Cả Thế Giới Chỉ Thích Mình Em

Chương 1: Mối Tình Đầu Không Bỏ Xuống Được

Sau cơn mưa mùa thu dài dăng dẳng, đường phố ẩm ướt.

Con đường đầy ổ gà chất đầy nước, trong từ xa như một mặt kính thủy tinh, phản chiếu thành phố kỳ cục này.

Xe bus dừng trước trạm xe bus, cửa xe mở ra.

Thẩm Băng Đàn vội vàng ăn nốt một miếng bánh rán cuối cùng và ném túi đυ.ng vào thùng rác bên cạnh.

Lau đi những mảnh vụn bên khóe miệng, cô khép áo khoác dạ len trên người lại, theo dòng người cùng lên xe.

Ở trạm đầu vẫn chưa có nhiều khách lắm, cô tìm chỗ ngồi ở hàng phía sau.

Ngồi đằng trước cô là một đôi mẹ con.

Bé gái khoảng bảy tuổi, đôi mắt to tròn. Khi xe bus lăn bánh, cô bé nằm trên vai mẹ quay đầu lại nhìn, đôi mắt trong veo sáng ngời nhìn Thẩm Băng Đàn.

Đôi mắt sáng ấy chớp chớp vài cái, bé ghé vào tai mẹ nói nhỏ: “Mẹ ơi, con nhìn thấy một chị xinh lắm!”

Giọng bé gái không lớn, nhưng Thẩm Băng Đàn ngồi ở phía sau lại có thể nghe rõ ràng.

Cô trước nay không biết ăn nói, cũng không biết gặp tình huống như này phải ứng xử như thế nào, chỉ có thể ngại ngùng quay ra nhìn cảnh ngoài cửa sổ.

Người phụ nữ quay đầu nhìn lại, nhìn hai giây sau mới hỏi một cách không chắc chắn: “Em gái có phải Thẩm Băng Đàn không?”

Thẩm Băng Đàn sửng sốt.

Người phụ nữ cười nói: “Con gái của chị rất thích em đó, khắp nhà đều có video nhảy múa của em. Nó còn nói là em là hình mẫu của nó, trưởng thành nó cũng muốn được như em vậy.”

Thẩm Băng Đàn học múa cổ điển, từ nhỏ đã giành được vô số giải thưởng.

Vào cái năm 17 tuổi ấy, cô trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm nhờ vào một bản 《 Thường Nga 》, một đêm vang danh và được nhiều người biết đến.

Cô còn từng được mời tham gia Gala Lễ hội mùa xuân. Ở trên sân khấu, cô toả sáng rực rỡ như ánh ban mai và còn được ca ngợi là "Con gái quốc dân" thế hệ mới.

Tuy nhiên, vào thời điểm tiền đồ tươi sáng nhất, cô đột nhiên biến mất, biến mất khỏi tầm mắt của khán giả và không còn thấy quay trở lại nữa.

"Em có bản lĩnh, lại còn có thiên phú, tương lai chắc chắn sẽ càng tốt hơn.” Người phụ nữ nhiệt tình trò chuyện với cô: “Bốn năm nay không còn gặp em ở trên màn ảnh, em đi ra nước ngoài đào tạo sâu thêm à?"

Đáy mắt Thẩm Băng Đàn hơi ảm đạm, sau đó cô mỉm cười nói: "Em không nhảy nữa."

Người phụ nữ kinh ngạc chợp mắt một cái, đôi môi hơi giật giật, chợt nhận ra vấn đề này liên quan đến việc riêng tư của đối phương nên chị không hỏi thêm nữa, chỉ là trong mắt có thêm vài phần tiếc nuối.

Chị lại nói với Thẩm Băng Đàn: "Con gái chị thật sự rất thích em đó, có thể cùng em chụp một tấm ảnh không? Em yên tâm, chị sẽ không đăng lên vòng bạn bè đâu."

Thẩm Băng Đàn khẽ gật đầu, cùng cô bé chụp một tấm ảnh.

Bé gái ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Băng Đàn, mềm mại hỏi: "Chị ơi, tại sao chị không khiêu vũ nữa vậy ạ?"

Thẩm Băng Đàn mím môi không nói.

