Nhưng không phải là cô, mà là Trần Dịch Phong. Hắn vừa dịch chân ra liền sợ tới mức thay đổi sắc mặt, hắn nhảy ra xa chỗ đó, sợ hãi kêu lên.
Tần Ngư cùng người quay phim giật nảy. Nhìn kỹ vào thì ra trên mặt đất có một đống xương, nhìn thoáng qua chắc của động vật nhỏ nào đó.
Một đống xương trắng chồng chất lên nhau.
Ánh đèn chiếu rọi xuống, trắng hếu.
Ở trong rừng rậm cái gì cũng có, vài người theo sau liền bật cười, cười hắn chuyện bé xé ra to. Tiếp tục đi vào, Tần Ngư nhịn không được quay lại dòm đống hài cốt đó. Nói chung cô cảm thấy nơi này không thích hợp, dường như còn có thứ gì đen thùi lùi ở bên cạnh đống xương. Ngay lúc cô đang trầm tư, bỗng kinh hỉ tới. Cô trong thấy một thứ màu vàng.
“Khoan đã! Cái này nhìn giống trái kim quất quá!” Cây kim quất thấp bé, nấu mình ở bên trong bụi cây, nếu không phải Tần Ngư mới nãy quay đầu lại nhòm thì chắc cô cũng chẳng lưu ý tới. Đây cũng là trái cây mà.
“Hái mấy trái trước đã. Ha ha”
Cây thấp thì hái rất dễ, không hái thì uổng quá. Tần Ngư cùng Trần Dịch Phong hai người nhanh chóng hái mấy quả kim quất đã ngả màu cam, sau đó chọn quả chín nhất bỏ vào miệng nếm. Chua, quá chua, chua đến ê răng. Mặt mày Tần Ngư nhăn thành một nhúm, chờ hết chua mới thở phào: “Tôi bây giờ không thấy mệt chút nào hết á.”
Tinh thần bỗng được nâng cao thêm mấy phần.
Sau khi nâng cao tinh thần rồi, bọn họ lại tiếp tục đi vào bên trong, ánh mắt Tần Ngư hướng bốn phương tám hướng quan sát, chợt cô trông thấy…
“Mới nãy có bóng người phải không?” Cô bỗng thốt ra một câu làm ai cũng kinh ngạc, mọi người vội vã ngó tới ngó lui, nhưng nhìn một hồi cũng không thấy ai hết.
“Cô mệt tới hoa mắt rồi đấy, làm gì có ai…ơ, có người thật kìa!” Trần Dịch Phong vừa nói, hắn thật sự nhìn ra có bóng người. Bên trái hắn lóe lên ánh đèn, thì ra là ba người Ngô Hàn.
Hai đội đúng oan gia ngõ hẹp, nghe nhiệm vụ của đội đối phương, Tần Ngư liền cười ha hả. Bọn họ phải tìm ba loại trái cây, còn người ta thì sao? Chỉ cần một loại thôi. Đã vậy đội người ta đã tìm xong từ lâu, bây giờ chuẩn bị trở về đi ngủ. Thực hâm mộ quá đi.
Tề Chi Uyên trông thấy bộ dáng vất vả của hai người, nói: “Tôi đi tìm cũng chậm lắm, hai người tìm được loại trái cây nào rồi? Còn thiếu một loại ư? Hai người xem thử trái cây mà chúng tôi tìm được có phải loại mà hai người cần không?”
Chà, người này quả thật không tệ, có qua có lại, chịu cho họ biết chỗ kiếm được trái cây ư?
“Kim quất cùng đu đủ hả? Chúng tôi tìm được cam đó, vừa vặn.”
Mọi người đều vui mừng. Tần Ngư nói lời cảm ơn Tề Chi Uyển vội vã nói không cần, nhưng Ngô Hàn cả quá trình đều lạnh nhạt cùng Giả Thắng giống nhau một bộ dáng ba phải.
Tề Chi Uyển ư? Con mèo cứ nhắc cô ta mãi.
Không chọn cô ta! Tần Ngư cũng có vài phần hoài nghi, chủ yếu vì cô gái này biểu hiện hoàn mỹ quá.
Tần Ngư cùng Trần Dịch Phong nhanh chóng tìm được quả cam, nhiệm vụ xem như hoàn thành. Trở về đi ngủ thì trời đã khuya rồi, Tần Ngư vừa ngả lưng, trong đầu thình lình nhớ tới xương trắng cùng thứ đồ vật màu đen bên cạnh.
Có lẽ là tro tàn. Nếu là dã thú săn mồi, sao lại có dấu vết đốt lửa?
Vậy chắc chắn là do con người. Đảo này có bọn họ tới tổ chức chương trình thì người khác tới đây cũng không có gì lạ. Dù sao mấy năm nay thì thể loại sinh tồn dã ngoại này rất thịnh hành. Tần Ngư lập tức xua tan mấy suy nghĩ vẩn vơ, chìm vào giấc ngủ.
Sâu trong rừng rậm không có chút ánh sáng, chỉ có tiếng gió thổi qua ngọn cỏ, cùng tiếng động vật nhỏ chạy xẹt qua giữa đêm đen.