Buổi sáng hôm sau, mặt trời chiếu sắc vàng của mình khắp căn phòng bao quanh cửa kính của Hoàn Anh. Cô nhóc nhỏ do cả đêm mất ngủ nhưng vẫn dậy rất sớm chuẩn bị quần áo đi làm. Mặc dù cô không hứng thú với việc đi làm từ 9 giờ sáng tới 5 giờ chiều nhưng từ nhỏ ba mẹ luôn ép cô phải đúng giờ, điều này đã tạo thành thói quen tốt giúp cô.
Thay quần áo xong, Hoàn Anh đứng ngắm nghía bản thân trước gương. Chuông điện thoại vang lên, cô hào hứng nghe máy:
-Tôi chuẩn bị sẵn sàng rồi đây!
Đầu dây bên kia hài lòng về thái độ của cô. Rõ ràng, thái độ này được tạo thành do sự giáo dục cẩn thận từ ba mẹ. Thái Giang Thiên bật cười bất lực:
-Ra ngoài cửa đi, thư ký của tôi đang trên đường tới đón cô rồi.
-Anh không đón tôi sao?
-Trợ lý Tổng Giám đốc ngày đầu đi làm được đích thân Tổng Giám đốc đón, cô có thấy bất thường không?
-Cũng đúng! Bề ngoài tôi vẫn phải giữ mặt mũi cho anh chứ!
-Thư ký của tôi tên Kimmy, cô cứ tự nhiên gọi.
Một lúc sau chiếc Bentley nhanh chóng tiến vào, uy nghiêm dừng trước cổng biệt thự của cô. Hoàn Anh đã đứng đợi sẵn, nhanh chóng chui vào trong xe, không quên chào hỏi:
-Chào buổi sáng!
Vị thư ký kia bất ngờ quay đầu nhìn Hoàn Anh, cô ta có nghe qua về cô nàng Vi Ngọc Hoàn Anh này, biết Hoàn Anh cá tính nhưng không hề biết lại lễ độ như thế. Nhưng vẻ ngoài của Hoàn Anh, Kimmy không thẩm được. Hoàn Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, cổ áo thắt chiếc nơ to đùng, phối cùng chân váy đen chất liệu da bóng, nhìn không giống người đi làm văn phòng chút nào. Khuôn mặt nhỏ nhắn, điểm nhấn vẫn là đôi mắt kẻ sắc lẹm, đuôi mắt cô còn vẽ thêm vài nét loằng ngoằng, bầu mắt tô đủ màu. Kimmy ngượng mồm chào lại:
-Chào buổi sáng, trợ lý Vi.
Trên đường đi, vị thư ký kia tuyệt nhiên không nói câu nào, chăm chú lái xe. Hoàn Anh cũng không hơi sức đâu để tâm tới thái độ bất thường của cô Kimmy đó, cô ngả ghế về sau, điều chỉnh tư thế cho thoải mái rồi ngủ tiếp.
Chiếc xe nhanh chóng len qua dòng người, thoáng chốc đã tới điểm đến. Kimmy dẫn Hoàn Anh tới sảnh chính, bắt đầu lên mặt. Đây chính là thái độ thường thấy của nhân sự cũ với nhân sự mới.
-Tất cả mọi thứ ở sảnh này, đều được dát vàng!
-Có mù đâu mà không thấy!
Kimmy giật mình, tự thấy ngượng. Cô ta nhìn cô nhóc nhỏ tự mình đi tới thang máy, không hề chiêm ngưỡng nơi xa hoa này lấy một cái! Trước khi đón Hoàn Anh, trong đầu cô ta đã lên sẵn kịch bản phải giới thiệu công ty hoành tráng như nào, sau đó Hoàn Anh đi theo sau sẽ tỏ ra ngưỡng mộ ra sao.. Kết quả thật thất vọng mà! Kimmy hậm hực bước theo Hoàn Anh, lẩm bẩm:
-Ai mới là chủ nhà không biết!
Hoàn Anh nghe được, cô mặc kệ, toà nhà có kiến trúc xa hoa hơn như này cô còn đứng tên sổ đỏ nữa là. Cô thong thả hất mặt, ý giục Kimmy mau bấm thang máy, lúc này cô đã đeo cặp kính râm che mất hơn nửa khuôn mặt. Kimmy nghiến răng ken két, tay bấm số 26 nhưng trong đầu thầm nghĩ:"Nếu không phải con nhóc này được chính Tổng Giám đốc điều tới, cô ta thực sự đã bóp chết cô nhóc này rồi".