Người phụ nữ vội vàng kéo con gái lại, cười xin lỗi với Thẩm Băng Đàn.

Hai mẹ con chỉ ngồi hai trạm là xuống. Trước khi xuống xe, bé gái vẫy vẫy tay chào tạm biệt Thẩm Băng Đàn, rồi dắt tay mẹ rời đi.

Trên xe, Thẩm Băng Đàn ngồi yên tại chỗ, bên tai quanh quẩn câu hỏi vừa rồi của bé gái. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thất thần.

Tiếng chuông điện thoại đúng lúc vang lên, cô liếc nhìn tên người gọi đến, rồi nhấn vào nút màu xanh để trả lời cuộc gọi.

Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Mẫn Phong: "Thật sự đi công tác?"

"Ừm." Thẩm Băng Đàn nhẹ nhàng đáp lời, mở hé cảnh cửa sổ ra, một làn gió mát lạnh thổi vào: "Đang nhận đường nhập chức."

Mẫn Phong thở dài: "Thật sự là không hiểu nổi luôn á! Hiện tại cậu mới năm 4, đi thực tập ở gần trường không tốt à? Sao cứ phải đi xa xôi về Trường Hoàn chứ? Mà về thì về, thế mà lại còn tìm cái công việc phiên dịch viên nữa chớ, cậu là nghĩ như nào vậy hả?"

"Tớ là học phiên dịch, chứ đâu phải học bưng trà rót nước. Với cả tiền lương bên đây rất cao."

"Cậu là thực tập sinh, không cần bưng trà rót nước mới là lạ đấy. Nhưng mà đó chỉ là chuyện vặt thôi, tớ chủ yếu là sợ cậu gặp phải ông sếp dê xồm háo sắc, vướng phải tiềm quy tắc làm sao bây giờ?"

"…… Đâu có nguy hiểm như vậy đâu?"

"Thẩm Băng Đàn, tớ đang lấy ánh mắt của một thằng đàn ông bình thường để nói cho cậu rõ, đúng, nó là nguy hiểm như vậy đấy!"

“Tớ với cậu quen nhau nhiều năm như vậy, không phải vẫn rất an toàn sao?”

“Chúng ta thân thiết từ nhỏ đến lớn, có thể so sánh như vậy được sao?” Mẫn Phong bị cô chọc tức đến bật cười: “Cậu nghĩ tất cả đàn ông đều như tớ sao, thuần túy xem cậu là em gái sao?”

Nói đến đây, Mẫn Phong không khỏi ải nhải thêm: “Cậu còn là một cô gái, ở Trường Hoàn lại không có người thân, còn một hai đòi trở về làm gì? Chưa quên được mối tình đầu sao?”

Thẩm Băng Đàn nắm điện thoại chặt hơn một chút, mím môi dưới: “Không có.”

Cô giơ tay vén tóc bên tai lên: “Tớ chỉ muốn kiếm thêm ít tiền, mua lại nhà bà ngoại thêm một lần nữa.”

Biết Mẫn Phong sẽ tiếp tục lải nhải không dứt, Thẩm Băng Đàn vội vàng nói: “Tớ phải xuống xe rồi, không nói chuyện với cậu nữa, tạm biệt.”

Khoảng cách đến công ty ngày càng gần, Thâm Băng Đàn xem giờ trên điện thoại, sau đó xuống trạm xe bus gần công ty.

Hiện giờ là thời gian đi làm, khắp nơi đều là những người nhân viên ăn mặc gọn gàng, sạch sẽ đang nhanh chân bước về phía khu thương mại.

Thẩm Băng Đàn dừng lại ở ngã tư, nhìn thấy một tòa cao ốc phía bên kia đang dần hiện lên trước mắt, cô chần chừ một lát, sau đó xoay người đi về hướng ngược lại.

Thẩm Băng Đàn tìm được công việc làm thư ký trong một ngân hàng đầu tư, hôm nay cô đến để nhận chức.

Nhân viên HR đưa cô đi làm thủ tục nhận chức, đưa thẻ nhân viên và thẻ ra vào cho cô: “Hoan nghênh cô gia nhập công ty, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp.”

