Editor: Vương Chiêu Meo
Gần đây, toàn bộ hậu cung đều là nghị luận sôi nổi, đồng thời, bọn thái giám, cung nữ càng cẩn thận hơn. Lão Phật gia Từ Ninh cung bị bệnh, hủy bỏ thỉnh an mỗi ngày. Người có thể nhìn thấy Lão Phật gia, ngoài hoàng đế ra thì chỉ có Hoàng hậu và Thuần Quý phi.
Lệnh phi vỗ về bụng hơi nhô lên, tức giận quăng chén trà trên bàn xuống đất. Vừa rồi mình đã tới thỉnh an, lại bị đám người Từ Ninh cung ngăn cản. Thái độ của đám cung nữ, thái giám kia thực sự đáng giận.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh nhìn thấy tình huống này, thân mình hơi run run, hận không thể giấu mình vào một góc.
Lệnh phi không phải là kẻ ngốc. Lão Phật gia không chào đón mình nhất định có liên quan đến Tiểu Yến Tử. Trước kia, tuy mình không phải là người được Lão Phật gia sủng ái nhất, nhưng cũng không đến mức bị đối xử như vậy. Hai ngày trước, còn có tin người bên Từ Ninh cung nói Lão Phật gia đang hỏi xem ai đã tiến cử Tiểu Yến Tử tiến cung.
Lệnh phi nhớ trước kia mình từng nói mặt mày Tiểu Yến Tử giống với Hoàng thượng, cũng là lúc ấy, Tiểu Yến Tử được phong làm cách cách. Lòng nàng ta chợt lạnh, Lão Phật gia chắc chắn là biết chuyện này, hơn nữa, nửa năm qua, mình thường xuyên đi lại với hai vị cách cách ở Sấu Phương trai, Lão Phật gia đương nhiên là càng không vui.
Lệnh phi chợt hoảng hốt. Mình tiếp xúc nhiều với Tiểu Yến Tử đương nhiên là do Ngũ a ca, mình đối xử tốt với Tử Vi đương nhiên là vì Hoàng thượng thích người phụ nữ biết săn sóc. Nhưng mình lại xem nhẹ tâm tư Lão Phật gia. Lão Phật gia cực kỳ không thích người không hiểu quy củ, sao mình lại quên điều này chứ?
Đang lúc Lệnh phi càng nghĩ thì tim càng lạnh, liền thấy cung nữ Lục Yên bên người đang vội vàng đi đến. Lục Yên còn chưa kịp hành lễ đã bị nàng đánh gãy:
- Tất cả các ngươi lui xuống đi. Lục Yên, nói xem bên kia đã xảy ra chuyện gì?
Lục Yên đợi bọn cung nữ, thái giám đều lui ra sau, vẻ mặt mới kinh hoảng:
- Nương nương, vừa rồi bên Từ Ninh cung truyền ra tin tức, Lão Phật gia muốn Hoàng thượng thăng Uyển tần làm Uyển phi, bây giờ đang thương lượng chuyện này với Hoàng thượng ở Từ Ninh cung. Hơn nữa, hai ngày nay, Lão Phật gia đều cho Thuần phi vào gặp mặt.
- Cái gì?
Lệnh phi kinh hãi, đứng bật dậy.
- Ngươi có chắc tin tức này chính xác không?
Cái phi tử này không phải người Bát Kỳ sinh ra (lời tác giả: hình như là người Hán, nếu không đúng thì mọi người chỉ giúp, với cả, phân vị, thời gian ở đây không khớp với lịch sử, mong mọi người cứ làm lơ đi). Lão Phật gia vì sao đột nhiên lại yêu cầu Hoàng thượng tăng phân vị cho Uyển tần chứ?
Trong lòng Lệnh phi, nỗi bất an ngày càng mạnh. Tuy rằng xuất thân của Thuần phi không cao, nhưng từ khi tiên đế còn sống thì nàng ta đã hầu hạ bên người Hoàng thượng. Hơn nữa, những năm gần đây, nàng ta vẫn luôn an an tĩnh tĩnh, đồng thời còn sinh được ba đứa con, như này đã đủ tư cách để Lão Phật gia xem trọng nàng ta.
Vốn dĩ, ngoài Hoàng hậu không được sủng ái kia, cùng với Thuần Quý phi không được coi trọng, thì mình chính là nữ nhân có địa vị tối cao trong hậu cung. Bây giờ, Lão Phật gia thay đổi thái độ, lời nói của mình đã không còn hữu dụng như trước kia.
