Editor: Vương Chiêu Meo
Lệnh phi nhìn những nữ nhân ngày thường nhìn thấy mình cũng phải nhường ba phần, nay lại sôi nổi được Thái hậu ban thưởng, mà khi mình nói chuyện, Thái hậu còn chẳng được vài phần tươi cười, trong lòng không khỏi căm giận, nụ cười trên gương mặt cũng cứng đờ.
Kinh Ương không quan tâm biểu tình của Lệnh phi. Cô không rảnh mà trong thời điểm tạm coi như hòa hợp này, lại đi tìm bực cho bản thân. Nữ nhân hậu cung vốn đã đáng thương rồi, cô cũng không nghĩ làm cho những nữ nhân này ngay cả niềm vui nhỏ cũng chẳng có.
- Lão Phật gia, các nương nương đều trêu ghẹo chúng con kìa. Lão Phật gia phải làm chủ cho chúng con.
Gương mặt Tình Nhi ửng đỏ.
- Lão Phật gia cũng không thể thiên vị các vị nương nương, nếu không Tình Nhi sẽ không nghe đâu.
Kinh Ương không thể không thừa nhận, Tình Nhi thật sự rất đúng lúc kéo bầu không khí, vì khi Tình Nhi vừa làm nũng xong thì chủ tử các cung lại giễu cợt lên. Nếu không phải cô đã đọc cái gì mà Xx bí sử, Xx kế, Xx hậu cung, thì có khi cô thật sự cho rằng đám nữ nhân trước mặt này là tỷ muội tốt đó.
Kinh Ương nhìn Thuần Quý phi khuôn mặt mỉm cười, đúng lúc sẽ nói vài câu. Nếu cô nhớ không nhầm, vị Thuần Quý phi này không lâu sau sẽ chết bệnh. Trong lịch sử, cũng chẳng qua là ghi chép lại con số ngắn ngủi mà thôi.
Không thể không phủ nhận, Kinh Ương rất thưởng thức người phụ nữ này. Có tâm kế, biết ẩn nhẫn xem xét thời thế. Nếu xuất thân của nàng cao thì có khi sẽ ngồi được lên vị trí Hoàng hậu này. Nhưng mà, xuất thân của nàng quá thấp so với Kế Hoàng hậu Ô Lạt Na Lạp thị, ngay cả con trai Vĩnh Dung cũng phải nuôi dưỡng dưới gối người khác. Con trai không nuôi bên người, con gái thì xuất giá, cuối cùng là chết trong cô đơn.
Nhớ tới dòng họ của Hoàng hậu, Kinh Ương liền nhớ tới một nữ nhân khác cũng có dòng dõi tôn quý, Diệp Hách Na Lạp thị. Cô nhìn Thư phi đang mỉm cười ngồi trong một góc, không lên tiếng. Thư phi nổi tiếng trong hậu cung là từ trước đến nay không được sủng ái.
Hình như năm nay nàng ấy đã 33 tuổi. Kinh Ương thu hồi tầm mắt. Cho dù là không được sủng ái, thì thân phận của nữ nhân này vẫn đặt ở đó, cuối cùng vẫn là chủ một cung. Nếu cuối cùng Thuần Quý phi không tránh khỏi tử vong, vậy thì còn có Thư phi và Khánh phi kia có thể là sử dụng được.
Đúng rồi, còn cả “Hương phi” chưa tới Tử Cấm Thành kia nữa. Nếu nàng không não tàn như trong nguyên tác thì cũng coi như là một lựa chọn không tồi. (Lời tác giả: trong lịch sử, hình như là Dung phi tương đối được Thái hậu yêu thích)
Chuyện Càn Long hiếu thuận cũng chỉ là do sách sử ghi lại. Cô biết, mỗi hoàng đế đều là diễn viên xuất sắc. Cô không tận mắt nhìn thấy quá trình lịch sử, nhưng cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng những gì lịch sử ghi lại. Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô đều phải nuôi thế lực thuộc về chính mình trong hậu cung này, tránh cho trường hợp có vợ quên mẹ phát sinh. Có một xá xíu quân Ngũ a ca đầu óc không bình thường đã làm người ta quá sức chịu đựng, như vậy, nếu Càn Long lại là một phụ thân xá xíu quân nữa, chẳng may cũng có tật xấu như vậy, thì cô không phải là bi kịch nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, cô thấy, bóp chết hết khả năng bất hạnh từ trong trứng nước mới là thượng sách.
