"Tôi không phải người nhát gan."
Giai Tịnh hiển nhiên không coi trọng hoàn cảnh như vậy, hoàn cảnh ác liệt hơn thế này, cô không biết đã đi qua bao nhiêu lần, đang muốn cởi dây an toàn.
"Để tôi." Tư Thần Xuyên tới gần cô, hơi thở dễ chịu phà vào mặt.
Ở khoảng cách gần, Giai Tịnh phát hiện ngũ quan của anh cực tốt, ngay cả làn da cũng rất mềm mịn.
Tư Thần Xuyên nâng mí mắt lên, đôi mắt thâm sâu nghiêm túc nhìn cô, "Có thời gian nói cho tôi biết.”
"Được."
Tư Thần Xuyên xuống xe trước cô, thay cô mở cửa xe, chờ sau khi cô xuống xe, lại đem túi xách treo lên vai cô, ngay sau đó, lại đem đồ vừa mua đưa cho cô.
"Buổi tối đói bụng có thể ăn."
Giai Tịnh vốn định từ chối, nhưng nhìn thấy ánh mắt của anh, lại đưa tay nhận lấy.
Ai ngờ…
Giây tiếp theo…
Ngón tay mảnh khảnh của cô không cẩn thận đυ.ng phải tay Tư Thần Xuyên, xúc cảm mềm mại kia, làm cho trái tim cô đập thình thịch. Một cảm giác đặc biệt dâng lên trong lòng.
Thấy cô tiếp nhận đồ đạc xoay người rời đi, Tư Thần Xuyên không nhịn được khẽ gọi một tiếng, "Giai Tịnh.”
"Ừ?"
Giai Tịnh quay đầu lại, liền nghe thấy anh nói một câu: "Người vừa rồi, không phải bạn gái tôi.”
Giai Tịnh:?
"Là người tới cầu tình."
Giai Tịnh:...
"Tôi không thân với cô ấy."
Giai Tịnh: "Ồ.”
"Cô trên đường cẩn thận." Tư Thần Xuyên nhàn nhạt thu hồi tất cả cảm xúc, không dấu vết, "Nếu như sợ, tôi gọi điện thoại nói chuyện với cô.”
"Không cần."
Thấy bóng lưng cô gái dần dần biến mất trong tầm mắt, Tư Thần Xuyên trở lại trong xe, trong đầu xuất hiện, toàn là gương mặt nhu thuận lại lạnh lùng của cô. Giai Tịnh vừa mới đi vào gara dưới lòng đất liền cảm giác được điện thoại di động rung lên, cô lấy ra nhìn, là Tư Thần Xuyên gọi tới.
"Tìm thấy xe chưa?"
Giai Tịnh cảm thấy có chút buồn cười, "Vừa tìm được, anh còn chưa đi?”
"Ừm, chờ cô đi chung."
"Không cần, tôi đi ra từ lối B." Giai Tịnh ấn nút mở khóa xe, "Nghe thấy không? Tôi phải lái xe rồi.”
"Được, trên đường cẩn thận."
Tư Thần Xuyên cúp điện thoại sau đó, lại gọi cho Trường Thanh, "Để trống thời gian buổi tối ra, tôi muốn đến nhà họ Lê một chuyến.”
Trường Thanh vừa nghe, lập tức kích động, "Thần gia, không lẽ ngài vì chuyện hôm nay, mà đi tìm Thư Kỳ tiểu thư tính sổ à? Thư Kỳ tiểu thư hẳn là không có ác ý mới đúng..."
"Không phải tính sổ."
"Vậy ngài là... Rốt cục cũng hiểu được dụng tâm của lão gia tử? Muốn mời Thư Kỳ tiểu thư ngày mai cùng nhau đến bệnh viện thăm lão gia tử? Lão gia tử mà biết, chắc chắn sẽ rất vui!”
Ánh mắt Tư Thần Xuyên nhìn về phương xa, giọng nói trầm ấm, "Tôi tìm chú Lê và dì Lê.”
"Ngài, không lẽ ngài đột nhiên nghĩ thông suốt, muốn tới nhà cầu hôn?"
Trường Thanh vừa dứt lời, cũng cảm giác được đầu bên kia không vui, hắn mơ màng, "Vậy ngài đây là..."
Ý gì chứ???
"Hủy hôn."
"Hủy, hủy hôn??" Trường Thanh thiếu chút nữa sợ hết hồn, sắc mặt thay đổi hẳn, "Thần gia, ngài không đùa với tôi đấy chứ?”
Nhưng giọng điệu của Tư Thần Xuyên, nghe hoàn toàn không giống nói đùa!
Trường Thanh nuốt nước miếng, sợ hãi nói, "Thần gia, hôn ước của ngài và Thư Kỳ tiểu thư là do thế hệ trước đặt ra. Đêm nay ngài đi hủy hôn, tương đương với đánh vào mặt nhà họ Lê. Giao tình nhiều năm của Nhà họ Lê vời nhà họ Tư sẽ xuất hiện vết nứt..."
"Thư Kỳ tiểu thư là thiên kim duy nhất của nhà họ Lê, ngày thường nhiều người cưng chiều, yêu thương như vậy. Ngài đột nhiên đi hủy hôn... Truyền ra ngoài, Thư Kỳ tiểu thư sau này làm sao lập gia đình? Mặt mũi nhà họ Lê để đâu?”
