Nhưng cứ như vậy, một trùng mẹ như cậu chỉ cần làm linh vật miêu tả là đủ rồi. Theo lời miêu tả của Hertis, kết cấu của trùng tộc này cũng giống như xã hội trong đàn kiến mà cậu biết. Nằm ở đỉnh cao của tộc là trùng mẹ, cũng là giống cái duy nhất của tộc, sau đó là sinh hạ giống đực, bọn họ cũng sẽ là bạn tình của trùng mẹ, cũng sẽ chọn ra trùng mạnh nhất làm thủ lĩnh. Số lượng trùng đực của mỗi thế hệ không giống nhau nhưng tổng thế mà nói thì khá thưa thớt, nhiều nhất là công trùng vô giới tình, cũng là tầng lớp chót trong trùng tộc.
Không cần phải nhìn sắc mặt người khác sống qua ngày thật tốt.
Tuy rằng cảm giác được Hertis có chút nghi hoặc tại sao cậu lại không nhận thức được những điều bình thường của trùng tộc nhưng có lẽ là thần phục với thân phận của cậu, hắn vẫn tận trách giải đáp cho cậu biết.
Chỉ có thể nói, trùng mẹ vừa sinh ra liền biến thành trùng mẹ, ít nhất cậu chính là như thế.
Hơn nữa nói thật, cậu cũng không thể tiếp thu thân phận này thật sự, trong lòng cậu vẫn còn ôm mong chờ với cuộc sống của loài người, trước mắt cậu cũng không cảm giác không khỏe chỗ nào, nói đơn giản, giống như nằm mơ, không thấy có cảm giác chân thật.
“Ngài hiện tại mới ra đời, cơ thể chưa phát triển hoàn thiện, mấy ngày nay cần nghỉ ngơi nhiều một chút, chậm rãi tìm hiểu quốc gia.” Hertis nắm lấy tay cậu: “Chuyện sinh hạ càng nhiều trùng tộc có thể tiến hành sau.”
“Ừm….” Từ từ!
Cậu mở to hai mắt, vừa rồi hình như cậu nghe được cái gì không nên nói.
Đúng rồi, cậu là trùng mẹ…. Trùng mẹ…. Trùng mẹ!
WTF!
Đầu óc Tô Mạch trống rỗng, dùng sức nắm lấy tay Hertis, gần như nói năng lộn xộn: “Nhưng mà tôi không muốn, a không đúng, là không thể! Tôi là…… Nam a!”
Hertis nghe xong câu này dường như ngây ngẩn, cậu hy vọng nhìn hắn, anh trai nhỏ, mau khẳng định tôi không thể sinh con đi a!
“Ngài nói đùa.” Nhưng hắn cuối cùng vẫn cho là cậu nói đùa, hoặc là do đầu óc còn chưa thanh tỉnh.
Hertis làm ra một hành động mà cậu không lường trước được, cậu không kịp ngăn cản —— Hắn đưa bàn tay nhàn rỗi vói vào váy cậu, cách một tầng vải dệt hơi mỏng vuốt ve dươ vật của cậu, sau đó…. Bao lấy một nơi hoàn toàn mới.
Đó là mảnh âm môi, hắn dùng ngón tay tách nó ra, tìm được âm đế nhô lên bên dưới, sau đó dùng sức đè xuống.
“Ưm a!” Cậu còn chưa kịp lấy lại tinh thần cơ thể biến thành người song tính trong truyền thuyết đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất thình lình ập đến, phát ra tiếng rêи ɾỉ theo bản năng.
Âm thanh mềm nhũn không giống đàn ông chút nào.
Cậu đè làn váy lại muốn ngăn cản Hertis nhưng ngón tay của hắn vẫn luôn nhúc nhích, cậu lại không muốn phát ra âm thanh ngượng ngùng kia, chỉ có thể cắn môi trừng hắn nhưng hắn dường như không hiểu ý cậu, còn cúi người hôn nhẹ lên khóe miệng của cậu, sau đó đè cả người Tô Mạch lên giường, dùng sức không cho phép phản khách mà đè hai chân cậu lên trước ngực.
Nơi riêng tư mở rộng với bên ngoài, cảm giác được dăm thủy bị trêu đùa dần chảy ra ngoài, cậu gần như xấu hổ đến bật khóc.
“Không, không cần…… Cầu xin anh”
Hertis hôn hôn khóe mắt Tô Mạch, hắn có vẻ rất thích cảm giác hôn môi triền miên như vậy: “Đừng sợ, tôi sẽ làm ngài thoải mái.”
Sau đó hắn hôn lên hoa tâm, dùng đầu lưỡi ấm áp đẩy vải dệt vướng bận đi như nhấm nháp mỹ vị mà liiếm láp.
Mà cậu chìm trong kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, xa lạ,không bao lâu liền tước vũ khí đầu hàng, trước sau đều phun ra dăm dịch, chúng đều bị Hertis liiếm sạch.