Tô Lâm chọn xong đồ cần mua vừa đem ra quầy thanh toán thì Mẫn Nhu cũng đang có mặt ở đó, thấy Tô Lâm đi đến Mẫn Nhu liền mỉm cười cúi đầu rồi nói "Chị mua nhiều đồ vậy à?". Tô Lâm thấy cô gái này cũng trạc tuổi em gái mình, khuôn mặt lại xinh đẹp khả ái liền không nhịn được nói chuyện vài câu "Chị mua vài thứ để về nấu thêm cho chồng và con trai chị, họ đang đợi chị ở nhà".
Nhắc đến Phó Thần và Ninh Ninh nụ cười cô không nhịn được mà cười thêm nhiều chút. Mẫn Nhu thấy vậy càng cảm thấy mục tiêu này mình nhắn đến quả thực là một thử thách lớn với cô, vợ con hạnh phúc như vậy mà. Nhưng càng có độ khó cô càng thích thú hơn nữa kế hoạch cô định bụng một thời gian nữa sẽ hành động thì bây giờ chỉ vì câu nói của Tô Lâm đã khiến Mẫn Nhu càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Dường như không để lộ suy nghĩ của mình cô vẫn nhẹ nhàng nói với Tô Lâm: "Nếu chị vội như vậy, thì chị lên thanh toán trước đi, em đi sau cũng được"
Vì bản thân cũng thật sự có chút hơi vội nên Tô Lâm liền đồng ý, sau đó cảm ơn Mẫn Nhu. Chuẩn bị về đến khu chung cư thì thấy Ngọc Kỳ đang đuổi theo cô ở phía sau
"Chị đợi em một chút"
"Có chuyện gì vậy em?"
Mẫn Nhu vừa thở vừa nói "Chị để quên ví chỗ quầy thanh toán lúc nãy?"
Vừa nói cô vừa đem ví để vào tay Tô Lâm
"Vậy mà chị lại quên mất, cảm ơn em nhé. Cố bé em tên gì?"
"Em là Mẫn Nhu, chị tên gì ạ, chị cũng sống ở khu này sao?"
"Ừ, chị sống ở đây tên Tô Lâm, vui được làm quen với em"
Vừa nói hai người vừa sóng vai nhau đi vào chung cư, qua cuộc trò chuyện Tô Lâm liền biết Mẫn Nhu mới về nước chiều nay sống cùng tầng với gia đình cô.
Vừa rồi Mẫn Nhu đi cửa hàng tiện lợi là để mua chút đồ ăn vặt lót dạ vì cả ngày cô bé chưa được ăn cái gì. Tô Lâm hiểu cảm giác sống một mình, mà nhất lại còn từ nước ngoài về chính vì thế cô bèn mời Ngọc Kỳ đến gia đình mình ăn cơm. Và tất nhiên Mẫn Nhu không những không từ chối mà còn vui vẻ nhận lời.
Vừa vào đến nhà Mẫn Nhu cô liền thấy Phó Thần đang ngồi trên sô pha làm việc còn Ninh Ninh thì tự chơi ở bên cạnh, người đàn ông với dáng người cực phẩm đang mặc một bộ đồ ở nhà, dáng người anh quả thực khiến Mẫn Nhu không suy nghĩ sâu sa không được. Cô nghĩ cái đó của anh chắc chắn khiến cô rất sung sướиɠ đây mà. Nghĩ đến đây nước trong người cô đã không tự chủ được mà chạy ra....