-Thái Giang Thiên đâu?
-Ông chủ đang đợi cô trong phòng ạ!-Kimmy trả lời, giọng điệu thân thiện nhưng mắt lườm Hoàn Anh sắc lẹm.
Thang máy bất chợt dừng ở tầng 20, cửa thang máy chầm chậm mở ra, một tốp người yên lặng bước vào. Kimmy nhanh chóng phơi ra nụ cười thương mại:
-Chào buổi sáng Giám đốc Thái, chào buổi sáng mọi người.
Thái Giang Minh nghe có người chào mình, lúc này cậu ta mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại trên tay, cúi đầu nhìn cô gái vừa chào mình, là Kimmy. Cậu ta không khỏi nở nụ cười tươi rói, gu của cậu ta chính là Kimmy, người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa trí thức. Nhưng cả công ty ai lại không biết Kimmy thích Thái Giang Thiên cơ chứ!
Nụ cười Thái Giang Minh bỗng khựng lại khi thấy cô gái đứng cạnh Kimmy, cậu ta nói lớn:
-Fashionista nào đây?
Hoàn Anh liếc nhìn nơi khởi nguồn của tiếng nói, bỏ kính râm xuống lườm anh ta:
-Anh phổi voi hay sao mà nói được to thế?
-Vi Ngọc Hoàn Anh!-Cậu ta bất ngờ tới nỗi hai tròng mắt muốn rớt ra.
-Không cần gọi cả họ cả tên tôi trịnh trọng thế.
-Cô tới đây làm gì? Làm loạn à?
Kimmy bật cười nhẹ, Giang Minh nói một câu như "gãi đúng chỗ ngứa" của Kimmy. Từ lúc gặp mặt đến giờ, Kimmy chán ghét mà chưa thể "trị" được con nhóc Hoàn Anh này.
Ngược lại, Hoàn Anh rất bình thản đeo kính lại:
-Làm việc.
Giang Minh bất động một lúc, sao anh trai cậu lại mời được con bé này tới đây. Cậu ta vội vàng hỏi tiếp:
-Vẽ tranh sao?
Hoàn Anh khoanh tay không thèm trả lời nữa. Giang Minh chuyển ánh mắt tới Kimmy, Kimmy liền mỉm cười hiền dịu:
-Cô ấy tới làm trợ lý cho Tổng Giám đốc Thái ạ.
Lúc này, Thái Giang Minh mới thở phào nhẹ nhõm. Thang máy tầng 25 mở ra, tốp người kia bước ra khỏi thang máy cùng Giang Minh. Trước khi thang máy đóng lại lần nữa, cậu ta quay đầu cười với Hoàn Anh:
-Làm việc đi, trưa nay tôi đưa cô đi ăn!
Hoàn Anh không trả lời, giơ tay bấm nút đóng thang máy lại.
Thang máy dừng ở tầng 26, Kimmy đưa Hoàn Anh tới phòng Tổng Giám đốc, cô nàng gõ cửa ba tiếng đều đều:
-Tổng Giám đốc Thái, tôi đưa trợ lý Vi tới đây ạ!
Bên trong truyền ra tiếng "Vào đi" trầm nhẹ. Kimmy phép tắc mở cửa, cúi người giơ một tay hướng vào phòng:
-Mời trợ lý Vi!
Hoàn Anh đi lướt qua Kimmy, không hề để ý ánh mắt lườm nguýt ghét bỏ của Kimmy dành cho mình. Kimmy đứng thẳng người, đi vào cùng Hoàn Anh, cô ta ý định sẽ cùng Thái Giang Thiên giới thiệu công việc cho Hoàn Anh.
Tuy nhiên, vừa bước vào liền nhìn thấy vị Tổng Giám đốc cười nhẹ với cô nhóc kia, rồi anh ta nhìn Kimmy, gật đầu:
-Cảm ơn cô, việc của cô tạm thời xong rồi, cô có thể ra ngoài.
Kimmy tức muốn nổ l*иg ngực, cô ta không thể làm gì được, đành cúi đầu nhẹ giọng:
-Dạ.
Trong này, Thái Giang Thiên nhìn trang phục công sở của Hoàn Anh một lượt, cố nhịn cười:
-Trang phục gì đây?
Cô nhăn mặt giải thích:
-Áo sơ mi trắng, chân váy đen, công sở quá còn gì!
Thấy anh đang nhịn cười, cô nhíu mày:
-Trang phục hẳn hoi nhất mà tôi có trong tủ quần áo đấy.