Thẩm Băng Đàn lễ phép gật đầu, bắt tay với cô.

Nhân viên HR đưa cô vào thang máy, ấn tầng 47:“Thư ký được chia thành hai nhóm là thư ký hành chính và thư ký riêng, em là thực tập sinh nên sẽ là thư ký hành chính, sau này chị Văn sẽ hướng dẫn em làm việc.”

“Hôm nay sẽ có tổng giám đốc mới cùng đoàn thư ký của tổng bộ đến đây, chị Văn là thư ký riêng của tổng giám đốc mới, nhưng vẫn chưa đến.”

Nhân viên HR nói với Thẩm Băng Đàn: “Tổng giám đốc mới là người rất kém chọn, tất cả trợ lý của ngài ấy đều là nam, chỉ có mỗi chị Văn là người đã kết hôn và sinh con. Chị Văn nói lý lịch của em rất đẹp, cho nên em được đặt cách nhận vào.”

Thẩm Băng Đàn nghe Nhân viên HR nói xong nội tâm có chút thổn thức, giám đốc công ty này còn kỳ thị giới tính sao?

Nhân viên HR đại khái nhìn ra suy nghĩ của Thẩm Băng Đàn: “Ngài ấy chỉ không thích những nữ thư ký thông qua công việc mà tiếp cận ngài ấy, đặc biệt chán ghét việc tiếp xúc thân thể, cho nên mới có yêu cầu như vậy đối với vị trí thư ký. Sau này trong quá trình làm việc, em cũng nên cố gắng để ý một chút, chú ý duy trì khoảng cách với giám đốc.”

Thẩm Băng Đàn nghe xong liền thấy nhẹ cả người, xem ra vị giám đốc này ghét phụ nữ thì chính là thích đàn ông.

Mẫn Phong còn lo cô sẽ phải dùng quy tắc ngầm, quả nhiên là suy nghĩ quá nhiều.

Người nên lo quy tắc ngầm chính là đám đàn ông kia.

Phòng làm việc của thư ký đối diện với phòng của tổng giám đốc, không gian bên trong rất lớn, được chia làm hai khu để phân biệt thư ký riêng và thư ký hành chính.

Trong phòng làm việc to lớn như vậy, nhưng bên trong chỉ có một chàng trai trạc tuổi cô.

Nhân viên HR giới thiệu nói: “Đây cũng là một thực tập sinh mới nhận chức, hai người làm quen một chút đi.”

Chàng trai tỏa ra năng lượng rất tích cực như ánh sáng mặt trời, vóc dáng cao gầy, nhìn thấy đồng nghiệp liền đứng dậy chào hỏi: “Xin chào, tôi là Dương Hiên.”

Thẩm Băng Đàn đơn giản nói họ tên của mình.

Sau khi Nhân viên HR rời đi, Thẩm Băng Đàn chọn một chỗ rồi đi qua.

Đem túi xách đặt lên bàn, sau đó lấy khăn ướt lau bàn và ghế dựa một lượt.

Dương Hiên vốn dĩ đang đứng cách cô một đoạn khá xa, thấy vậy liền lấy đồ đạc của mình lại, ngồi cạnh cô: “Tôi ngồi đây có phiền cô không?”

Thẩm Băng Đàn lắc lắc đầu, không nói gì, vẫn nghiêm túc lau bàn của mình.

Thấy cô không dễ dàng để tiếp xúc, Dương Hiên cũng không để ý, chủ động bắt chuyện với cô: “Lúc nhận việc tôi đã thấy qua sơ yếu lí lịch của cô, đại học A không phải ở An Cầm sao, cách đây rất xa, cô mới là sinh viên năm 4 sao lại đến Trường Hoàn thực tập?”

“Tôi là người Trường Hoàn.”

“Thì ra cô cũng là người ở đây, thật trùng hợp, cô học cao trung ở đâu?”

“Trường cao trung trực thuộc trường đại học C.”

“Khó trách lại chưa thấy qua cô, tôi ở trường nhị trung.”

