Mục Tu sảng khoái thừa nhận, vươn tay nắm chặt thanh kiếm cắm xuống đất, lắc lắc thân thể vô lực đứng lên, "Diệp Kính Tửu đã nói hết cho đại sư huynh rồi sao? Vậy hắn có nói cho huynh biết chưa, đêm đó ta đã làm gì... đối với hắn?"
Dáng vẻ dịu dàng trước kia của Yến Lăng Khanh đã hoàn toàn biến mất, hắn không quan tâm đến Mục Tu, không hề để ý đến vết thương của sư đệ đồng môn mà tiếp tục vung kiếm một lần nữa.
Mục Tu vừa đứng thẳng thân thể liền bị ngã xuống đất một cách nặng nề, cơ thể của hắn ta đập mạnh xuống đất, phiến đá bị lõm xuống và nứt ra tạo thành hình lưới. Mục Tu vô lực ho khan, cuối cùng phun ra một thứ gì đó giống như một miếng thịt.
Hiển nhiên là đã tổn thương nội tạng, Mục Tu hoàn toàn không hề quan tâm đến điều này, hắn ta bả vai, sau đó không nhịn được mà bật cười thành tiếng, "... Hóa ra hắn vẫn chưa nói cho đại sư huynh biết?"
"Đại sư huynh tự mình phát hiện à?"
Mục Tu lảo đảo đứng đây, chiếc cẩm bào sang trọng hoa lệ dính đầy bụi bặm và vết máu đã không còn phù hợp với phong cách của phái Tiêu Dao, hắn ta liếʍ láp hàm trên của mình và cười nói: "Đại sư huynh chỉ mới nhìn thấy dấu vết mà ta để lại trên người kẻ nhát gan đó, đúng không. Không biết đại sư huynh có ngửi được mùi sữa trên người kẻ nhát gan kia không, đó thật sự đúng là ..."
Dường như Mục Tu đang nghĩ đến điều gì đó, yết hầu không ngừng trượt lên trượt xuống, sau đó thấp giọng cười nói, "Dâʍ đãиɠ chết đi được."
"Mục Tu."
Đáy mắt của Yến Lăng Khanh tràn ngập lửa giận, hắn nâng chuôi kiếm đâm về phía Mục Tu, "Ngươi tự tìm cái chết."
Nếu thanh kiếm này thật sự giáng xuống, thì sợ rằng Mục Tu sẽ thật sự mất mạng.
Nhưng Mục Tu vẫn không nhúc nhích, thậm chí hắn ta còn không hề chớp mắt một lần, "Đại sư huynh muốn gϊếŧ ta?"
Mũi kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo vừa định đâm vào ngực Mục Tu lại đột nhiên ngừng lại.
Mục Tu nâng tay lên, nhếch miệng mỉm cười một tiếng, sau đó dễ dàng đè thanh kiếm kia xuống, "Đại sư huynh, ta cũng có sư tôn. Nếu huynh muốn gϊếŧ ta, thì huynh nên chọn thời điểm tốt hơn?"
Sau đó Yến Lăng Khanh lại nghe thấy một âm thanh gầm thét hùng hồn được truyền tới từ vị trí cách đó không xa: "Là ai dám đả thương ái đồ của ta?" Một nam nhân khôi ngô râu dài liền vội vã chạy tới.
Yến Lăng Khanh bị vị chưởng môn của phái Tiêu Dao áp chế động tác, hắn đứng sửng ở tại chỗ không thể động đậy, lạnh lùng nói: "... Vì sao đêm đó ngươi lại động vào Kính Tửu? Các ngươi chỉ mới quen biết nhau được hai ngày."
"Đại sư huynh cũng mới quen biết kẻ hèn nhát kia được hai ba ngày, nhưng tại sao huynh lại nguyện ý gϊếŧ người vì hắn?"
Trong miệng Mục Tu tràn đầy mùi máu tanh, hắn ta nhìn về phía đại sư huynh - người mà hắn ta luôn luôn nhung nhớ ở trong lòng, sau đó hắn ta đột nhiên cảm thấy xa lạ.
Dường như cho đến bây giờ hắn ta vẫn chưa từng thấu hiểu đại sư huynh? Hắn ta chỉ cho rằng đối phương là một người cực kỳ dịu dàng, là một sư huynh tốt, một lòng hướng thiện, đại sư huynh chưa từng tức giận, ngay cả khi hắn phát hiện bản thân bị hắn ta theo dõi, thì hắn vẫn luôn dung túng cho hành động của hắn ta.
Mãi cho đến lúc này, Mục Tu mới giật mình nhận ra, đó không phải là dung túng, mà là cho tới bây giờ Yến Lăng Khanh vẫn chưa từng để ý đến hắn ta.
Thực ra, đại sư huynh cũng lãnh khốc vô tình giống như sư tôn Sầm Lan của hắn ta.
... Nhưng hắn ta không biết tại sao Yến Lăng Khanh lại cưng chiều kẻ hèn nhát kia đến vậy, thật là buồn cười.
Mục Tu nâng thanh kiếm của Yến Lăng Khanh lên, đặt nó vào vỏ kiếm bên hông Yến Lăng Khanh, ung dung thong thả nói: "Đại sư huynh, chuyện giữa ta và Diệp Kính Tửu, không liên quan đến huynh, huynh không cần để ý, cũng đừng hỏi tới vấn đề này. Hơn nữa..."
Mục Tu nở nụ cười với Yến Lăng Khanh, trong mắt hắn ta tràn đầy ý tứ thù địch, "Từ nay về sau, ta sẽ không thích đại sư huynh nữa."