-Được rồi, lần sau không cần gượng ép, cô muốn mặc gì cũng được.
Vi Ngọc Hoàn Anh gật gù đồng ý, thầm nhìn qua căn phòng một lượt. Phòng Tổng Giám đốc này rất rộng rãi, phong cách bày trí đều đúng như chủ căn phòng, một màu đen đơn điệu. Cô bĩu môi:
-Chả nghệ thuật chút nào cả!
Thái Giang Thiên bật cười, chỉ tấm kính đen bên phải:
-Muốn nghệ thuật hơn không?
Hoàn Anh gật đầu, tấm kính đen dần chuyển màu thành trắng trong suốt. Bây giờ cô mới có thể nhìn thấy căn phòng nhỏ sau tấm kính, đó là một phòng vẽ tranh tràn đầy màu sắc sặc sỡ.
-Hôm qua tôi đã cho người thiết kế lại phòng này.-Thái Giang Thiên từ tốn giải thích.-Ban đầu tôi chỉ có ý định làm một tấm kính chia đôi phòng làm việc của tôi, sau đó nghĩ tới phong cách của cô, tôi có yêu cầu họ thay đổi một chút.
Hoàn Anh phải công nhận, người đàn ông này rất tinh tế. Tấm kính ngăn cách kia khi chuyển thành màu đen sẽ cho cô sự riêng tư tuyệt đối, không gian của cô cũng rất sống động. Nhưng mắt thẩm mỹ của anh sao có thể sánh với cô.
Trong lòng cảm thán nhưng chiếc mỏ vẫn hỗn như thường lệ:
-Quê mùa!
-Bên đó là của cô, cô muốn tạo hình như nào tuỳ cô!
-Tấm kính này điều chỉnh như nào?
-Nút này để đổi màu kính, cô có thể chọn bảy sắc cầu vồng cũng có.-Anh đưa điều khiển tới trước mặt cô.-Nút này là tắt cách âm, nếu cô muốn nói chuyện với tôi thì bấm vào nút đó.
-Ai muốn nói chuyện với anh cơ chứ!
-Được rồi, tôi sai. Nếu trợ lý Vi có điều muốn sai bảo tôi, thì bấm nút đó.-Anh cố tình nhấn mạnh ba từ "trợ lý Vi".
Cô hiểu ý anh ta, ngồi xuống ghế sofa đối diện bàn làm việc của anh:
-Anh muốn trợ lý Vi làm gì cho anh?
-Hầu hết những văn kiện và gặp gỡ khách hàng đều do thư ký của tôi đảm nhiệm.-Anh ngừng một lúc, chức vụ trợ lý này hơi thừa thãi thật.-Hiện tại, cô cố gắng tham gia cuộc họp nội bộ với tôi là được.
Thấy cô không nói gì, anh hỏi lại:
-Không quá sức chứ? Nếu cô không muốn, thì cô không cần làm gì cả.
Hoàn Anh nghĩ ngợi, anh ta tạo vỏ bọc cho cô để cô qua mặt ba mẹ dễ hơn. Cô gật đầu:
-Tôi sẽ tham gia họp như anh bảo.
-Được rồi. Cô có thể về vị trí của mình.-Anh cười nhẹ, đưa tay hướng về phía tấm kính.
Hoàn Anh bĩu môi, cô bước sang bên kia tấm kính, nhìn chiếc ghế sofa êm ái, thả cả cơ thể xuống, bấm nút tắt cách âm:
-Tôi ngủ đây!
-Ờ, ngủ ngon!-Anh không mặn không nhạt đáp lại.
Một lúc sau, anh ngẩng đầu nhìn tấm kính. Cô nhóc này thậm chí không đổi màu tấm kính khi ngủ, anh chăm chú nhìn cơ thể nhỏ nhắn cuộn tròn trên sofa, quay lưng lại phía anh. Cô vẫn còn là đứa trẻ chưa kịp lớn.
Đúng lúc này, điện thoại bàn vang lên, Kimmy thông báo:
-Tổng Giám đốc Thái, chúng ta có cuộc gặp đối tác trong nửa tiếng nữa.
-Được rồi, cô chuẩn bị tài liệu đi!
Thái Giang Thiên đứng dậy khoác áo chuẩn bị ra ngoài. Anh nhìn cô nhóc nhỏ một lượt, cuối cùng nhắn một dòng tin vào máy cô:"Tỉnh dậy thấy đói thì gọi tôi!"
Anh nhìn màn hình điện thoại của cô sáng lên dòng thông báo tin nhắn của anh, lúc này mới yên tâm rời đi.