Yến Lăng Khanh vừa nói, vừa nhích lại gần tiểu sư đệ, ngay khi khoảng cách càng ngày càng gần, bóng người của hắn gần như bao trùm tiểu sư đệ. Tiểu sư đệ lo lắng đến mức nói không nên lời, đôi mắt tròn xoe và đôi lông mày cau lại như một chú chuột hamster nhỏ, cực kỳ đáng yêu.
Yến Lăng Khanh bật cười trong lòng, nhưng ngoài mặt hắn vẫn lộ ra dáng vẻ đứng đắn, đầu tiên hắn dùng đầu ngón tay chọt vào bụng của tiểu sư đệ, dịu dàng nói: "Tiểu sư đệ, không ngại chứ ?"
"Hả?... Ưm! Đại sư huynh muốn làm gì?" Diệp Kính Tửu căng thẳng hỏi.
"Tiểu sư đệ, phương pháp dẫn khí vào cơ thể của đệ có vấn đề. Người thường đều dùng đan điền, mà đệ lại dùng cái này..."
Đầu ngón tay ấm áp của Yến Lăng Khanh dần dần trượt từ rốn xuống bụng dưới của Diệp Kính Tửu, sau đó hắn ấn nhẹ ngón tay xuống một chút, "Dùng cái này để dẫn khí, nó sẽ cách đan điền một tấc. Nếu cứ tiếp tục như vậy, rất dễ tẩu hỏa nhập ma."
Mặc dù Yến Lăng Khanh nói chuyện một cách nghiêm túc, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn có ảo giác rằng đại sư huynh đang đùa giỡn mình.
Diệp Kính Tửu lập tức cảm thấy vị trí bị đại sư huynh sờ đang dần dần trở nên nóng bỏng như lửa, lúc này gương mặt của y cũng đã đỏ bừng, y lắp bắp nói: "Vậy dựa theo lời của đại sư huynh, thì đệ, đệ nên làm thế nào mới đúng?"
"Đệ chỉ cần tập trung tinh thần vào vị trí mà ta đè lên, sau đó tụ tập linh khí ở chỗ này là được rồi."
"... Ừm, ừ! Đệ biết rồi."
Diệp Kính Tửu thu hồi suy nghĩ của mình, mặc dù y cảm thấy thở phào nhẹ nhõm bởi vì Yến Lăng Khanh không nhận ra thân phận của mình là ma tu, nhưng y lại bắt đầu cảm thấy xấu hổ đối với khoảng cách quá thân mật của hai người bọn họ.
Diệp Kính Tửu miễn cưỡng nhắm mắt tập trung tinh thần, làm theo những gì Yến Lăng Khanh đã nói, quả nhiên y thực sự cảm thấy tốc độ dẫn khí vào cơ thể trở nên nhanh hơn chút. Diệp Kính Tửu vui mừng khôn xiết, y vội vàng mở mắt ra, vui vẻ nói: "Đại sư huynh, thật này! Đệ—— đệ..."
Đang nói giữa chừng, Diệp Kính Tửu lại bị nghẹn họng, ấp úng không nói nên lời, trên mặt vẫn còn lưu lại sự vui sướиɠ.
Chỉ là ngay khi Diệp Kính Tửu mở mắt ra, y liền nhìn thấy gương mặt đẹp như tranh vẽ của sư huynh, Yến Lăng Khanh đang nhìn chằm chằm vào y bằng đôi mắt đào hoa dịu dàng, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, nho nhã hiền lành. Sắc trời hơi sáng, ánh sáng mặt trời dâng lên, vầng sáng màu vàng chiếu trên người sư huynh, giống như tăng thêm cho hắn một tầng thánh quang.
... Thần linh ơi!
Đây có phải là cảm giác bị vẻ đẹp làm cho nói không nên lời? Quả nhiên Yến Lăng Khanh làm thụ chính vạn người mê cũng có lý do của nó! Nếu không phải cơ thể của Diệp Kính Tửu không lành lặn, thì có lẽ y đã liều cái mạng già này để thử một chút——
Khụ khụ, không đúng, y - Diệp Kính Tửu là một thẳng nam 24K thuần khiết, dù cho người đó tuấn tú đến mức nào thì cũng không thể lay động được y! Vô dụng thôi!
Diệp Kính Tửu ho khan một tiếng, sau đó nói cảm ơn: "Cảm ơn đại sư huynh đã chỉ điểm, Kính Tửu vô cùng cảm kích!"
Sau khi nói ra những lời khách sáo như vậy, tia lý trí gần như suy sụp của Diệp Kính Tửu đã dần dần trở về, y quyết tâm trở thành một tiểu sư đệ làm tròn bổn phận.
Tuy nhiên, Yến Lăng Khanh lại nhích về phía Diệp Kính Tửu, sau đó ngửi lên vành tai trắng nõn của y.