Editor: Vương Chiêu Meo
Bởi vì Thái hậu sinh bệnh, nên chuyện tìm chồng cho Lan Hinh đã bị lùi lại. Lan Hinh thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng có chút mất mát, nhưng càng là cảm thấy may mắn nhiều hơn, bởi vì, nếu phải gả cho một người đàn ông như vậy, thì nửa đời sau của nàng nhất định sẽ không hạnh phúc.
Trong lòng Hoàng hậu lại khó chịu một trận. Hay cho một cái Thạc Vương phủ, dám lừa gạt bổn cung, nuôi nấng ra một đứa con trai bất trung bất nghĩa, dám lăn lộn cùng một bé gái mồ côi đang trong thời gian giữ đạo hiếu. Chuyện này làm cho người ta tức không thể chịu nổi. Chẳng lẽ, đường đường một Hòa Thạc công chúa mà còn kém hơn một đứa tiện dân không biết liêm sỉ, đang ở tang kỳ đã thông đồng với người đàn ông khác sao? Thật là muốn lật trời!
Những gì thủ hạ mình phái đi tra được thêm còn bất kham hơn tập giấy Lão Phật gia cho mình xem. Hoàng hậu liền hiểu rõ một đạo lý, tên đàn ông phóng sinh cho hồ ly cũng chẳng nên coi là cái gì cao cả quá, chỉ là một kẻ bị hồ ly tinh mê hoặc đến ngu người mà thôi.
- Nương nương, vừa mới có tin truyền đến nói, Lệnh phi đến Từ Ninh cung thỉnh an bị người Từ Ninh cung cản lại. Hơn nữa, nghe nói vị đại công tử Phúc gia kia, hai ngày trước ở bên ngoài Từ Ninh cung vô lễ, bị Tình cách cách răn dạy một trận, mà Tử Vi cách cách thì bực mình không thoải mái, chuyện này khả năng Lão Phật gia đã biết.
Dung ma ma đi đến bên tai Hoàng hậu, hạ giọng:
- Nương nương, mấy năm nay người ăn khổ chịu mệt nhiều, lão nô đều chứng kiến, có lẽ từ nay về sau người sẽ không phải chịu tội như thế nữa.
- Dung ma ma, lời này không thể nói ra được.
Hoàng hậu đã thêu được thành hình ban đầu của túi tiền mẫu đơn. Nàng tạm dừng thêu tiếp:
- Lão Phật gia yêu thích ta là vì ta thức thời, coi đại cục làm trọng. Nếu bây giờ ta nhân cơ hội có động tác nào đó, chỉ sợ cuối cùng kết cục của ta sẽ thê thảm giống Lệnh phi.
Dung ma ma bừng tỉnh:
- Hoàng hậu nương nương anh minh, là lão nô ngu dốt.
Hoàng hậu tiếp tục cầm khung thêu hoa mẫu đơn:
- Không phải ta anh minh, mà là tâm Thái hậu sáng như gương. Nếu không đấu lại, tốt nhất là nên an phận.
Lão Phật gia chỉ mới trở về từ Ngũ Đài Sơn có mấy ngày, đã có thể làm cho Lệnh phi cao cao tại thượng biến thành người mà hậu cung muốn tránh cũng không kịp. Nữ nhân hậu cung có được sủng ái đến mấy, thì rồi sau này sắc suy, tình mỏng. Chỉ có chân chính nắm giữ quyền lợi trong tay mới là điều quan trọng nhất. Nàng hẳn là nên cảm tạ Lão Phật gia đã chỉ cho nàng hiểu rõ đạo lý này.
Từ Ninh cung.
Tử Vi si mê nhìn quyển sách trên tay. Nàng không nghĩ tới Từ Ninh cung sẽ có loại tiểu thuyết khích lệ nữ tính nữ giới như thế này. Nàng không khỏi nghĩ, nhất định là Thái hậu đọc được tiểu thuyết này, mới khởi động cái hậu cung, trở thành Lão Phật gia vạn người kính ngưỡng. Đi theo bên người Lão Phật gia mấy ngày nay làm nàng chân chính hiểu rõ về Lão Phật gia, một người cơ trí, nhân từ, thưởng phạt phân minh, xử lý mọi chuyện đều công chính công bằng. Tử Vi không thể không thừa nhận, trong số những người mình biết, Lão Phật gia là người nữ tính nhất, vĩ đại nhất.
Từ trong miệng một vài nha hoàn, nàng cũng được nghe nói một ít chuyện quá khứ của Thái hậu, tuy rằng không có tình yêu động lòng người, nhưng lại khiến người ta cảm động về tình cảm của người mẹ.
Vốn dĩ, Lão Phật gia không được tiên đế sủng ái, nhưng ở trong điều kiện gian khổ này, bà ấy đã bảo vệ Hoàng a mã an toàn, che chở Hoàng a mã lớn lên, trở thành hoàng đế Đại Thanh. Nàng rốt cuộc đã hiểu, hóa ra, nữ nhân không phải chỉ có được tình yêu mới có thể khiến cho người khác cảm động.