- Còn chuyện gì không?
Lệnh phi hít sâu một hơi, ngồi trở lại ghế Quý phi, không ngừng nhắc nhở bản thân bình tĩnh, chuyện còn chưa xong, mình nhất định phải bình tĩnh.
- Còn có…. Vừa rồi Dĩnh phi thỉnh an Thái hậu, Thái hậu đã cho nàng ta vào Từ Ninh cung.
Lục Yên cắn chặt răng.
- Nghe nói, lúc ấy Hoàng thượng cũng đang ở Từ Ninh cung. Dĩnh phi nương nương nói chuyện rất vui vẻ với Hoàng thượng.
- Dĩnh phi!
Lệnh phi nhíu mày. Dĩnh phi không có con cái, tuy rằng là mỹ nhân Mông Cổ, nhưng Hoàng thượng không sủng ái nàng ta, Lão Phật gia vốn dĩ cũng không coi trọng nàng ta. Nếu không phải do nàng ta có xuất thân tốt thì không biết trong hậu cung này có vị trí nào cho nàng ta không nữa. Hôm nay, Lão Phật gia đến tột cùng là muốn làm cái gì?
So với Lệnh phi ở Duyên Hi cung đứng ngồi không yên, Từ Ninh cung lại rất hòa thuận, vui vẻ. Sức khỏe của Thái hậu tuy rằng còn tương đối yếu, nhưng vì có Tử Vi và Tình Nhi làm bạn bên người, còn có Hoàng hậu dốc lòng chăm sóc, nên thần sắc đã tốt hơn không ít. Càn Long nhìn thấy khí sắc Lão Phật gia tốt hơn lên, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nhìn thấy sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, thần sắc tiều tụy không ít, Càn Long nhớ tới những ngày qua, Hoàng hậu dốc lòng chăm sóc Thái hậu, ánh mắt trở nên mềm mại không ít, nói với thái giám bên người:
- Hoàng hậu dốc lòng chăm sóc Hoàng ngạch nương, có lòng hiếu thảo, đáng được khen thưởng, liền đưa nhân sâm ngàn năm Cao Ly tiến cống mấy ngày trước tới Khôn Ninh cung đi.
Hoàng hậu vừa nghe, hốc mắt lập tức ửng đỏ. Mấy năm gần đây, Hoàng thượng rất ít khi chủ động ban thưởng đồ vật bên ngoài cho mình, hiện giờ lại nghe được lời như vậy, trong lòng khó tránh khỏi kích động.
Càn Long thấy bộ dáng Hoàng hậu thụ sủng nhược kinh, mới nhớ tới nhiều ngày nay mình đối xử lạnh nhạt với Hoàng hậu, trong lòng sinh ra vài phần thương tiếc Hoàng hậu, vội đứng dậy tự mình nâng Hoàng hậu đứng lên:
- Hoàng hậu, mau đứng lên, là trẫm vắng vẻ nàng.
Kinh Ương mỉm cười nhìn một màn này, lại nhìn Dĩnh phi đang ngồi ở một bên không nói lời nào:
- Gần đây Dĩnh phi gầy đi nhiều, con cần phải chú ý đến sức khỏe của mình hơn.
- Thần thϊếp đa tạ Lão Phật gia quan tâm. Thần thϊếp không có việc gì.
Dĩnh phi chẳng qua là làm việc phải làm theo lệ thường, đi thỉnh an Từ Ninh cung. Hai ngày trước đều bị ngăn lại, không biết như thế nào mà hôm nay lại được tiếp kiến, hơn nữa, nàng không nghĩ tới chính là Hoàng hậu cũng đang ở đây.
Tuy rằng nàng không có nhiều giao tình với Hoàng hậu, nhưng hai người đều là con gái Bát Kỳ chính thống, tuy vậy, ở trong hậu cung này, người được sủng ái phần lớn là người Hán. Nhìn thấy Hoàng hậu tiều tụy, liền nghĩ đến chính mình, tâm không khỏi sinh thổn thức.
Chỉ chốc lát, nàng liền nghe được tin Hoàng thượng tới thỉnh an. Nàng vốn là phải tránh đi, nhưng không hiểu vì sao Lão Phật gia lại giữ nàng lại. Nàng thật sự không hiểu dụng ý của Lão Phật gia. Những năm gần đây, Lão Phật gia vẫn luôn không coi trọng mình, không hiểu sao lần này trở về từ Ngũ Đài Sơn, bà ấy lại thân cận với mấy phi tần từ trước đến giờ không được coi trọng?