉ có thể như thế.
Chúc Ôn Thư bước từng bước nặng nề, cúi đầu thất vọng.
"Vậy buổi tối các anh..."
Nói được một nửa, Chúc Ôn Thư phát hiện ánh mắt của nhóm người nhân viên này đột nhiên dừng lại một chỗ, sau đó đi đến kéo hàng rào ra.
Theo tầm nhìn của bọn họ, Chúc Ôn Thư quay người nhìn thấy một chiếc xe thương vụ màu đen chầm chậm lái đến, vì thế ngay lập tức tự giác lùi lại một bước, nhường đường cho bọn họ.
Thế nhưng chiếc xe này lại chậm rãi dừng lại ở bên cạnh cô.
Chúc Ôn Thư ngẩn người một lát, tiếp đó lùi lại ra sau một bước ngay lập tức.
Chiếc xe vẫn kề cà không di chuyển.
Sau đó, cửa xe hạ xuống.
Cảnh đêm mông lung, trong xe chỉ bật một chiếc đèn nhỏ.
Nhưng Chúc Ôn Thư vẫn có thể nhìn rõ, chìm trong bóng tối là khuôn mặt của Lệnh Sâm.
Anh ngồi xe, nghiêng đầu nhìn sang, ánh sáng yếu ớt trong con ngươi đen láy cực kỳ hút người.
Khuôn mặt phía trước mắt này thực sự rất khó để xuyên không thời gian tương ứng với thiếu niên trong ký ức của cô.
Đột nhiên bốn mắt nhìn nhau, Chúc Ôn Thư vẫn còn đang choáng váng không thể giải thích được.
Gió lạnh hiu hiu, bốn phía yên tĩnh chỉ có tiếng kêu của côn trùng.
"Cô Chúc, cô còn nhìn nữa thì tôi phải thu phí rồi."
Chúc Ôn Thư: ""...""
Chúc Ôn Thư bừng tỉnh, mặt không đổi sắc nhìn sang chỗ khác.
Thực ra Chúc Ôn Thư không quá bất ngờ khi Lệnh Sâm xuất hiện ở đây, cảnh sắc ban đêm của công viên này rất nổi tiếng, ngày thường có không ít người tới đây lấy cảnh làm nền.
Khi nhìn thấy hàng rào cô đã biết chắc chắn có đoàn đội minh tinh nào đến đây chụp ảnh cho coi.
Không ngờ lại trùng hợp đến thế, vậy mà khi mình cùng đường bí lối lại gặp được người quen.
Thế nên, Chúc Ôn Thư điều chỉnh cảm xúc, cố gắng bày ra dáng vẻ hết sức ngạc nhiên quay sang nói: "Lệnh Sâm? Sao anh lại ở đây thế!"
Lệnh Sâm khẽ lườm cô, trong lòng đã rõ khẽ hừ một tiếng, hất hất cằm với cô.
"Lên xe đi."
"Được."
Trong xe ngoài tài xế ra cũng chỉ có một mình Lệnh Sâm.
Chúc Ôn Thư ngồi ở ghế sau, ngẩng đầu đang định nói chuyện với anh...
Khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Lệnh Sâm lại đột ngột thu lại tầm nhìn, nhắm mắt ngồi ngủ trên ghế dựa.
Cả đoạn đường không có nói lời nào, coi cô như không khí vậy.
Cũng không hỏi cô ở đây làm gì sao?
Bầu không khí khó hiểu trở nên có chút ngượng ngùng.
Chúc Ôn Thư nhìn Lệnh Sâm muốn nói lại thôi, ngẫm nghĩ chủ động lên tiếng có làm phiền đến anh không.
Lúc này, Lệnh Sâm dường như cảm nhận được ánh mắt của Chúc Ôn Thư, đột nhiên mở mắt nhìn sang cô, như bừng tỉnh hiểu ra hỏi: "Đúng rồi, cô đến đây làm gì?"
"..."
Chúc Ôn Thư: "Tôi đến tìm đồ."
"Ồ."
Lệnh Sâm không có biểu cảm ngạc nhiên gì, quay đầu nhìn cửa xe, giọng điệu bình thản: "Đồ gì?"
"Một chiếc vòng tay, chắc là buổi chiều rơi ở đây, vừa nãy quay lại tìm nhưng không ngờ không được vào trong."
Chúc Ôn Thư nói: "Cảm ơn anh đã đưa tôi vào trong."
Lệnh Sâm đột nhiên quay đầu nhìn cô nhưng lại không nói gì.
Một lúc sau: "Muộn như vậy vẫn còn tìm?"
Mặc dù ánh mắt Chúc Ôn Thư vẫn luôn nhìn về phía trước, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được, sau khi cô nói một chiếc vòng tay thì ánh mắt của Lệnh Sâm không còn lim dim nữa mà trực tiếp dừng tại sườn mặt cô.
Cô cảm giác có chút không tự nhiên, cúi đầu vuốt tóc.
"Ồ, không tìm được thì tôi không ngủ được."
Lệnh Sâm: "Rất đặc biệt sao?"
"Ừm."
Chúc Ôn Thư gật đầu: "Đặc biệt đắt."
"..."
Xe hơi chầm chậm lái về phía vòng đu quay.
Chúc Ôn Thưu quan sát con đường bên ngoài xe, dự tính nên xuống xe ở đâu để tiện cho cô tìm kiếm.
Người đàn ông bên cạnh lạnh lùng lên tiếng: "Bạn trai tặng à?"
Sự chú ý của Chúc Ôn Thư hoàn toàn ở chỗ đường đi, thuận miệng trả lời: "Bạn trai gì chứ, tôi tự mua đấy."
Không gian khoang xe nhỏ hẹp đều phóng to từng tiếng động nhỏ.
Sau một lúc im lặng, Chúc Ôn Thư nghe được một tiếng giống như tiếng cười của anh.
"Không ngờ cô vẫn còn độc thân cơ đấy?"
Giọng điệu gì đây?
Không hiểu sao Chúc Ôn Thư lại nghe ra ý trào phúng "cô thật tệ mà, bao nhiêu năm như thế vẫn còn độc thân."
"Ừ, coi là vậy đi."
Lệnh Sâm: "Cái gì coi là vậy cơ?"
Chúc Ôn Thư chậm rãi quay sang nhìn anh.
"Không khác anh lắm, năm ngoái vừa ly hôn còn mang theo hai đứa con."