“Tiến hành bước đầu tiên như thế nào?” Tần Ngư nói.
“Tiến hành bước đầu tiên chính là đem mấy người ngu ngốc dạy dỗ cho hết ngu, ha ha ha!”
Tần Ngư gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cười to đầy đắc ý của con mèo.
Giấu đầu lòi đuôi.
Vừa ngốc bạch ngọt lại có bệnh khùng.
Tần Ngư cũng không hỏi nhiều, rốt cuộc thì tính cách của cô cũng khá muộn tao, trước mắt thấy hỏi vòng vo mà chẳng moi được cái gì từ con mèo, cô liền che miệng mình lại giả đò nôn mửa. Bởi vì có người tới.
“Ơ! Cô say tàu hả?” Có một nhân viên công tác đi tới. Người tham gia, từ này thì Tần Ngư vẫn hiểu, rốt cuộc thì từ lúc cố còn sống tới ngày chết đi thì cô vẫn còn thuộc về thời đại tin tức giải trí phát triển bùng nổ, thể loại gameshow sinh tồn này thì cô có xem qua một hai lần.
Nhưng cũng chỉ giới hạn ở biết thôi.
Đối với một cô thôn nữ đã trải qua rất nhiều năm cực khổ như cô mà nói, cô cảm thấy loại chương trình này giống như ‘không ốm mà rên’, bởi vậy cô luôn luôn ôm thái độ ‘xin miễn cho kẻ bất tài.’
Không nghĩ tới…cô cũng có ngày hôm nay.
“Xin lỗi, mới nãy tôi cảm thấy không thoải mái, làm anh lo lắng rồi.”
Bây giờ Tần Ngư không có chút cảm giác tồn tại nào, người tham gia chương trình sao? Cũng chỉ là người bình thường thôi, cũng không có miếng liên quan nào tới giới giả trí. Tần Ngư có thể tham gia gameshow 《 Cầu sinh đi, chuối! 》cũng do vận may bùng nổ, lăn lộn từ trong 30 vạn người của cả nước mà được chọn.
Nhưng…có lẽ cũng do phòng hoàng kim cùng với lực lượng vận mệnh to lớn hỗ trợ gian lận.
Tần Ngư thấy được vẻ ngoài của bản thân thông qua ảnh phản chiếu trong kính râm của nhân viên công tác ---- tuổi cô khoảng chừng mười sáu, cũng không có gì khác lạ.
Hầy, cho cô đổi cái túi da khác không được ư? Không cần quá đẹp mắt nhưng cũng cần có ngực lớn chứ.
Ít ra thì cô sẽ thấy trên mặt ông chú này chút thương tiếc chứ không phải bản mặt mất kiên nhẫn.