Dương Hiên lại nhìn Thẩm Băng Đàn liếc mắt một cái: “Cô trông rất giống một ngôi sao khiêu vũ trước đây, tên là gì đó nhưng tôi lại không nhớ, cô ấy ra mắt với tư cách là một ngôi sao nhí, trong ký túc xá của tôi có người rất thích cô ấy, còn dán poster trên đầu giường.”

Thẩm Băng Đàn mím môi không nói lời nào, chuyên chú lau dọn bàn, sau đó đem khăn giấy ném vào thùng rác, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Cô không nói gì, nhưng Dương Hiên lại nói rất nhiều, nói với Thẩm Băng Đàn từ những gì được hỏi khi phỏng vấn, cho tới những việc vụn vặt khi hôm nay đến đây nhận chức.

Nhưng toàn bộ quá trình chỉ một mình anh nói, Thẩm Băng Đàn nghe.

Thẩm Băng Đàn không nghĩ tới chàng trai này lại nói nhiều như vậy.

Giám đốc mới không gần phụ nữ, lại thích thư ký nam, nên chắc sẽ không thích Dương Hiên, một chàng trai hay lảm nhảm như vậy đi?

Nếu không chắc khẩu vị phải rất đặc biệt rồi.

Dương Hiên không có ý định dừng lại, Thẩm Băng Đàn thật sự nhàm chán, đứng dậy đi đến máy lọc nước lấy một ly nước.

Dương Hiên cười ngây ngô nhìn qua: “Cô quá nhiệt tình, còn rót nước cho tôi, nói chuyện lâu như vậy, quả thật là có chút khát nước rồi.”

“Đây là rót cho tôi.” Thẩm Băng Đà không nghĩ nhiều, gần như không kịp suy nghĩ mà thốt ra.

Cô có rào cản trong việc giao tiếp, không biết cách ở cùng với người khác.

Sau khi nhìn thấy phản ứng không tự nhiên của Dương Hiên, cô nhớ tới lời bà nội từng dặn khi còn sống, ra ngoài phải đối xử tốt với người khác, không nên nói quá thẳng, nếu không sẽ rất dễ làm mất lòng người khác.

Nhưng mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, lời nói nói ra cũng không thể nào thu hồi lại được.

Nghĩ một chút cô đưa ly nước kia cho anh: “Cậu uống đi.”

Dương Hiên thụ sủng nhược kinh*, nói cảm ơn, sau đó đón lấy ly nước uống vài ngụm.

*Hán Việt: THỤ SỦNG NHƯỢC KINHđược sủng ái mà lo sợ; được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.vndic.ne

Bầu không khí trong phòng dường như đột ngột nguội đi.

Bầu không khí này khác hẳn với sự yên tĩnh thường ngày, Thẩm Băng Đàn cảm thấy nguyên nhân có lẽ là do lời nói vừa rồi của cô.

Suy nghĩ nửa ngày, cô cũng không biết nói gì với anh để hòa hoãn.

Trong đầu vừa lúc hiện lên mấy vấn đề, cô mở miệng hỏi: “Cậu tên là gì?”

Dương Hiên bị hỏi sửng sốt, theo bản năng đáp lại: “Dương Hiên.”

“Cậu ở đâu?”

“Tôi là người bản địa ở Trường Hoàn.”

“Giới tính?”

Dương Hiên: “?”

Thẩm Băng Đàn lặp lại một lần nữa, nghiêm túc hỏi: “Giới tính?”

Dương Hiên cúi đầu xuống nhìn ngực phẳng lì của mình, lại nhìn về phía Thẩm Băng Đàn: “......Là nam.”

Thẩm Băng Đàn: “À.”

Dương Hiên: “?”

Thẩm Băng Đàn tự cảm thấy là bầu không khí đã hòa hoãn lại, không để ý tới phản ứng của anh, lấy di động ra tùy tiện lướt gì đó, mặc kệ Dương Hiên đang hoảng loạn.

-

Một chiếc Rolls-Royce đang chạy trên một con phố đông đúc.

Ở ghế sau của xe, Tần Hoài Sơ đang uể oải ngồi dựa vào ghế, mặc một bộ vest được cắt may cẩn thận, cà vạt phẳng phiu, dáng vẻ uy nghiêm lạnh lùng. Khuôn mặt tuấn tú có đường nét rõ ràng, rất ít khi nói cười, tuy còn trẻ tuổi nhưng đã có khí chất sắc bén bức người.

