Kết quả cuối cùng là thế nào? Là ông chủ Bao xoay người bước đi rồi, đi vài bước, chợt rẽ sang tới ruộng của nhà họ Tần: “Đó là khoai lang nhà các người hả?”
Ông hỏi vợ chồng Tần Viễn.
Lại Chính Nghĩa nóng nảy: “Ông chủ Bao, Tần Viễn kia là một kẻ điếc, phiền toái ông....”
“Đúng vậy, Bao tiên sinh! Đây là của nhà con, khoai lang nhà con rất ngọt, củ khoai cũng lớn, con kêu cha đào mấy củ lên cho ông xem thử được không?” Cha tôi nghe không được, nhưng thiếu nữ tôi đây thì tai thính mắt tinh lắm đấy!
Tần Ngư vừa mở miệng chính là gọi Bao tiên sinh. Tiên sinh.... cái xưng hô này thật là... một chút cũng không kỳ cục ha!
Kẻ vẫn luôn tin tưởng mình là người có văn hóa như ông chủ Bao đây cảm thấy cô gái nhỏ này, quả thực càng lúc càng thuận mắt.
“Có thể có thể!” Ông chủ Bao cười không khép miệng.
Tần Ngữ lấy ra cuốn sổ nhỏ viết chữ rồi cho Tần Viễn xem, ông đọc hiểu, hướng ông chủ Bao cười cười rồi xuống ruộng đào khoai lang, động tác lưu loát đẹp mắt.
Chà, còn biết chữ nữa, quả thật đáng tiếc…nhưng người này cũng thành thật, sẽ không làm chuyện xấu, càng không có chuyện lấy hàng kém chất lượng thay thế hàng tốt.
Ông chủ Bao nhanh chóng nhìn thấy khoai lang, quả nhiên củ rất lớn, hơn nữa Tần Viễn lấy dao nhỏ trên người gọt khoai, gọt sạch sẽ một miếng rồi đưa cho ông.
Ăn thử, không tồi chút nào.
“Thôn bên này thổ nhưỡng thích hợp cho loại khoai lang đỏ sinh trưởng, gần tới mùa đông thì khoai lang đỏ cũng vừa lớn, hơn nữa trời nắng, lượng mưa thích hợp, khoai nhà nào cũng đều như vậy…”
Tần Ngư gọi riêng những thôn dân còn lại tới nói mấy câu, khen bọn họ.
Một đám người lập tức gật đầu thật mạnh, cùng bước tới phụ họa.
Cực kỳ náo nhiệt, vui sướиɠ hướng tới giàu sang.
Thôn trưởng cùng cháu trai bị bỏ lại bên ngoài: “…”
Còn tiếp!!!!!
Mong mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ truyện. Mình biết mọi người sẽ có mỗi cái nhìn khách quan đối với câu chuyện hay với nhân vật chính nhưng mong mọi người đừng ném đá và có thời gian đọc truyện vui vẻ.