Đào Hân Giang giật mình, ánh mắt của cô gái kia lạnh như băng. Khuôn mặt cô gái nhỏ nhắn được trang điểm kĩ càng, đôi mắt to tròn, đường kẻ mắt đen dài sắc lẹm, làn da không lộ chút khuyết điểm. Cô gái kia có lẽ nhỏ hơn Hân Giang, phong cách ăn mặc rất đơn giản nhưng không đơn điệu, váy đen dài được tạo điểm nhấn bằng mảnh vải nhỏ quấn ngang eo, chân mang đôi giày thể thao hàng hiệu. Hân Giang vội vã cúi đầu trước ánh mắt đó. Cô gái kia đưa ánh mắt nhìn bó hoa trên bàn sau đó cũng thu lại ánh mắt, chăm chú ăn nốt đồ ăn của mình.
Thái Giang Thiên cũng thu hồi tầm mắt, nhìn Hân Giang đang ngại đỏ bừng mặt. Hân Giang không dám nhìn thẳng anh, lí nhí:
-Em hơi vô duyên phải không?
-Ừ!- Thái Giang Thiên thẳng thừng đáp khiến Hân Giang càng thêm ngại ngùng.
-À, chuyện hôn sự của chúng ta, anh tính tới đâu rồi?
-Khi nào cưới thì cưới!
-Cưới xin là chuyện cả đời mà anh.
-Chỉ là cuộc hợp tác thương mại thôi, cô vội gì chứ?
-Ít nhất em được công khai với báo giới mối quan hệ của chúng ta rồi chứ?
-Tuỳ cô.
Bữa ăn trôi qua trong vô vị, Đào Hân Giang cố gắng mở chủ đề để hai người cùng thảo luận nhưng Giang Thiên luôn lạnh lùng trong từng câu chữ.
Hai người kết thúc bữa ăn rất nhanh chóng, thanh toán cùng lúc với cô gái ngồi bàn cạnh cửa sổ kia. Trong lúc đợi Giang Thiên thanh toán, Hân Giang mới nhìn kĩ cô gái kia, có nét gì đó rất quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi.
-Quen cô ấy sao?- Giang Thiên thanh toán xong, thấy cô gái đối diện vẫn đang chăm chú nhìn về hướng cửa sổ liền hỏi.
-Em không nhớ nữa, có lẽ gặp rồi. Anh biết cô ấy sao?
-Vi Ngọc Hoàn Anh.- Anh gật nhẹ đầu.
-À, cô ấy là người bà nội anh đang tìm kiếm để vẽ tranh cho bà đúng không?
Đúng lúc này, cô gái ngồi phía cửa sổ đã thanh toán xong, đứng dậy dọn đồ đi về. Thái Giang Thiên nhìn Hân Giang:
-Giờ tôi còn có việc gấp, tôi điều người đưa cô về được không?
Đào Hân Giang biết anh không hứng thú với mình, những lần đi ăn trước, anh đều bỏ về giữa chừng để cô bơ vơ. Lần này anh cùng cô ăn trọn vẹn bữa ăn là vui lắm rồi, cô liền đồng ý:
-Được, anh cứ lo việc của anh.
Không để cô nói thêm, Giang Thiên đã nhanh chóng khoác áo, bước vội ra ngoài.
-Vi Ngọc Hoàn Anh!
Nghe tiếng gọi tên mình, Hoàn Anh quay lại nhìn. Người đàn ông cao lớn thấy cô dừng bước, liền nhanh chóng bước lên đứng trước mặt cô, hơi thở còn chút gấp gáp:
-Lại gặp nhau rồi.
Hoàn Anh nghi hoặc anh, rồi lại nhìn phía sau anh:
-Bạn gái anh đâu?
-Không phải bạn gái.
-Thế anh tìm tôi?
-Tôi đã nói sẽ đợi cô ăn xong, nhớ chứ?
Đúng là chiều nay trong tiệm hoa, anh nói đợi cô thật. Nhưng ai mà tin được miệng của đàn ông, Hoàn Anh bĩu môi:
-Mèo mù vớ cá rán, may mắn anh chọn cùng quán ăn với tôi thôi.
Cũng là may mắn thật, nhưng anh cũng đã tính toán trước, nếu không gặp cô ở nhà hàng thì sau khi Hân Giang ăn xong sẽ đi tìm cô lần nữa mà, nói vậy oan cho anh quá!
-Cô thích ăn gì?- Anh đổi chủ đề.
-Hỏi làm gì?
-Vừa rồi tôi thấy cô không ăn được nhiều, chắc giờ cô cũng muốn ăn gì khác đúng không?
-Đúng là đồ ăn nhà hàng vừa rồi tệ thật!
Anh bật cười, hình như cô Hân Giang khen lấy khen để nhà hàng đó mà.
-Vừa hay tôi cũng thấy thế, tôi mời cô ăn bữa nữa được chứ?
-Này là một tối hẹn hò với hai cô đây à?
Hoàn Anh không muốn đi ăn cùng một người đàn ông lạ mặt, đã thế anh ta còn là hoa đã có chủ nữa chứ. Cô quay người đi tiếp, vẫn nghe thấy tiếng Giang Thiên gọi mình:
-Nếu đêm đói muốn ăn gì thì gọi tôi!
