Editor: Vương Chiêu Meo
Kinh Ương cảm thấy, mình không có bộ ngực lớn, nhưng lại có trí tuệ lớn đó nha.
Cô nghe mấy người trong phòng đang ầm ĩ thảo luận xem Thái hậu có phải là lão thái bà hay không, lại nhìn đám thái giám cung nữ bốn phía sợ tới mức thay đổi sắc mặt, đột nhiên trong lòng dâng lên sự đồng tình vô hạn. May mắn hôm nay người ở đây là mình, chứ nếu mà là Thái hậu trong nguyên tác kia thì có khả năng sẽ bị chọc tức đến mức đi gặp Phật Tổ Như Lai quá.
Kinh Ương không nói lời nào, bọn cung nữ, thái giám cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể nghe tiếng cười đùa giỡn chơi trong phòng vang lên không dứt. Điều làm cho bọn họ càng kinh ngạc hơn chính là cách cách, a ca với thị vệ lại ở cùng nhau trong một cái phòng. Loại chuyện này cực kỳ không tốt đối với khuê dự của một nữ tử. Họ biết là Hoàn Châu cách cách đến từ dân gian, nhưng không ngờ Hoàn Châu cách cách lại không “câu nệ tiểu tiết” như thế, thật sự là làm cho người ta xem thấy đủ rồi.
Tử Vi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Thái hậu, lại nhìn vào trong phòng, không khỏi sinh ra sự không tán đồng đối với hành vi của Tiểu Yến Tử. Nàng ta sao lại nói Thái hậu là lão thái bà như thế? Thật quá đáng, quá thất lễ!
Đúng lúc này, Tiểu Yến Tử đi từ trong phòng ra, nhìn thấy đoàn người ở gian ngoài liền hoảng hốt, chân vướng vào ngưỡng cửa, có xu hướng ngã xuống.
- Cẩn thận!
Một thân ảnh cao lớn nhanh chóng ôm lấy eo nàng ta, đỡ cho nàng ta đứng vững.
- Tiểu Yến Tử, cô hoảng hốt cái gì đấy?
Mọi người câm nín, ngẫu nhiên còn nhìn Tử Vi đồng tình. Hóa ra giao tình giữa Phúc thị vệ với Hoàn Châu cách cách lại tốt đến mức gọi hẳn khuê danh của Hoàn Châu cách cách, hơn nữa cử chỉ vừa rồi của hai người đã sớm vượt qua giới hạn giữa nam và nữ. Xem ra hai người này có cái gì đó không đúng à nha.
- Quá…. Thái hậu cát tường!
Tiểu Yến Tử sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, quỳ “phịch” xuống đất. Vĩnh Kỳ và Phúc Nhĩ Khang sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, không cả dám thở mạnh. Họ không biết vừa rồi Thái hậu đã nghe được bao nhiêu, trên biểu tình bình tĩnh của Thái hậu đến tột cùng đã che giấu bao nhiêu cảm xúc.
Tầm mắt của Tử Vi dừng trên người Nhĩ Khang. Vừa rồi, một màn hắn ôm eo Tiểu Yến Tử kia, nàng đã xem trong mắt, ghi tạc trong lòng. Hiện tại, nàng đã không còn tin cái gì mà lời hứa sống chết cùng nhau, cách làm của Nhĩ Khang càng chỉ làm cho nàng kiên định tin tưởng vào tín niệm của mình mà thôi. Nghĩ tới ánh mắt đồng tình các cung nữ, thái giám dành cho mình, nàng cau mày. Vì sao hai người bọn họ làm ra chuyện không đúng đắn mà nàng cũng bị người khác nhạo báng?
Thu hồi ánh mắt, Tử Vi mặt vô biểu tình nhìn ba người quỳ trên đất, không nghĩ cầu xin gì thay họ.
- Thái hậu cát tường cái gì?
Kinh Ương được Nhạn Cơ đỡ ngồi xuống ghế chủ vị, nhìn ba người Tiểu Yến Tử:
- Ai gia là lão thái bà trong mắt ba người các ngươi, chỉ sợ là sớm chết đi thì các ngươi mới vui vẻ được.