Cô cười cười, nói với ma ma phía sau:
- Ai gia nhìn thấy Thư phi có vài phần giống với hoa ngọc lan trắng trong Ngự Hoa Viên. Quế ma ma, ngươi ghi nhớ thay cho ai gia, cách đây vài ngày ai gia được đưa cho mấy sấp vải mới, màu sắc hơi diễm lệ, tuổi này ai gia cũng không dùng được, giờ đưa cho Hoàng hậu, Thuần phi với Khánh phi, Thư phi đi. Bản thân không dùng được thì đưa cho người trong nhà cũng tốt.
Lời nói vừa ra, bốn người sôi nổi tạ ơn. Thư phi không nghĩ tới mình cũng được ban thưởng như thế. Ở trong hậu cung, trừ phần thưởng theo quy định vào những ngày lễ tết, thì rất ít khi nàng được ban thưởng thứ gì khác. Hôm nay, Thái hậu lại khen mình giống hoa ngọc lan, ngay cả ban thưởng cũng có một phần của mình. Sau khi tạ ơn, trên mặt nàng tuy cười, nhưng trong lòng khó tránh khỏi hốt hoảng.
Sau khi Kinh Ương ban thưởng, lại thấy Dĩnh phi ở bên cạnh. Vị hậu phi này của Càn Long là nữ nhân sống tương đối thọ, lại còn là mỹ nhân của Mông Cổ, đương nhiên không thể quên vị chủ nhân này rồi. Cô lại nói:
- Dĩnh phi hôm nay mặc bộ quần áo màu xanh ngọc này, làm ai gia nhớ tới trong cung ai gia còn có một chu thoa. Nếu Dĩnh phi không chê đây là đồ ai gia đeo được một thời gian rồi, thì ai gia tặng nó cho ngươi. Dĩnh phi có ý kiến gì không?
Thái hậu cường điệu là tặng, hơn nữa còn là đồ Thái hậu từng đeo, này cơ hồ là vinh sủng tuyệt đối. Dĩnh phi bỏ qua sự nặng nề trong lòng, vội quỳ xuống:
- Thái hậu ban thưởng vật âu yếm cho thần thϊếp, làm thần thϊếp cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
- Thôi thôi, các ngươi ấy à, đừng có khách sáo như vậy. Đều là người một nhà cả!
Kinh Ương cố tình cường điệu mấy từ “người một nhà”.
- Các ngươi đều là người tốt cả, ai gia tất nhiên là xem ở trong mắt. Không cần phải sợ hãi, ai gia thật sự thích các ngươi. Các ngươi hầu hạ hoàng đế cũng vất vả rồi.
Lời này vừa nói, lại là một phen tạ ơn.
Một hậu, một Quý phi, ba vị phi tử đều được ban thưởng, mà Lệnh Quý phi lại không được Thái hậu nhắc tới một câu. Hơn nữa, Thái hậu nói “người một nhà” hình như là không có bao gồm Lệnh phi. Thái độ hôm nay của Thái hậu rõ ràng là nói cho hậu cung, bà ấy không thích vị Lệnh phi nương nương này. Muốn cùng là người một nhà với Thái hậu thì có ai ngốc nghếch đi thân cận với Lệnh phi làm gì nữa.
Tối cùng ngày ngắm hoa, đồ đạc ban thưởng của Thái hậu đã được đưa tới. Ngay cả nhóm các vị Tần cũng đều được ban thưởng, duy nhất chỉ có mình Duyên Hi cung là không có cái gì. Chỉ sau một đêm, hướng gió trong hậu cung đã thay đổi.
Trận chiến này, Kinh Ương không đánh mà thắng cực kỳ nhẹ nhàng. Trước khi ngủ, cô không khỏi cảm khái, đặc quyền đúng là thứ tốt nha.