Mấy chuyện này đều là vấn đề! !
Tư Thần Xuyên không nói gì, một đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn dòng xe bên ngoài.
"Thần gia, tôi biết anh không thích Thư Kỳ tiểu thư, nói thật, tôi cũng không thích cô ấy, tôi cảm thấy cô ấy vừa làm bộ vừa giả tạo, ngược lại, tôi cảm thấy Giai Tịnh tiểu thư khiến người ta yêu thích hơn! Nhưng việc này không chỉ là chuyện riêng của ngài và Thư Kỳ tiểu thư, mà còn liên lụy đến hai đại gia tộc nhà họ Lê và nhà họ Tư..."
Trường Thanh nhớ tới Tư lão gia tử trên giường bệnh, nếu ông ấy biết, nhất định sẽ tức đến ngất đi.
“Thần gia, hay là ngài cân nhắc thêm?” Trường Thanh còn muốn tranh thủ thêm một chút.
Nhưng Tư Thần Xuyên thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt mở miệng nói: "Chuẩn bị chút quà, tối nay đi.”
“Thần gia?!"
Trường Thanh biết vị gia này một khi đã quyết định, bất luận kẻ nào cũng không ngăn cản được, nhưng anh vẫn kiên trì, "Cho dù ngài không lo lắng về nhà họ Lê, không lo lắng giao tình của ngài và Lê ngũ thiếu, không lo lắng Thư Kỳ tiểu thư. Ít nhất cũng nên cân nhắc cảm nhận của lão gia tử?”
Ông lão ngày đêm ngóng trông, chính là ngóng trông Thần gia cưới vợ sinh con, ông lão có thể ôm chắt cháu…Kết quả chẳng những cháu chắt không còn, nhà họ Tư và nhà họ Lê trở mặt, ông lão còn gánh trên mình cái danh không giữ chữ tín. Ông lão làm sao chịu được??
Thế nhưng Tư Thần Xuyên không đổi ý. Trường Thanh biết mình nói gì cũng là vô ích, bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài. Hôn ước củA Xuyên gia sẽ không để ai làm chủ, ông lão ép quá, ngược lại phản tác dụng...Muốn trách thì trách hành động hôm nay của Thư Kỳ tiểu thư...Không chỉ không để lại cho Thần gia chút thiện cảm nào, ngược lại còn làm mất luôn cả hôn ước…
"Giấu ông trước, chờ ông khỏe hơn một chút, tôi sẽ tự mình nói cho ông biết."
Ý củA Xuyên gia là, tiền trảm hậu tấu?! Nhưng loại chuyện hủy hôn này, chỉ trong chốc lát sẽ truyền ra ngoài, đến lúc đó sau khi lão gia tử biết, vẫn sẽ nổi trận lôi đình. Chỉ hy vọng tin tức lan truyền chậm một chút, trái tim lão gia tử, không thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nữa…
Phía bên kia.
Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì cuối cùng cũng ngóng được Giai Tịnh về nhà, hai người nhiệt tình kéo cô ngồi xuống bàn ăn, không ngừng gắp thức ăn cho cô. Lê Thư Kỳ bởi vì chuyện của lão gia tử mà khóc đỏ mắt, không dám ra ngoài gặp người, nói dối là đã ăn ở ngoài, trốn trong phòng không dám đi ra. Cô rất sợ sau khi cha mẹ biết chuyện này, sẽ có ấn tượng không tốt đối với cô…
Giai Tịnh ăn cơm tối xong, cùng cha mẹ nói chuyện một lát, lên lầu tắm rửa. Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì ngồi trên ghế sa lon thưởng thức trà, không lâu sau, đột nhiên có hạ nhân đến báo cáo.
“Lão gia, phu nhân, Tư, Tư thiếu đến rồi!”
Hạ nhân đến báo cáo có chút bối rối, bởi vì danh tiếng của Tư Thần Xuyên đặc biệt vang dội khắp giới thượng lưu.
Nghe nói anh tàn nhẫn vô tình, máu lạnh tàn bạo, hai đạo hắc bạch một tay che trời, không chỉ hắn, những hạ nhân khác nhìn thấy vị gia này cũng sợ hãi…
Lê Cẩm Hòa và Tống Giai Kì hai mặt nhìn nhau, ai, Tư Thần Xuyên? Tại sao anh ta lại đến đây? Chẳng lẽ...
Anh biết chuyện Tịnh Tịnh về nhà rồi?
Tiêu rồi…
"Nhanh, mau mời cậu ấy vào." Lê Cẩm Hòa có chút trở tay không kịp, vội vàng nháy mắt với Tống Giai Kì, phải làm sao bây giờ?
Quản gia Trần một khắc cũng không dám chậm trễ, tự mình đi dẫn đường.
Rất nhanh, Tư Thần Xuyên dẫn đầu đi vào cùng các thuộc hạ.
Người đàn ông dẫn đầu có gương mặt anh tuấn tuyệt luân, cặp lông mày kiếm bay lộ ra vài phần anh tuấn, con ngươi đen tản ra nhuệ khí sắc bén, một thân âu phục cắt may rất thích hợp với thân phận của anh.
Cả người tựa như vương giả lăng bá thiên hạ, vừa xuất hiện đã mang theo khí thế cường đại, lãnh ngạo xuất chúng.