Cảm giác trên người dính dính.
Cậu trở mình, ôm lấy tấm chăn mềm mại, những ngày tháng không cần đi học, có thể ngủ nướng cả ngày thật tốt.
Từ từ!
Tô Mạch mở bừng mắt, cậu chui ra từ trong trứng sao?!
Cậu phát hiện bản thân nằm trên một chiếc giường mềm mại rất lớn, nó làm cậu nhớ đến khi mình còn nhỏ qua nhà em gái hàng xóm đọc truyện cổ tích, nàng tiên cá ở trong truyện có vỏ sò lớn làm giường, trên đỉnh hang động là những viên ngọc trai tỏa sáng, làm căn phòng trở nên rực rỡ, lấp lánh.
Nơi này cũng không khác lời miêu tả đó, điểm khác nhau duy nhất có lẽ là vật phát sáng không phải ngọc trai mà là một loại thực vật kỳ quái không biết tên, trong hang cũng không có nước biển tràn ngập, cậu cũng không phải công chúa nàng tiên cá gì cả.
Cậu có chân nha!
“Không, từ từ……”
Tô Mạch hoảng sợ, lập tức xốc chăn lên, không sai, là cơ thể nhân loại nhưng có ai nói cho cậu biết tại sao cậu lại mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm màu trắng a!
Hơn nữa bên dưới còn có một cái….. Một cái qυầи ɭóŧ kiểu nữ?!
Má ơi, thật thẹn thùng.
Cậu dùng làn váy che đi nơi đáng thẹn kia, cả người bị vải dệt mềm mại bao lấy, dinh dính còn có chút lạnh.
“Có người không?” Tô Mạch thử hô một tiếng, thật lòng cũng không phải không sợ bị người có tâm quấy rồi mà cậu nhận rõ về bản thân, dù sao bản thân chỉ là một cọng bún có sức chiến đấu bằng 5, bây giờ còn ở trong địa bàn của người khác, cơ bản chỉ là thịt cá mặc người xâu xé, còn không bằng trực tiếp nằm yên, ít nhất chết cũng không đau khổ quá nhiều.
Phi phi phi, cậu mới không chết đâu. Chủ nhân nơi này cứu cậu ra khỏi vỏ trứng, đối phương nhất định là người tốt! Nói không chừng vẫn là anh trai nhỏ ôn nhu mà cậu nghe thấy trong vỏ trứng.
Nếu thật là người đó, cậu sẽ biến thành nàng tiên ốc, a không, chàng tiên trứng, quét tước vệ sinh thu thập nhà cửa, thỉnh thoảng giải quyết yêu cầu kia cũng không phải không thể.
Nhưng mà nhân loại có rất nhiều người có giọng nói lừa gạt, không biết anh trai nhỏ có thể hay không……
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến, cậu lại nghe thấy tiếng cười trầm thấp làm hai chân mềm nhũn kia, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy hắn đứng ở cửa, không biết đối phương đã nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu bao lâu rồi.
Trong tròng mắt xanh thẩm là ý cười ôn nhu, hắn đi đến trước mặt cậu, quỳ một gối xuống, thành kính hôn lên mu bàn tay cậu.
“Hertis, thuộc hạ chờ ngài thức tỉnh.”
Một cổ nhiệt lưu bỗng chảy trong đầu cậu nơi đó gần như biến thành một đoàn hồ nhão, cậu dám khẳng định khuôn mặt đỏ bừng lên, nội tâm gào thét như chuột đất, hô lên ba chữ —— Cậu có thể!
Hertis quỳ một lúc, không ngờ trùng mẹ vừa ra đời lại không phản ứng gì, trong bầu không khí trầm mặc kéo dài, hắn bất an ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện sắc đỏ trên khuôn mặt cậu tràn tới mang tai, trên mặt là những cảm xúc mà hắn không hiểu được.