Mới chỉ hơn hai năm không gặp, Giang Trạch hoàn toàn thay đổi, phong cách ăn mặc và khí chất cũng chững chạc hơn.
Hà Mộng ngơ ngác nhìn Giang Trạch đi về phía mình, cô cảm giác thời gian đã trôi qua rất lâu, bây giờ đối với cô mà nói, anh ta giống như một người xa lạ.
“Mộng Mộng, đã lâu không gặp!”
Giang Trạch vẫn gọi Hà Mộng là “Mộng Mộng” như trước, cách xưng hô thân mật này tựa như một quả bom có sức công phá đáng sợ, đánh tan mọi phòng tuyến tâm lý mà cô đã vất vả xây dựng nên.
Những kí ức bị cô chôn sâu giống như một thước phim ngắn quay chậm trước mắt Hà Mộng.
Nhớ lại chuyện cũ, cô cảm thấy trái tim vô cùng đau đớn, chóp mũi chua xót, hốc mắt phiếm hồng, suýt nữa không nhịn được mà rơi nước mắt.
Trầm ngâm một lát, cô mới hoảng hốt đáp lại: “Đã lâu không gặp!”
“Vào trong xe với anh! Bên ngoài rất lạnh.”
Giang Trạch đi đến bên cạnh Hà Mộng, vươn tay muốn nắm tay cô nhưng cô lại né tránh ngay lập tức. Cô xấu hổ mỉm cười: “Hôm nay không được! Em còn phải đi siêu thị mua thức ăn về nhà làm bữa tối cho ông xã, hôm khác nói sau!”
Hà Mộng nói xong, quay đầu chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại! Hôm nay anh nhất định phải nói rõ ràng một chuyện!”
Giang Trạch nhanh chóng chắn trước người Hà Mộng, vươn tay nắm cổ tay của cô, nhìn cô bằng ánh mắt bình tĩnh: “Nếu bây giờ em không lên xe, tối nay anh sẽ đến nhà tìm em!”
“Đừng… không được làm vậy!”
Hà Mộng sợ bị người quen trong tiểu khu hiểu lầm, cô cau mày muốn rút cổ tay ra khỏi lòng bàn tay của Giang Trạch. Nhưng sức của người đàn ông quá lớn, cô không thể thoát khỏi sự khống chế của anh ta.
Vì vậy, cô đành gật đầu đáp: “Được, em đồng ý, anh buông tay ra!”
Hà Mộng cứ như vậy bị ép ngồi vào ghế phụ của xe Giang Trạch. Cả quãng đường, hai người bọn họ không hề nói chuyện, bầu không khí cực kỳ nặng nề.
Trong lúc lái xe, Giang Trạch thường liếc nhìn Hà Mộng, càng nhìn càng thấy cô đã đẹp hơn nhiều, quyết tâm theo đuổi lại cô càng thêm kiên định.
Chiếc xe nhanh chóng dừng trước tòa nhà CBD ở trung tâm thành phố.
Dưới sự chỉ dẫn của Giang Trạch, Hà Mộng đi theo anh ta vào cửa lớn, đi thang máy lên tầng 58 hoàng kim.
Bước vào cửa kính cảm ứng, đập vào mắt là văn phòng hiện đại hóa vô cùng cao cấp.
Đi xuyên qua phòng làm, bọn họ đi tới một văn phòng xa hoa.
Sàn nhà được trải thảm nhung màu xám, đồ nội thất được kết hợp giữa hai màu đen trắng cho thấy gu thẩm mỹ không phải dạng tầm thường.
Toàn bộ phần tường bên ngoài đều được thay thế bằng cửa kính sát đất, đêm xuống có thể ngắm nhìn cảnh đẹp phồn hoa của toàn bộ thành phố.
“Biết vì sao anh lại đưa em đến đây không?”
Giang Trạch rót cho Hà Mộng một tách cà phê, sau đó cùng cô đứng trước cửa kính ngắm nhìn cảnh đẹp tuyệt đẹp ở nơi xa.