Trợ lý Tề Đặc ngồi phía trước, quay người lại báo cáo với anh về hai thư ký mới nhận chức hôm nay.

Để anh có thể đánh giá trực quan về hai nhân viên mới hơn, Tề Đặc đưa iPad có liên kết với camera có hình ảnh của hai người cho anh xem.

Vì vậy, Tần Hoài Sơ vừa vặn nghe được cuộc đối thoại đặc biệt của hai thực tập sinh trong phòng thư ký.

Tiết Văn đan tuyển dụng người như thế nào vậy chứ, tính cách có chút kỳ lạ, liệu khả năng làm việc có thực sự tốt không?

Tề Đặc đang suy tư, thì phát hiện giám đốc bỗng nhiên ngồi thẳng thân thể lên, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong iPad.

“?”

Trợ lý Tề Đặc cũng tiếp tục nhìn vào màn hình.

Trong phòng làm việc, Thẩm Băng Đàn cùng Dương Hiên đều không biết những gì đang xảy ra.

Dương Huyền còn có chút sững sờ, không nhịn được, chỉ vào chính mình hỏi Thẩm Băng Đàn: "Cô thật sự không nhìn ra giới tính của tôi sao?"

Thẩm Băng Đàn buông điện thoại di động xuống, bị hỏi khiến cô chần chờ một chút, sau đó mới bất tri bất giác nhớ ra cô vừa mới hỏi anh về vấn đề gì.

Nhưng cũng đã hỏi rồi, cô còn có thể làm gì bây giờ, cũng không thể tự vả vào mặt mình được đúng không?

Cô vô tội lắc đầu, vô cùng thành khẩn mà trả lời anh: “Thật sự không nhìn ra.”

“……”

Dương Hiên quả thực hoài nghi nhân sinh.

Thẩm Băng Đàn giật giật lỗ tai, có chút ảo não.

Cô lại một lần nữa thiêu rụi mọi thứ.

Thấy biểu cảm của Dương Hiên như không còn luyến tiếc gì đến sống nữa, Thẩm Băng Đàn cảm thấy tốt nhất là nên nhanh chóng bỏ qua chủ đề này.

Cô cân nhắc một chút, đôi mắt khẽ động, sau đó nói: “Đúng rồi, tôi mới nghe Nhân viên HR nói, giám đốc mới không thích thư ký nữ mà thích thư ký nam.”

Dương Hiên: “?”

Thẩm Băng Đàn nhìn kỹ bộ dạng của anh, trong mắt hiện lên một tia thương hại: “Sau này cậu ở bên cạnh ngài ấy, nhớ phải bảo vệ bản thân mình trước những quy tắc ngầm gì đó.”

Dương Hiên: “???”

Trong xe, Tề Đặc bị lời nói của Thẩm Băng Đàn dọa đến suýt nữa sặc.

Giám đốc có quy tắc ngầm với thư ký nam? Tiểu nha đầu này lại dám nói như vậy, mới ngày đầu tiên nhận chức, sự nghiệp có lẽ sắp phải kết thúc.

Trợ lý Tề Đặc thương tiếc cho thực tập sinh 3 giây, cẩn thận nhìn biểu tình của ông chủ phía sau.

Biểu tình của Tần Hoài Sơ cười như không cười, giống tức giận lại cũng giống không tức giận, khóe miệng khẽ giật giật.

Đem iPad mà Tề Đặc đưa đặt ở trên đùi, mở giọng nói lên, hơi cong ngón tay gõ hai lần lên màn hình.

“Cạch cạch.”

Thẩm Băng Đàn nghe được âm thanh, quay người hướng tới phía camera.

Khuôn mặt trái xoan lớn cỡ một bàn tay, làn da trắng ngần, ngũ quan thanh tú không chút tì vết, đôi mắt phượng trong veo lay động lòng người, con ngươi trong veo như hồ nước.

Tần Hoài Sơ lần nữa dựa vào ghế, cằm khẽ nâng lên, dùng đôi mắt đào hoa âm trầm cách màn hình nhìn thẳng đối diện cô.