Thiên Kim Quay Lại - Tư Thiếu Cưng Chiều Vợ

Chương 1: Bữa cơm cuối cùng

*Nhà họ Bạch.

Khi bảo mẫu bưng món ăn cuối cùng lên, Bạch Bác Minh cầm đũa lên, gắp một cái cánh gà bỏ vào chén của Lê Giai Tịnh.

"Đây có lẽ là bữa cơm cuối cùng trong đời của hai cha con chúng ta. Không ngờ, cha mẹ ruột của con đến đón con về nhanh như vậy..."

Ngữ khí của ông đầy sự không nỡ, trong đầu không khỏi nhớ tới hình ảnh ba tháng trước lúc bệnh nặng…

Khi đó ông cần máu gấp, lúc Lê Giai Tịnh hiến máu cho ông mới phát hiện, hai người không phải quan hệ cha con. Điều này khiến mọi người ở nhà họ Bạch sợ ngây người. Sau khi khỏi bệnh, Bạch Bác Minh trải qua nhiều thăng trầm, cuối cùng cũng tìm được cốt nhục của mình —— Bạch Tuyết Dung. Tìm lại được cốt nhục của mình, trên dưới nhà họ Bạch vô cùng bảo bối.

Mà Lê Giai Tịnh...Đứa trẻ không có quan hệ huyết thống này...Bị người nhà họ Bạch treo lên mạng tìm người thân. Hôm qua có người gọi điện thoại tới, nói là mẹ ruột của Lê Giai Tịnh, hôm nay muốn đón cô về...

"Đây đều là những món con thích ăn..." Bạch Bác Minh thu hồi suy nghĩ, ngũ vị tạp trần gắp thức ăn cho Lê Giai Tịnh, "Nào, ăn nhiều một chút, nói không chừng sang đến bên kia..."

Trong cuộc điện thoại ngày hôm qua, Bạch Bác Minh biết được, cha mẹ ruột của cô hiện đang thất nghiệp, quê quán ở huyện Đào Nguyên...Đó là nơi lạc hậu và nghèo nhất trong cả nước! Đừng nói là sơn hào hải vị trên bàn ăn này, phỏng chừng sang đến bên kia, ngay cả cơm trắng cũng ăn không đủ no!

Lê Giai Tịnh ngồi trước bàn ăn đôi mắt trong như nước, như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng ông, trong đôi mắt trong suốt của cô không một tia gợn sóng, ngược lại bình tĩnh buông đũa xuống, “Tôi ăn no rồi.”

Cô đứng dậy rời đi, bóng lưng quyết tuyệt phóng khoáng, tựa như không có chút lưu luyến nào đối với gia đình này.

Từ Nhược Văn lập tức cảm thấy không thoải mái, “Nha đầu chết tiệt này chê đũa ông đã dùng qua! Mấy năm nay, ông chiều ra tật chú ý vệ sinh của nó! Để sơn hào hải vị không ăn, chờ đến bên kia, tự nhiên sẽ có khổ cho nó chịu!”

"Mẹ, mẹ bớt giận, chắc chắn là do chị không muốn về nông thôn, giờ trong lòng đang phiền não..." Người nói chuyện là Bạch Tuyết Dung, vừa được đón về nhà họ Bạch gần một tháng.

Hôm qua cô nghe lén ba mẹ nói chuyện, biết gia đình của Lê Giai Tịnh vô cùng kém cỏi, không chỉ cha mẹ thất nghiệp, trong nhà còn có năm người anh trai chưa cưới vợ, cùng với một bà nội bệnh nặng...Gánh nặng gia đình có thể tưởng tượng được!

Tự nhiên Bạch Tuyết Dung sinh ra cảm giác ưu việt, đứng lên nói, “Con đi tiễn chị ấy!” Trước bàn ăn, Bạch Bác Minh trách cứ nhìn Từ Nhược Văn “Tốt xấu gì Tịnh Tịnh cũng từng là con của chúng ta!”

"Ha..." Từ Nhược Văn cười lạnh một tiếng, "Tôi chỉ cần nghĩ đến, mấy năm nay chúng ta xem nha đầu chết tiệt này như bảo vật, để Dung Dung ở bên ngoài chịu khổ, thì trái tim của tôi tựa như bị dao đâm..."

Lê Giai Tịnh đi đến phòng khách, cầm ba lô trên ghế sofa lên, chuẩn bị rời khỏi căn nhà này. Bạch Tuyết Dung lập tức đuổi theo “Chị, ngày 1 tháng 10 là tiệc đính hôn của em và Cao Thiên Kiệt, chắc chị sẽ đến phải không?”

Trong mắt cô tràn đầy chờ mong, trong giọng nói không giấu được vẻ đắc ý, khoe khoang. Mọi người đều biết, nhà họ Bạch và nhà họ Cao có hôn ước. Nếu không phải cô được Bạch Bác Minh tìm về, thì người đính hôn với Cao Thiên Kiệt trong ngày lễ quốc khánh chính là Lê Giai Tịnh.

“Cao Thiên Kiệt thật sự là một người đàn ông vô cùng xuất sắc, đối xử với em rất tốt. Nếu không phải em được ba mẹ tìm về, thì người đính hôn với anh ấy chính là chị! Chị à, chị không trách em chứ?”

