————————
Tần Ngư trong nháy mắt tưởng mình bị người Lại gia bắt được, nơi này cũng không thấy được, hơn nữa bởi vì bên cạnh chính là chuồng heo, người thường sẽ không tới.
Cô vẫn luôn cảm thấy năng lực mình thăm dò địa hình lựa chọn địa điểm gây án không tồi.
“Tiểu Ngư, cậu làm gì vậy ~” Giọng nói thô to mang theo khẩu âm nông thôn, Tần Ngư quay đầu lại liền thấy được một thiếu nữ nông thôn khâc.
Thật quê mùa.
Cô dùng ánh mắt tương lai nhìn cô gái trước mắt này, nhưng làm cô tấm tắc chính là ngày hôm qua trước khi cô tỉnh hoặc là sau khi hôn mê tỉnh lại đến bây giờ, cô hẳn là cùng cô gái này giống nhau —— ăn mặc quần bông dày, trên thân không thể nói là loại hình áo bông gì.
Bất quá người này cô quen biết.
Thượng Khê thôn Lý Tiểu Vân, cùng cô học một sơ trung trên trấn, hơn nữa bọn họ cùng lớp.
Có lẽ là biểu tình Tần Ngư quá mức thảm đạm lo lắng, thiếu nữ Lý Tiểu Vân có chút bất an, “Tiểu Ngư, nghe nói cậu ở ngoài ruộng bị ngã hôn mê, có phải hiện tại đầu óc còn không tốt lắm hay không?”
Nếu không phải xem cô ấy lo lắng chân thành như thế, tôi nhất định sẽ cho cô ấy một tát tai.
Cô ấy mới đầu óc không tốt lắm!
“A, có thể là vậy, kia thật sự chưa có khỏe.” Tần Ngư vốn là một bộ dáng yếu đuối, nhu nhu nhược nhược, còn một bên dựa vào cây.
Lý Tiểu Vân nháy mắt tin tưởng, rất là lo lắng: “Vậy cậu làm bài tập chưa? Ngày mai phải đi học.”
Có cái gì so tương lai bi thảm của người một nhà càng bi thảm hơn?
Có!
—— Tỷ như ngày mai phải nộp bài tập.
Nhưng vấn đề này cũng không lớn, Tần Ngư rất nhanh có tự tin, không sai biệt lắm có thể giải quyết.
Lý Tiểu Vân cũng là người không chủ kiến, cũng không nhạy bén, nghe vậy cũng không nói nhiều, huống chi thấy bên kia một đám người đi tới, như là trưởng thôn.
“Là thôn trưởng bọn họ...” Lý Tiểu Vân liếc mắt một cái liền nhận ra thôn trưởng thôn mình.
Người hói đầu cùng bụng to kia.
Thôn trưởng Lại Chính Nghĩa đích xác lớn lên như vậy, nhưng truyền thuyết dân gian đây mới là tướng làm cán bôh, bởi vậy ông ta luôn thỏa thuê đắc ý, mang người trong thôn lại đây chỉ điểm này chỉ điểm kia, thường thường để Lại Xuân đi theo bên người.