Lời trách cứ của hắn đổ ập xuống đầu cô. Tần Ngư đánh mắt ra sau lưng hắn nhìn, lửa vẫn còn cháy mà, hơn nữa ánh lửa cháy còn lớn lắm, huống chi trên bếp vẫn còn than hồng.
“Còn chưa tắt mà.” Giọng điệu của cô không chứa ủy khuất cũng không có chút phẫn nộ nào hết, chỉ đơn giản trần thuật lại sự thật với đối phương.
“Nhưng cũng sắp tắt rồi! Nếu tôi không trở về…”
“Tôi cũng quay trở lại rồi, anh không cần lo lắng quá.”
Cô nói chuyện không mềm không cứng, nhưng lại làm người khác nghẹn đến không nói nổi thành lời. Trần Dịch Phong cũng chẳng ngờ rằng Tần Ngư sẽ cãi lại mình, nghe giống như đứa hầu gái trong nhà dám bật lại chủ nhân vậy. Hắn thật không biết phải nói gì nữa. Chẳng lẽ biểu hiện ngoan hiền dễ bắt nạt lúc trước đều là giả dối?
Tuy Tần Ngư không ngại để Trần Dịch Phong biểu hiện sự mạnh mẽ của bản thân, nhưng không đồng nghĩa cô là cái bánh bao mềm mặc người nắn bóp, cũng không để người khác xem cô là thứ kéo chân bẩn thỉu được.
“Nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình đúng không. Hắn lấy từ đâu ra cảm giác về sự ưu việt của bản thân vậy hả? Làm hắn tức đến mức bùng nổ luôn rồi!” Con mèo lại tức giận.
Mấy lời này thâm sâu vô cùng, phải khen nó mới được.
Dĩ nhiên Tần Ngư thấy được chỗ trú do Trần Dịch Phong dựng lên bằng lá chuối, tuy đơn sơ nhưng cô hiểu thế nào là biết ơn liền tự nhiên mà nói:
“Nhanh thật đấy, anh đã sửa soạn xong xuôi rồi sao? Vất vả cho anh rồi.”
Hình tượng em gái bình thường lại ngoan ngoãn lúc trước còn có đất dụng võ.
Quả nhiên nét mặt của Trần Dịch Phong trở nên dễ nhìn một chút, chỉ là hắn đối với Tần Ngư lạnh nhạt đi vài phần, hắn nói: “Trái cây trong rừng đa số đều nằm trên ngọn cây rất cao, trong tay tôi không có dao không chế công cụ để hái được.”
Tần Ngư nhìn trên mặt đất trống không, vì thế cô phụ họa an ủi vài câu: “Thật khó khăn quá, không sao cả…”
Cô tính nói bản thân vừa bắt được ba con cua lớn. Trần Dịch Phong đã điềm nhiên từ sau lưng móc ra một cái bao lá chuối. Bên trong là ba trái đu đủ siêu lớn.