Tôi Tìm Tình Yêu Trong Thuyền Thuyết Đô Thị

Chương 8

Xôn xao ——

Án Lăng cầm xô nước và cây lau nhà đi vào nhà vệ sinh, đặt cây lau nhà lên những viên gạch men sứ bóng loáng, hắn nghiêm túc làm việc. Trong phòng vệ sinh lại đi vào mấy tên bác sĩ, vốn dĩ bọn họ đang nói nói cười cười, nhìn thấy Án Lăng đang ở đây thì bầu không khí chốc trở nên thinh lặng.

Bởi vì phòng vệ sinh của bác sĩ ở bệnh viện là riêng tư, chỉ có bác sĩ được phép dùng, thế nên không gian vệ sinh cũng không quá lớn, chỉ có ba bốn vách ngăn. Án Lăng người cao tận 1m9, thân hình to lớn đứng giữa không gian như này mà lại còn đang lau sàn, vô tình trở nên bất cân xứng.

"Này, cũng không biết viện trưởng nghĩ như thế nào, tuyển người vào đây làm đến bằng cấp còn không thèm xem, viện chúng ta từ khi nào lại tầm thường đến vậy?" Một tên bác sĩ đeo mắt kính lộ bộ mặt đầy tức tối nhìn về hai tên bác sĩ còn lại.

Hai vị bác sĩ ở bên cạnh cũng trào phúng nở nụ cười.

"Chắc là viện trưởng muốn làm từ thiện, một tên mới học tới cấp hai như hắn, ngoài việc này cũng không có khả năng tìm được việc nào khác...." Nói rồi, liếc Án Lăng một cái.

Từ lúc ba tên bác sĩ tiến vào, Án Lăng đã dừng động tác, sợ hãi mà đứng ở một bên, mãi lâu mới nghẹn ra một câu: "Cái kia, tôi, tôi có treo tấm biển ở bên ngoài là đang dọn dẹp......"

Cả ba tên cùng ra nhìn tấm biển treo bên ngoài, thầm nghĩ Án Lăng đang trách họ đang làm chậm trễ công việc của hắn sao?

" Này! Có ý gì? Mày bảo bọn tao cản trở mày làm việc sao?" Tên bác sĩ đeo kính vừa nghe Án Lăng nói như thế, lập tức đôi mắt gã trừng trừng nhìn hắn, đi đến người đang đứng ngay đó, gã duỗi tay, tát một cái vào mặt Án Lăng.

Gã mắt kính với chiều cao một mét sáu, với cú tát ấy Án Lăng có thể hoàn toàn chụp được, điều này chẳng là gì so với chiều cao 1m9 của hắn.

Án Lăng da dày thịt béo, ngày hôm qua dù bị phỏng cũng không cảm thấy đau, bị đánh cũng chỉ biết trầm mặc nhìn xuống dưới, tránh ra một chút khoảng cách, không nghĩ đến việc gây chuyện.

Hắn đã quen với việc chịu đựng những lời người khác đánh giá về hắn, những lúc như thế chỉ có trầm mặc là phương án tốt nhất, chờ bọn họ nói xong hắn sẽ đi ngay và tiếp tục công việc của mình.

Hai trong số ba tên bác sĩ đã vội vã vào giải quyết, chỉ có tên bác sĩ đeo kính còn đứng ở bên ngoài, vênh váo tự đắc mà giáo huấn Án Lăng, còn động thủ huơ tay múa chân.

Tất cả đều được Án Lăng nhịn xuống, không rên lấy một tiếng, và vì vết bớt màu đen trên gương mặt đã che đậy đi nửa khuôn mặt của hắn nên nhìn không ra hắn đang có biểu cảm gì.

Tên bác sĩ mang mắt kính chửi bới hơn nửa ngày, chờ hai tên bác sĩ bạn của gã giải quyết chuyện WC xong bước ra, thì phát hiện gã đeo kính vẫn đang còn mạnh mẽ gây chuyện.

