“Ba ba ba li hú — Quan âm đẹp nhất đẹp nhất siêu cấp đẹp, thay Tần Ngư giải trừ phong ấn đi, phòng hoàng kim của ta !”
Omg!!!
Kim quang hiện ra.... rất mỏng manh.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tần Ngư cảm thấy như máu cả người mình đều bị rút ra rồi. Giây tiếp theo cô liền cùng con mèo đang làm lễ triệu hồi đối mắt với nhau.
Một cái liếc mắt như thể nhìn được số mệnh cả ngàn năm.
Khϊếp sợ, cực kỳ khϊếp sợ.
Như thể phải chịu sự hun đúc của nghệ thuật một cách mạnh mẽ, toàn bộ linh hồn như được gột rửa một lần.
“Mau tiến vào, ta mở không lâu được đâu!”
Con mèo cũng bất chấp sự ngượng ngùng mà hô to. Tần Ngư vội vàng chạy vào trong nhà.
“Mau mau mau, nhìn vào đôi mắt của ta!”
“Màu xanh lục ư?”
Mở lâu mỏi mắt đó! Mèo ta nổi giận, móng vuốt cào xuống một cái....gương mặt Tần Ngư hiện lên vẻ đau đớn, chợt cô bị thu nhỏ lại, biến thành một dải ánh sáng, bay vào trong mắt mèo.
——————
Thế giới xuyên nhanh là một căn phòng bằng vàng.
Trước mắt cô phủ toàn màu vàng, vách tường cũng làm bằng vàng nốt, mặt trên có khắc bích hoạ, mà bích hoạ cũng là do các phù điêu bằng vàng bất đồng về sắc độ và thứ tự ghép lại với nhau, còn có pho tượng kim điêu bằng ngọc được xây hết sức hoa mỹ.
Chỉ là không gian không quá lớn, đếm tới đếm lui chắc cũng chỉ năm mươi mét vuông.
Tần Ngư: “Đâu đâu cũng là vàng, thần như mấy người đều xa hoa như thế này ư?”
Con mèo: “Phật gia nặn kim thân cô không biết à? Với người phàm mấy người thì vàng chính là tiền, còn thần như tôi thì xem vàng là đồ bỏ đi.”
Tần Ngư trông như suy tư gì đó. Mặc dù cô có chút xấu hổ nhưng lúc thể hiện nguyện vọng lại rất mãnh liệt:
“Bộ mấy người thích treo đồ thừa trên tường sao? Sở thích độc đáo ghê, tôi có thể moi một cục đồ bỏ đi đem ra ngoài không?”
Đủ rồi! Câm miệng! Con mèo nổi sùng trừng mắt nhìn Tần Ngư: “Cô nghiêm túc một chút đi! Mau tới đây nhận nhiệm vụ!”
Trong phòng hoàng kim có một cái đĩa quay cỡ lớn làm bằng gỗ, thoạt nhìn có chút đơn sơ, trông như là bánh lái của con thuyền.