- Thái Hậu thứ tội, Thái Hậu thứ tội!
Vĩnh Kỳ lê lên vài bước:
- Thái hậu, Tiểu Yến Tử nhất thời lỡ lời, cầu xin Thái hậu thứ tội.
- Tốt! Rất tốt!
Kinh Ương không giận mà cười:
- Ai gia bị một cái cách cách không biết chui từ chỗ nào ra mắng là lão thái bà, mà ở trong mắt Ngũ a ca ngươi chỉ là lời nói lỡ. Thật là tốt! Rất tốt! Sao Đại Thanh chúng ta lại có một a ca ghê gớm như ngươi chứ? Ai gia xem ra, Vĩnh Kỳ ngươi thật là một hoàng tử cực phẩm, tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (*). Ai gia không có vinh hạnh lớn có một đứa tôn tử như ngươi. Du phi đúng thật là sinh được một nhi tử tốt.
(*) Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả: thời trước không có ai, sau cũng không ai được như vậy.
Kinh Ương trong tối ngoài sáng trào phúng làm mặt mũi Vĩnh Kỳ lúc đỏ lúc trắng. Mấy ngày trước hắn mới bị Hoàng a mã răn dạy, hôm nay lại bị Thái hậu nói như vậy, trong lòng hắn lạnh lẽo như băng mùa đông. Hắn biết, mình đã chọc giận Thái hậu rồi, nên không dám nhiều lời, chỉ cúi đầu nghe Thái hậu răn dạy, hy vọng Thái hậu đừng bị tức mà ảnh hưởng đến thân mình, nếu không chỉ sợ Tiểu Yến Tử sẽ gặp phiền toái lớn.
Minh Nguyệt run rẩy bưng trà lên cho Kinh Ương, sau đó nhanh chóng quỳ gối một bên, không dám cầu tình thay cho chủ tử, chỉ hy vọng mình không bị chủ tử làm cho liên lụy là tốt lắm rồi.
Kinh Ương nâng chung trà lên, thổi lá trà trên mặt nước, không nhanh không chậm mà nói:
- Hôm nay Phúc thị vệ không cần làm việc hay sao mà lại tới nội thất Sấu Phương trai này? Ngươi là một thị vệ, mà lại tới tẩm cư nội thất của một cách cách, nếu chuyện này truyền đi thì người ta sẽ nói như thế nào đây? Mặt mũi Tử Vi sẽ bị vứt đi đâu đây? Chẳng lẽ phải để cho bên ngoài đồn đại ngạch phụ tương lai của Minh Châu cách cách lại ở trong tẩm cư của một cách cách khác mới được? Thật là hoang đường!
Nói xong, cô đập mạnh chén trà lên bàn, làm người chung quanh thót tim.
Nhĩ Khang vội ngẩng đầu giải thích:
- Thỉnh Thái hậu bớt giận! Thần và Hoàn Châu cách cách chỉ là bạn bè, thần tin là Tử Vi cũng biết.
Nói xong, hắn thâm tình mà nhìn Tử Vi, lúc này mới phát hiện Tử Vi căn bản chẳng nhìn mình lấy một cái, mà dùng khăn tay che khóe miệng to nhỏ gì đó với Tình Nhi. Đáy lòng Nhĩ Khang có chút mất mát, Tử Vi không để chuyện của mình trong lòng hay sao?
- Bạn bè?
Âm điệu Kinh Ương đề cao lên nửa phần, nhăn mày lại:
- Ngươi chỉ là một nô tài mà lại là bạn bè của nữ nhân trong phòng tương lai của Ngũ a ca? Lại còn gọi thẳng khuê danh của Minh Châu cách cách? Ai dạy ngươi quy củ như thế? Phúc gia các ngươi địa vị to thật đấy!
Không phải ngươi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ sao? Đối mặt với tương lai của Phúc gia, ngươi còn dám nói đúng lý hợp tình như thế hay không? Ta phải nhìn xem, một Phúc Nhĩ Khang nho nhỏ có thể lợi hại đến đâu?