Gã bác sĩ luôn tự ti vì chính chiều cao của mình, ghét nhất là những người có vóc dáng cao ráo như Án Lăng. Từ công việc trong bệnh viện cho tới Án Lăng, gã đem tất thảy những điều bức bối trong lòng suốt hai mươi năm qua mà ném lên người hắn. Cũng bởi vì người này là Án Lăng, dù cho bạn có động thủ, chửi nhục thế nào hắn cũng cam chịu."Anh Tề, chúng ta đi thôi, bên kia còn có người bệnh đang đợi."

Khác gã mắt kính, hai tên bác sĩ kia đã quá quen thuộc cảnh tượng này, hai người hiện tại chỉ cảm thấy gã mắt kính quá đáng rồi. Tốt nhất chỉ nên trào phúng vài câu thôi, thế mà bây giờ gã mắt kính còn bắt đầu đánh chửi người khác nữa, quả thực chướng mắt.

"Hai người đi trước đi, tôi còn phải ở lại dạy dỗ cái tên láo lếu không tôn trọng người khác này! " Nói xong, gã mắt kính thấy hai tên bác sĩ đều đi rồi, càng không thèm che giấu sự ác ý, hung hăng đá Án Lăng mấy cước.

Án Lăng tuy rằng không sợ đau, nhưng chung quy vẫn là con người, tay và chân dù bị đá rất đau, nhưng suy cho cùng vẫn không dám phản kháng.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi......" Hắn rũ đầu, nuốt đắng, liên tục lặp lại lời xin lỗi, nhìn qua quả thật phải uất ức thay cho hắn mười phần.

Một lát sau, gã mắt kính đánh cũng thấm mệt, hung hăng phỉ nhổ, rồi đi vào buồng vệ sinh giải quyết chuyện của gã.Án Lăng thấy hắn đi vào, mới nhặt cây lau nhà vừa rồi bị đánh nghiêng lên, tiếp tục công việc còn dang dở.

Gã mắt kính giải quyết chuyện xong, ném cho Án Lăng vài câu khinh thường rồi mới rời đi.

Án Lăng vẫn như cũ, yên lặng, chăm chỉ làm công việc của mình, mỗi một góc đều lau rửa thật kĩ.

Sau một lúc lâu, cuối cùng phòng vệ sinh đều đã được quét dọn sạch sẽ, Án Lăng thu dọn dụng cụ đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Kỳ thật trước đó bảo vệ có công việc là bảo vệ, nhưng gần đây doanh thu bệnh viện không mấy khả quan, viện trưởng cũng vì thế cắt giảm chi phí, sa thải lao công, sau đó đem công việc này ném cho Án Lăng bảo đây là công việc tăng ca của bảo vệ về đêm.

Đương nhiên, dù có làm nhiều như thế thì tiền lương của hắn cũng chưa đạt đến con số một trăm nhân dân tệ.

Muốn giữ gìn công việc này thật sự không dễ chút nào, Án Lăng sống dựa tất cả vào tiền lương bệnh viện trả nên thật sự không dám ý kiến.

Dù sao hắn có rất nhiều sức lực, cho dù dùng nhiều sức hơn thường ngày cũng không thấy mệt mỏi, chỉ cần còn có thể ở lại bệnh viện này, còn có thể mỗi ngày nhìn thấy bác sĩ Nghiêu, hắn liền cảm thấy vui vẻ. Đó chính là điều hắn muốn.

Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Án Lăng dựa vào hành lang, hắn không muốn đi ngay lúc này vì nếu giảm bớt sự hiện diện của bản thân đồng nghĩa hắn cũng ít bị kẻ khác làm phiền. Án Lăng đi đến đâu cũng đều thu hút ánh mắt của kẻ khác, ánh mắt đó từ sự tò mò sẽ dần dần lộ sang chán ghét.

Vết bớt trên mặt của hắn cùng chiếc chân tàn tật vĩnh viễn trở thành thứ khiến hắn trở thành tâm điểm khi đối mặt với người khác.