Yến Lăng Khanh mím môi, lặng lẽ liếc nhìn tiểu sư đệ đang đi bên cạnh mình với dáng vẻ suy nghĩ viển vông, lúc này đôi mắt của hắn cũng bắt đầu hơi trầm xuống.
Đây là lần đầu tiên Yến Lăng Khanh cảm thấy khó chịu như vậy bởi vì tiểu sư đệ luôn luôn dựa dẫm và luôn thích lẽo đẽo theo sau mình lại đề phòng mình.
Tất nhiên Diệp Kính Tửu cũng không phát hiện đại sư huynh đang nhìn vào y.
Diệp Kính Tửu vừa rầu rĩ suy nghĩ lát nữa gặp được Sầm Lan thì mình nên diễn xuất như thế nào, vừa không nhịn được mà nghĩ tới những chuyện Hoa Bất Tiếu yêu cầu y làm vào ngày hôm đó.
Cơ thể của Diệp Kính Tửu thực sự không chịu thua kém chút nào, nó lại vô thức phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ ngay trước mặt ma tôn, thậm chí trong lúc ma tôn năm lần bảy lượt gọi tên của y, y vẫn đắm chìm ở trong kɧoáı ©ảʍ và thủ da^ʍ một cách ngây ngốc, y cũng không thể phản ứng kịp.
Vẫn là ma khí của đối phương xuyên qua máy truyền tin, đánh mạnh vào mông của Diệp Kính Tửu, sau đó y mới có thể tỉnh táo trở lại sau đợt cao trào.
Diệp Kính Tửu đã mất hết mặt mũi rồi.
Lúc mới vừa trải qua cao trào, Diệp Kính Tửu vẫn không dám buông lỏng, y còn phải quỳ xuống trước mặt ma tôn và cầu xin hắn tha thứ cho mình, sau đó y còn không nhịn được mà trực tiếp cao trào, nói xin lỗi đối phương bằng giọng điệu mang theo âm thanh nức nở nghẹn ngào.
Tại sao Diệp Kính Tửu lại xui xẻo như vậy ...
Nhưng cũng may bây giờ Hoa Bất Tiếu vẫn đang ở Ma cung cách xa ngàn dặm, hắn sẽ không đến đây trừ khi cần thiết. Mà Mục Tu ...
Dường như từ sau cái đêm xấu hổ đó, kẻ cuồng bám đuôi kia cũng lộ ra tâm tính lương thiện của mình, hắn đã không tiếp tục dây dưa và quấn lấy y.
Dĩ nhiên Diệp Kính Tửu không biết Mục Tu đã bị đại sư huynh đánh trọng thương, mặc dù bây giờ hắn ta đã đột phá Trúc cơ hậu kỳ và bước vào giai đoạn đỉnh phong tột cùng, nhưng vết thương quá nghiêm trọng, cho nên hắn ta đang được sư tôn chưởng môn của mình cưỡng ép dưỡng thương một cách nghiêm túc.
·
Khi đến điện Tĩnh Tu, Diệp Kính Tửu và đại sư huynh nhìn nhau một lát, sau đó đại sư huynh nhanh chóng nở một nụ cười cực kỳ lạnh nhạt, "Lát nữa huynh tới trò chuyện với sư tôn, tiểu sư đệ cứ đi theo sau huynh là được rồi."
"Vâng! Đa tạ đại sư huynh!" Diệp Kính Tửu lập tức thả lỏng một chút, sau khi bước vào điện Tĩnh Tu, y liền lặng lẽ đi theo phía sau đại sư huynh.
Yến Lăng Khanh vừa đi vừa nói, "Nếu tiểu sư đệ muốn sư tôn dạy cho đệ, thì đệ cũng đừng sợ sệt như vậy, đệ phải nên nói chuyện nhiều hơn với sư tôn, làm như vậy mới tốt."
Diệp Kính Tửu liền vội vàng gật đầu, "Đệ biết rồi! Đa tạ đại sư huynh đã giúp đỡ. Chỉ là đệ thấy sư tôn trông rất lạnh nhạt, tuy bây giờ đệ đã bái sư và gia nhập sư môn, nhưng đệ cũng chỉ gặp được sư tôn một lần, cho nên đệ vẫn có chút sợ hãi đối với sư tôn ..."
"Mặc dù sư tôn là người lạnh nhạt, nhưng ngài ấy là một sư phụ rất tốt, Kính Tửu không cần sợ."
Yến Lăng Khanh nói, "Nếu đệ nói với sư tôn những gì đệ muốn học, thì sư tôn sẽ gặp tận tâm tận lực chỉ dạy cho đệ."
Nếu Diệp Kính Tửu nghiêm túc bái lạy Sầm Lan và trở thành đồ đệ của hắn, thì dĩ nhiên y sẽ không chột dạ như vậy.
Diệp Kính Tửu bĩu môi, ngay sau đó, trên đầu y lập tức vang lên một tiếng thở dài, y ngẩng đầu lên, nhìn thấy nụ cười bất đắc dĩ trên mặt đại sư huynh, "Trước kia sư tôn chưa bao giờ có ý định thu nhận học trò, ngài ấy thu nhận ta cũng là bởi vì một số tình cảm đối với cố nhân... Ngược lại là Kính Tửu, đệ lại là đệ tử mà sư tôn chủ động thu nhận, từ nay về sau sợ là sư tôn sẽ không thu nhận học trò nữa. Kính Tửu phải có lòng tin đối với chính mình nhiều hơn một chút, có được không?"
... Diệp Kính Tửu lại không nghe thấy điều gì, y vẫn luôn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào gương mặt của đại sư huynh, ngắm nhìn một lúc lâu cũng không thể tỉnh táo trở lại.
Tại sao trên thế giới này lại có một người tuấn tú đến như vậy ...