Lê Giai Tịnh hời hợt nhếch môi, “Nhờ có cô, để cho phế vật có chỗ mà nó nên đến.” Hả? Cái gì?

"Tôi đang muốn ném hắn vào thùng rác tái chế, không ngờ, nhanh như vậy đã có người đến nhà thu hồi."

"Chị, chị..." Bạch Tuyết Dung vốn định nổi nóng, nhưng nhìn thấy hình bóng nào đó, lập tức ủy khuất như một con thỏ nhỏ, mắt đỏ hoe. Từ Nhược Văn đi vào phòng khách, đúng lúc nhìn thấy một màn này, không khỏi nổi giận, "Lê Giai Tịnh! Cô nói chuyện với em gái cô thế nào vậy! Miệng bôi độc rồi sao?”

"Miệng của tôi rất tốt." Lê Giai Tịnh cong môi, “ngược lại là bà, đến lúc đi khám mắt rồi.” ở chung với đóa bạch liên này một tháng, lại không nhìn ra được thuộc tính bạch liên của cô ta, mắt không tốt! "Cô..." Từ Nhược Văn tức run lên.

"Chị à, em đem sợi dây chuyền yêu thích nhất mà ba mẹ tặng cho em đem tặng lại cho chị, dù sao cũng từng là chị em, lần này chia tay, không biết bao giờ mới có thể gặp lại..." Bạch Tuyết Dung không quan tâm đến hiềm khích trước kia, chạy tới muốn giữ Lê Giai Tịnh lại, nhưng tay cô vừa đυ.ng phải ba lô của Lê Giai Tịnh…

Giây tiếp theo. Ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Từ trong ba lô của Lê Giai Tịnh, rơi ra một sợi dây chuyền hồng ngọc! Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này, đều kinh ngạc. Bạch Tuyết Dung không nhịn được che miệng, "Làm sao..."

Sợi dây chuyền ruby mà cô muốn tặng cho chị mình, sao lại rơi ra từ trong ba lô của chị ấy? Chẳng lẽ, chẳng lẽ…Lê Giai Tịnh nhếch môi, Sao, muốn vu khống cô trộm đồ sao?

Vòng cổ của Dung Dung, sao lại ở chỗ cô? Từ Nhược Văn không thể tin vào mắt mình, vội hô lên, “Bác Minh, ông mau tới xem, nha đầu chết tiệt này trước khi đi, còn dám lấy vòng cổ của Dung Dung. Không ngờ chúng ta nuôi nhiều năm như vậy, lại nuôi một con sói mắt trắng!”

Bạch Bác Minh chạy tới sửng sốt, "Xảy ra chuyện gì rồi?” "Ba mẹ không sao..." Bạch Tuyết Dung vội vàng hòa giải, lương thiện nói, “Vòng cổ này vốn là con muốn đưa cho chị, con lấy ra hay chị ấy tự lấy, đều giống nhau!”

"Sao có thể giống nhau được? Con đưa cho nó, đó là tặng! Nó tự lấy, đó là ăn cắp!" Từ Nhược Văn tức giận, "Lê Giai Tịnh cô hay lắm, cái gì không học, lại học người ta ăn cấp!”

"Mẹ, mẹ không thể nói chị như vậy!" Bạch Tuyết Dung nhặt sợi dây chuyền hồng ngọc dưới đất lên, đưa cho Lê Giai Tịnh, "Chị, lời mẹ nói chị đừng để trong lòng, em biết chị lấy sợi dây chuyền này, là vì tính toán cho tương lai đúng không? Nghe nói điều kiện gia đình bên kia không tốt, sợi dây chuyền này, nói không chừng sau này có thể phát huy tác dụng, chị cầm đi!”

bảo mẫu chung quanh không nhịn được mở miệng:

“Nhị tiểu thư, cô cũng tốt bụng quá đi! Sợi dây chuyền này trị giá hơn 10 vạn!” “Đây là lão gia phu nhân đặc biệt mời nhà thiết kế thiết kế cho cô! trên đời này có một không hai, chỉ có một sợi này!” Trên mặt còn khắc tên của cô!

"Nhị tiểu thư ngày thường thích vòng cổ này như vậy, giờ lại nhịn đau, đem nó tặng cho đại tiểu thư..." "Là đại tiểu thư trộm trang sức yêu thích nhất của cô, vậy mà cô lại không trách cô ấy..."

"Vừa rồi thái độ của đại tiểu thư không tốt như vậy, cô lương thiện với cô ấy như vậy, tâm địa của cô tốt quá!"

…...

Bạch Tuyết Dung nghe lời khen ngợi chung quanh, nâng ánh mắt thông tình đạt lý lên, "Chị cần nó hơn tôi!” Người chung quanh khen ngợi, không nhịn được đem hai chị em ra so sánh với nhau. Càng so sánh, càng cảm thấy Lê Giai Tịnh không bằng Bạch Tuyết Dung!

Ngoại trừ có khuôn mặt đẹp hơn một chút, những thứ khác, thật sự kém xa Bạch Tuyết Dung! Từ Nhược Văn đoạt lấy sợi dây chuyền trong tay Bạch Tuyết Dung, đau lòng nói, "Đứa bé ngốc này, bên kia của cô ta là một cái động không đáy, cho dù con cho mười sợi dây chuyền cũng không thể lấp đầy được!”