Editor: Vương Chiêu Meo
Một tiếng gọi thâm tình vang lên, mọi người liền thấy một nam nhân ra vẻ thâm tình nào đó đang lao tới như một con trâu. Sau đó, dưới ánh mắt trợn mắt há mồm của mọi người, hắn ôm Tử Vi vào lòng.
- Tử Vi, Tử Vi, muội có khỏe không? Có vui không? Lão Phật gia có khó xử muội không?
Nhĩ Khang từng tiếng dò hỏi hòng làm ấm lòng Tử Vi, dọa cho chúng cung nữ, thái giám bên cạnh một trận.
Tình Nhi bị hành động của Phúc Nhĩ Khang làm cho hoảng sợ, trợn to hai mắt. Ban ngày ban mặt, một ngự tiền thị vệ lại làm trò ôm cách cách Đại Thanh ngay trước mặt đám nô tài, này còn ra cái thể thống gì?
Tình Nhi còn chưa kịp nói gì đã thấy Phúc Nhĩ Khang vọt tới trước mặt nàng, làm nàng sửng sốt, sau đó lại thấy PNhĩ Khang vái nàng ngàn cái, giọng nói vừa thâm tình vừa đau lòng:
- Tình cách cách, thỉnh cô nói với Lão Phật gia buông tha cho Tử Vi đi. Tử Vi tri thư đạt lý, thiện lương như vậy, thuần khiết như vậy, nàng ấy không làm gì sai cả. Cô là cách cách Lão Phật gia sủng ái nhất, cô nhất định có thể khuyên được Lão Phật gia buông tha cho Tử Vi. Nếu thành công, Phúc Nhĩ Khang tôi nhất định sẽ cảm tạ đại ân của cô. Hy vọng Tình cách cách thành toàn cho tình yêu của tôi và Tử Vi.
Toàn bộ người trong Ngự Hoa viên đều bị loại cầu xin thâm tình này của Nhĩ Khang làm cho…. Sợ đến ngay người. Tình Nhi tức giận đến mức suýt nữa không nói ra lời:
- Cái gì gọi là bảo Lão Phật gia buông tha cho Tử Vi?
Tình Nhi cả giận mà nói:
- Phúc thị vệ, ngươi làm một ngự tiền thị vệ mà hôm nay lại hành động thất lễ như thế, thật là quá làm càn!
- Tình cách cách!
Nhĩ Khang lại khom lưng, giọng nói nghẹn ngào:
- Tình cách cách, tôi biết, chuyện tôi và Tử Vi được Hoàng thượng tứ hôn đã làm tổn thương cô, nhưng mà, tôi và Tử Vi thật sự yêu nhau, thỉnh cô thành toàn cho tình yêu của chúng tôi cầm lòng không đậu. Cô thiện lương như vậy, ôn hòa như vậy, tài hoa như vậy, nhất định cô sẽ hiểu được cho chúng tôi, đúng không?
Tình Nhi thật sự khí giận công tâm. Chẳng lẽ tên đàn ông này cảm thấy mình nói như thế là vì thích hắn? Lúc trước, hắn cố ý tỏ ra có cảm tình với mình ở trước mặt Hoàng thượng, mới làm cho Hoàng thượng có tính toán tứ hôn. Hiện tại, hắn lại có được một Tử Vi cách cách được sủng ái, liền nói ra những lời thất lễ. Một ngự tiền thị vệ nho nhỏ mà khẩu khí lớn ghê ha! Đúng là đồ không biết xấu hổ, không biết suy nghĩ trước khi nói chuyện!
- Phúc thị vệ, thỉnh ngươi chớ quên thân phận của mình. Kể cả Hoàng thượng thật sự muốn tứ hôn cho bổn cách cách thì cũng không tới phiên tên ngự tiền thị vệ nho nhỏ như ngươi. Ta là Hòa Thạc cách cách (*) của Đại Thanh, ngươi thì tính là thứ gì?
(*) Hòa Thạc cách cách: đã giải thích ở chương 13
Tình Nhi đã tức giận đến run người:
- Hôm nay ngươi nói chuyện rất thất lễ, mở miệng là đã vũ nhục Thái hậu, vũ nhục ta.