Lão Phật gia luôn nói cho nàng những lời thấm thía, tình yêu không phải là ở chỗ cảm động nhất thời và lời ngon tiếng ngọt. Một nữ nhân thông minh nên tìm hiểu xem, đằng sau lời ngon tiếng ngọt kia có che giấu mục đích gì hay không. Nàng bắt đầu hiểu ra, hóa ra, khi nam nhân nói yêu mình thì chưa chắc đã thực sự là yêu. Nữ nhân chỉ có thể yêu bản thân mình trước thì mới có thể được người khác yêu thật lòng.
Tử Vi cảm thấy, kiến thức này như sấm nổ bên tai, trở nên long trời lở đất, nhưng lại không khiến cho nàng cảm thấy khó chịu đựng. Nàng thậm chí còn cảm thấy, có lẽ lời nói của Thái hậu luôn là có lý do cả.
Tình Nhi gõ cửa, lâu không thấy Tử Vi ra mở cửa. Kim Tỏa thấy tiểu thư nhà mình ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu, ra mở cửa liền thấy Tình cách cách bình dị gần gũi đang đứng bên ngoài. Nàng vội vàng vẫy khăn:
- Nô tì thỉnh an Tình cách cách!
- Kim Tỏa, đừng đa lễ! Cách cách nhà ngươi lại đang đọc mấy quyển sách của Thái hậu à?
Tình Nhi có chút bật cười nhìn Tử Vi đến giờ còn chưa phát hiện ra mình đã tới.
- Kim Tỏa, hôm nay ta phải cảnh báo trước cho ngươi. Tuy những quyển sách này là do Lão Phật gia đồng ý đưa cho Tử Vi xem, nhưng ngươi phải nhớ kỹ, nói cho cách cách nhà ngươi, những quyển sách này không thể để cho người khác biết đến, nếu không, đến lúc đó, không chỉ cách cách nhà ngươi, mà ngay cả Lão Phật gia cũng sẽ gặp rắc rối đấy.
- Kim Tỏa đã biết, đa tạ Tình cách cách nhắc nhở.
Kim Tỏa biết Tình Nhi sẽ không hại chủ tớ nhà mình, vội ghi nhớ trong lòng, ngay cả Phúc thiếu gia, nàng nhất định sẽ không nói.
Từ khi cách cách dọn đến ở Từ Ninh cung, Kim Tỏa mới phát hiện ra những hành vi trước kia của cách cách nhà mình ở Sấu Phương trai có bao nhiêu không đúng. Hiện tại, bên người cách cách, ngoài mình hầu hạ ra, còn có hai ma ma giáo dưỡng, bốn cung nữ. So sánh với Sấu Phương trai, cấp bậc đã cao hơn không ít. Nàng cũng mới bắt đầu hiểu ra, hóa ra địa vị của từng cách cách là không giống nhau. Cách cách nhà mình với Tiểu Yến Tử không có phẩm cấp. Ấn theo quy củ trong cung, những chuyện cách cách và Tiểu Yến Tử từng làm rất chi là không đúng. Nhưng mà, Tình cách cách cũng từng nói, tuy tiểu thư là do nữ tử người Hán sinh ra, hiện tại lại sinh sống bên cạnh Lão Phật gia, về sau kể cả không có phong hào công chúa thì ít nhất cũng là một Hòa Thạc cách cách, gả đến nhà chồng sẽ không bị khinh bỉ.
Hóa ra, đây mới là cuộc sống chân chính của một cách cách. Kim Tỏa lẳng lặng nhìn tiểu thư. Đã bao lâu rồi, nàng không nhìn thấy bộ dáng điềm tĩnh của tiểu thư như thế này rồi nhỉ? Hình như từ khi ở bên Tiểu Yến Tử, cuộc sống của tiểu thư chưa từng có ngày an bình.
Tình Nhi thấy thần sắc Kim Tỏa đổi tới đổi lui, tưởng là trong lòng nàng ấy có tâm sự, cũng không cần phải nhiều lời nữa, bèn đi khỏi nơi ở của Tử Vi. Đến tẩm cư của Thái hậu, thấy Thái hậu đang dựa vào giường nệm, một cung nữ đang ấn chân, nàng nghĩ nghĩ, định lui xuống.
- Tình Nhi, sao vừa tới đã định đi rồi? Có chuyện gì sao?
Kinh Ương mở to mắt, nhìn Tình Nhi đứng ngoài cửa, giọng điệu hòa hoãn:
- Nhanh tiến vào đi!
- Lão Phật gia thật là quá lợi hại, Tình Nhi ở ngoài cửa mà người vẫn phát hiện ra.
Tình Nhi cười vào nhà thỉnh an.
- Hôm nay khí sắc của Lão Phật gia tốt hơn rồi. Tình Nhi mới nhìn đã thấy Lão Phật gia phải trẻ ra hẳn mười tuổi.
- Nha đầu con cái gì cũng có thể nói.
Kinh Ương cảm thấy Tình Nhi này không có thánh mẫu như trong nguyên tác như vậy, nếu nói đúng ra thì chỉ có thể dùng “băng tuyết thông minh” để hình dung.
- Được rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng. Ai gia cũng biết con là người hiểu lý lẽ. Chỉ cần con nói, ai gia sẽ suy xét.
Tình Nhi cắn cắn môi, quỳ xuống nói:
- Lão Phật gia, thỉnh người đừng gả Tử Vi cho Phúc thị vệ. Phúc thị vệ không hợp với Tử Vi.