-Không cần, cảm ơn.
Anh thở dài, đúng là khổ sở, một lúc phải cố làm hài lòng hai người phụ nữ. Một là bà nội, hai là cô nhóc kia để cô nhóc chịu vẽ tranh cho bà.
Đêm Hoàn Anh đói thât, cô muốn ăn pizza nướng củi. Cô bò dậy nhìn đồng hồ, 1h sáng. Giờ này đặt mua được pizza đã khó, nói gì tới pizza nướng củi chứ! Càng nghĩ tới chiếc pizza đế mỏng cùng phô mai thơm ngát cô lại càng khó ngủ. Nếu ở nhà cùng ba mẹ, giờ này cô muốn 10 cái pizza cũng có, nhưng hiện tại, cô ở một mình, lại còn bướng bỉnh không chịu gọi điện cho ba mẹ.
Lăn lộn qua lại, cuối cùng cô nhớ ra, vẫn còn một đối tượng có thể cho cô pizza. Cô mở điện thoại, tìm lại lịch sử cuộc gọi, trực tiếp gọi đi. Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy, giọng nói vẫn trầm như thế:
-Hoàn Anh?
-Tôi đây, tôi đói rồi.
-Cô muốn ăn gì?
-Pizza nướng củi, nhiều phô mai, nhiều thịt nguội, đế mỏng.
-Được, cô đợi một lát.
Hoàn Anh nghe xong, thẳng tay ngắt máy, ngồi dậy chơi game đợi pizza được mang tới. Bên kia, Thái Giang Thiên bất lực mỉm cười, cô vẫn còn là đứa trẻ con, mới tối mạnh mồm nói không cần, đêm đã gọi cho anh.
Một lúc sau, tiếng chuông cửa vang lên. Hoàn Anh vui vẻ chân sáo chạy ra mở cửa. Cô vốn nghĩ Giang Thiên sẽ cho người mang pizza tới, không ngờ là anh tự tay mang tới cho cô. 2h sáng, ánh đèn vàng trong sân hắt xuống khuôn mặt đầy nam tính góc cạnh của anh. Giang Thiên không có vẻ gì là bị làm phiền, ngược lại tâm trang còn rất tốt:
-Tiểu thư Hoàn Anh, pizza nướng củi nhiều phô mai, nhiều thịt nguội và đế mỏng của tiểu thư đây!
Cô đưa hai tay ra lễ phép nhận lấy đồ nhưng giọng điệu vẫn không mấy thân thiện:
-Anh cũng rảnh quá, 2h sáng tập làm shipper cơ đấy.
-Cô cũng biết tôi làm vậy vì gì mà!
Quá thẳng thắn! Anh ta cứ dốc tâm dốc lực thế này, có ngày cô cũng đồng cảm mà vẽ tặng anh ta một bức tranh mất.
Trước khi cô quay người đi vào, Giang Thiên không quên hỏi:
-Sáng mai cô muốn ăn gì?
-Ăn xong pizza này tôi ngủ tới trưa!
-Thế trưa cô muốn ăn gì?
-Cua ruby, nhưng phải bóc sẵn thịt và gạch.
Anh gật đầu:
-Được, trưa mai sẽ có cho cô.
Hoàn Anh vui vẻ ôm pizza vào nhà, có trời mới biết có thèm những thứ đắt tiền đó tới mức nào. Từ khi chuyển ra ngoài, cô đều ăn những món bình dân vì trên app không có bán những thứ đắt tiền và hiếm như thế.
Ngược lại, Thái Giang Thiên ngầm đánh giá cô gái này. Anh đã để ý, cô đi luôn giữ lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, lúc cô dùng bữa tối, từng cử chỉ cũng rất từ tốn, nhã nhặn. Kể cả khi anh đưa pizza cho cô, cô cũng nhận bằng hai tay. Chắc chắn, đây là một cô gái được ba mẹ giáo dục tốt, chỉ là tính cách ngang bướng khiến lời nói cô thốt ra có phần hỗn hào thôi.
Từ hôm đó trở đi, những bữa ăn của Hoàn Anh đều là do bên Thái Giang Thiên chuẩn bị. Cô muốn ăn sơn hào hải vị gì, chỉ cần gọi điện cho anh, anh đều tự mình mang tới. Những hôm cao hứng hơn, cô sẽ đòi đi ăn ngoài, anh cũng rất vui vẻ đưa đón cô, ngồi ăn và tám ngẫu cùng cô. Cứ cho là cô lợi dụng anh đi, anh cũng đang cố gắng lấy lòng cô mà.
Chỉ tồn tại một vấn đề duy nhất, đó là Giang Thiên không "ngấm" nổi kiểu trang điểm của Hoàn Anh đặc biệt là việc kẻ mắt của cô. Cô rất sáng tạo, hôm thì kẻ hình tam giác ở đuôi mắt, hôm lại kẻ thêm cánh bướm, hôm lại thêm cánh chim. Nhìn tuy có vẻ "nghệ" nhưng đối với anh kiểu trang điểm này vẫn là không thẩm được!