Nói xong, tầm mắt nàng đảo qua Tử Vi, nói lời thất vọng:
- Tử Vi, Lão Phật gia đã đối xử tốt với cô như thế nào, hôm nay Phúc thị vệ lại nói lời vô lễ như thế với Lão Phật gia, cô là cách cách Đại Thanh mà lại không nói lời ngăn cản. Nếu Lão Phật gia có ở đây thì sẽ thương tâm cỡ nào. Cô thật sự làm tôi quá thất vọng rồi!
Nhĩ Khang nghĩ thầm, chẳng lẽ mình nói trắng ra quá mức nên mới làm cho Tình cách cách thẹn quá hóa giận sao? Chỉ là, đến tột cùng, Tử Vi đã phải chịu khổ như thế nào khi ở cùng Lão Phật gia?
- Nhĩ Khang, sao huynh có thể nói Tình Nhi như thế?
Tử Vi nhớ tới Lão Phật gia hòa ái, Tình Nhi tốt bụng, thì không khỏi cả giận:
- Lão Phật gia đối xử rất rất tốt với muội, Tình Nhi cũng đối xử rất rất tốt với muội. Sao huynh có thể nói Lão Phật gia như thế? Lão Phật gia là nãi nãi của muội, sao huynh có thể nói bà ấy như vậy?
Tử Vi lắc đầu, lui về phía sau hai bước:
- Nhĩ Khang, huynh thật là quá làm muội thất vọng!
Nói xong, Tử Vi đi đến bên người Tình Nhi, lôi kéo tay Tình Nhi xin lỗi:
- Tình Nhi, xin lỗi cô, rất xin lỗi cô. Tôi thật sự không biết Nhĩ Khang sẽ nói như thế. Cô đừng tức giận nhé!
- Tử Vi, cô là cách cách Đại Thanh, những lời lúc trước tôi nói với cô, cô đã quên rồi sao?
Tình Nhi thấy sắc mặt Tử Vi trắng bệch:
- Cho dù hai người sau này sẽ thành hôn thì cũng không nên ở trước mặt nhiều người như thế này mà….
Trên mặt Tình Nhi đỏ ửng, thật không biết nên dùng từ ngữ nào để diễn tả nữa.
- Việc này tôi sẽ không nói cho Lão Phật gia. Nhưng từ giờ, cô đừng có làm những chuyện khiến Lão Phật gia thương tâm nữa. Lão nhân gia bây giờ sức khỏe khong tốt, không thể để bà ấy tức giận thêm, cô biết không?
Tử Vi âm thầm đồng ý, nghĩ đến Nhĩ Khang lỗ mãng, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói hắn như thế nào cho tốt, chỉ là rầu rĩ trong lòng, làm cả người thật sự không thoải mái.
Người nào đó sức khỏe không tốt trong miệng Tình Nhi, vừa mới tiễn đi Hoàng đế, Hoàng hậu và Khánh phi, giờ này đang nhàn nhã dựa vào đầu giường mà đọc sách, thuận tiện sắp xếp lại một vài chuyện trong đầu.
Thời gian thanh nhàn không tồn tại lâu, liền thấy một cung nữ đi vào bẩm báo:
- Lão Phật gia, Đoan Vương thế tử, Tân Nguyệt cách cách và lão phu nhân, phu nhân của tướng quân phủ cầu kiến.
Thời điểm Kinh Ương nghe được cái từ “Tân Nguyệt cách cách” này thì có cảm giác như sét đánh ngang tai, giống như cảm giác lúc mới tới đây nhìn thấy Tiểu Yến Tử, Tử Vi vọt tới trước mặt mình. Chuyện Tân Nguyệt cách cách không phải là diễn ra trong thời Thuận Trị sao? Thời kỳ Càn Long trị vì lấy đâu ra Đoan Vương?
Mấy người đầu óc có bệnh, mỗi người bệnh theo một kiểu. Cả triều trên dưới có ai mà không biết Thái hậu bị bệnh cần phải tĩnh dưỡng. Mấy người này thì khen ngược, một hai phải vào lúc này mà yết kiến. Đến, cái Tân Nguyệt cách cách này đúng thật là một nữ tử “vĩ đại” vì yêu mà vứt bỏ tất cả.
- Kêu các nàng chờ ta ở ngoại thất.