“Ngươi trốn trước đi, để tránh bị bại lộ.” Tần Ngư cẩn thận nói, sợ con mèo đi lại trước mặt nhà họ Lại, nếu bị người ta nhìn thấy, sẽ liên tưởng tới nhà bọn họ, trước mắt tránh đi là tốt nhất.
Con mèo còn tưởng nhân loại này sẽ cầu xin nó giúp đỡ giải quyết cục diện trước mắt, không nghĩ tới lại bảo nó lảng tránh.
Nói đến cùng còn không phải khinh thường nó ư? Hừ!
Mèo ta tức giận, vυ't một cái đã chạy vào trong bụi cỏ.
Để ông đây ngồi chỗ này xem cô giải quyết thế nào!
Tần Ngư cũng chẳng quản nó nữa, ngay lúc Lại Chính Nghĩa muốn Tần Viễn phải trả giá lớn, cô lập tức nhảy vào đám người:
“Cha! Người làm sao vậy? Hắn đánh người ư? Con biết ngay mà! Mấy người xấu xa này, chính mình làm chuyện xấu, sợ chúng ta vạch trần ra thì liền muốn đánh người.”
Thiếu nữ mới mười sáu tuổi tràn đầy giận dữ, người lại thấp bé, nhưng nề hà người ở đây nhiều, cô gào lên một tiếng, sự chú ý của mọi người liền bị hấp dẫn qua đây. —— chủ yếu là nội dung tin tức mà cô nói rất có hàm lượng.
Làm chuyện xấu ư? Chuyện xấu gì mới được? Khi dễ cô vợ nhà họ Tần hả? Giống như không phải…
Nghe ra như là có nhược điểm gì đấy.
Lại Xuân cũng hoảng hốt, phản ứng đầu tiên là nhớ lại chuyện bản thân tình cờ thấy một đứa con gái ngã xuống ở bãi đất trống, liền chiếm chút tiện nghi bị phát hiện rồi, nhưng ngẫm lại cũng không đúng lắm, lúc ấy con nhỏ nằm ngất ra đất, quanh quẩn cũng chẳng có ai.
Đó là chuyện gì mới được?
Tuy nghĩ mãi không ra, nhưng lại có tật giật mình. Lại Xuân lúc ấy sắc mặt liền thay đổi, sau đó mới tức muốn hộc máu: “Nha đầu thúi, mày nói bậy gì đó! Mày chính là đang bôi nhọ tao! Chú, cả cái nhà này thật là....”
Lại Chính Nghĩa cũng phát giận, cháu trai nhà mình mặc dù gây sự rất nhiều, nhưng chẳng phải là người mà cha con nhà họ Tần có thể khi dễ, bằng không mặt mũi của ông ta biết để chỗ nào!
Đương lúc ông ta muốn cất lời, chợt trông thấy cô gái nhỏ đang dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn mình.
Giống như muốn nói lại thôi, giống như lại có chút đồng tình gì đó....