Anh ta uống một ngụm cà phê, ánh mắt nhìn cô dần trở nên sâu thẳm: “Ba năm trước, ba mẹ của em chê anh nghèo, sau khi bị bọn họ vô tình đuổi đi, anh đã thề với lòng mình, một ngày nào đó anh muốn đứng ở nơi cao nhất của thành phố này, có được địa vị mà những người cùng tuổi không có.”
Nói đến đây, anh ta tạm dừng, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn một chút.
Giang Trạch cầm tách cà phê, một bàn tay khác nắm lấy vai của Hà Mộng, anh ta nói tiếp: “Lúc ấy anh đã nghĩ rằng, sau khi thành công, chuyện đầu tiên phải làm là cưới em về nhà.”
“Nhưng mà em…”
Hà Mộng đỏ mắt, ngẩng đầu nhìn Giang Trạch chăm chú, bàn tay buông thõng hai bên nắm chặt lại.
Nếu anh ta tới gặp cô sớm hơn một chút thì tốt rồi!
Nếu cô không quyết định từ bỏ anh ta, không động tâm với Khâu Dương, cô nghĩ giờ phút này chắc chắn cô sẽ không do dự lao vào vòng tay của anh ta.
Nhưng bây giờ, tất cả đã quá muộn…
Không đợi Hà Mộng nói xong, Giang Trạch lập tức ngắt lời: “Anh biết em đã kết hôn, nhưng anh không để bụng. Em có thể làm thủ tục ly hôn, ngày mai lập tức đến Cục Dân Chính.”
Nói xong, anh ta xoay người bước đến bàn làm việc, lấy một văn kiện chứng nhận bất động sản ra, sau đó giao sổ đỏ cho Hà Mộng.
“Đây là biệt thự độc lập trị giá 3000 vạn, nếu em đồng ý thì ngày mai anh lập tức sang tên căn biệt thự này cho em, sau khi nghĩ kỹ rồi thì em có thể đến Cục Dân Chính ly hôn.”
“Không! Em không muốn!”
Hà Mộng lùi về phía sau một bước giống như chạm vào một thứ nóng bỏng tay, cô đẩy sổ đỏ cho Giang Trạch.
Giang Trạch ép sát cô, vươn tay ôm eo Hà Mộng, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn cô chằm chằm.
“Nhiều năm như vậy, em vẫn luôn đợi anh đúng không? Em không quên được anh, nếu không thì sao đã kết hôn rồi mà em lại không đeo nhẫn cưới?”
Giang Trạch cúi đầu nhìn ngón áp út bên tay phải của Hà Mộng, sau đó lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Nếu em không yêu người đàn ông kia, vậy em còn muốn tiếp tục bồi đắp tình cảm làm gì?”
Hà Mộng không thể không thừa nhận, Giang Trạch đã nói trúng chỗ đau của cô, cũng làm dao động quyết định vốn mong manh của cô.
Cô đối mặt với Giang Trạch mấy giây, sau đó hoang mang mở miệng: “Bây giờ em rất loạn, anh cho em vài ngày để em suy nghĩ kỹ lại.”
“Mấy ngày?”
Biểu cảm của Giang Trạch có chút dữ tợn, giọng điệu cũng vô cùng hùng hổ, chẳng giống chàng trai dịu dàng năm đó.
Hà Mộng thấy Giang Trạch như vậy thì không hiểu sao lại sợ hãi, ánh mắt trốn tránh: “Một… một tuần.”
Ra khỏi văn phòng của Giang Trạch, cả người Hà Mộng đều choáng váng, trong lòng cảm thấy loạn như cào cào, bước đi giống như dẫm lên bông, động tác thất tha thất thiểu.
Lúc cô ấn khóa vân tay mở cửa nhà ra, Khâu Dương ngồi yên bên bàn ăn, anh nhìn về phía cửa, nhìn cô bằng ánh mắt vô cùng cô đơn.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ nói cho cô biết, anh biết tất cả mọi chuyện rồi…