Không Cẩn Thận Xuyên Thành Trùng Mẫu

Chương 1: Xuyên không

Nói ra các bạn đều có thể tin được, ngay cả chính tôi cũng dám tin, tôi, Tô Mạch, một thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa, bình thường ngoại trừ đi học, nằm ườn ra chơi điện thoại, đêm khuya âm thầm tự mình xem truyện H ra, chuyện gì vi phạm pháp luật đều không dám làm, lại có một ngày nào đó có thể gặp phải chuyện xuyên không.

Thật ra mà, tôi cũng là có phần ghét bỏ chuyện xuyên không, thậm chí thi thoảng còn có chút chờ mong, ai mà chưa từng có giấc mơ khi tỉnh lại đã có thần công đại thành, mỹ nam vây quanh chứ?

Phải, mỹ nam. Tôi giới tính nam, sở thích nam giới.

Sau khi vào đại học, vốn tưởng rằng đi tới một thành phố lớn, có thể có cơ hội gặp được chân mệnh thiên tử của mình, đến một người có phong độ này, à, đêm đêm ca hát mới đúng. Là chuyện hẹn bạn tình quan hệ này, thanh niên tốt của xã hội chủ nghĩa chúng ta tuyệt đối sẽ làm đấy, đương nhiên đây là cách nói ra bên ngoài, bên trong mà, tôi sợ bị nhiễm bệnh.

Chính là hèn nhát như thế.

Khụ khụ, đi xa quá rồi.

Vì thế, tôi tràn đầy hy vọng mà tham gia vào câu lạc bộ Anime, từ đó về sau bước đi trên một con đường không lối trở về —— mỗi ngày cùng đám trạch nam trạch nữ nói chuyện với nhau, tạm biệt sự quấy rầy của những người 3D đối lập với người trong giới 2D. Đương nhiên, tôi cũng là trạch nam, “người trong truyện” * không tốt sao?

*ở đây là dùng ngôn ngữ mạng chỉ nhân vật trong truyện tranh 2D

Ngay cả trong một số đêm chỉ có thể làm bạn với bàn tay phải của mình, tôi vẫn nghe được bạn chung phòng đang nấu cháo điện thoại với bạn gái, đố kỵ không thôi.

Đồng bạn bên cạnh đã thoát cô đơn cứ là người này nối tiếp người kia, trong ký túc xá có ba anh em, ngay cả lão tam lớn dáng người to lớn nhất cũng có thể tìm được một em gái ngọt ngào lớp dưới vào thời khắc cuối cùng nhất, từ nay trở về sau đi trên cùng một đường cũng chỉ có riêng mình tôi.

Mà toàn bộ thành viên của hội Anime chúng tôi đang trong đám lớn muốn thoát cô đơn, giống như trong gió lạnh có những sợi Bồ công anh, đá trúng hồn đá, có bài thơ nói gì thế nhỉ, “Bồ công anh nhỏ như tơ, bàn thạch không dời đi được”. Người nghe cảm thấy buồn, người nhìn thấy thì rơi nước mắt.

Nói thì nói như thế, tôi không bao giờ nghĩ đến chuyện xuyên không sẽ thay đổi số phận của con người, mà một ngày nào đó cũng có thể rơi vào đầu của tôi. Đặc biệt là bây giờ, nói thì xấu hổ, tôi dường như xuyên thành ... một quả trứng.

Ừm...

Vì vậy đây cuối cùng là lý do gì chứ!