Vào giờ Mão ngày hôm sau, sắc trời hơi sáng, Diệp Kính Tửu bò xuống giường đi tìm đại sư huynh tu luyện với vẻ mặt buồn bã.
Khi đến nơi, đại sư huynh đang ngồi thiền tu luyện, sau khi nhìn thấy Diệp Kính Tửu bước tới, hắn khẽ mỉm cười, gật đầu nói: "Tiểu sư đệ, ngồi đi."
Diệp Kính Tửu cũng bắt chước ngồi xuống vị trí đối diện đại sư huynh, y híp mắt, liên tục gật đầu, không thể kiềm chế cơn buồn ngủ.
Sau khi Yến Lăng Khanh nhìn thấy dáng vẻ buồn ngủ của Diệp Kính Tửu, hắn liền nhếch môi, bật cười và hỏi: "Sao tiểu sư đệ lại buồn ngủ như vậy?"
"Đệ, ngày thường đệ luôn ngủ khoảng bốn canh giờ..." Diệp Kính Tửu ngượng ngùng mỉm cười, có chút xấu hổ.
Trước khi xuyên sách, Diệp Kính Tửu được coi là một sinh viên đại học cá mặn đương thời, những tiết nào có thể trốn học thì y nhất định sẽ không đến lớp, còn những lúc không có tiết thì y liền ngủ, có thể nói là kiểu cá mặn đạt đến trình độ cao nhất, y sẽ ngủ cho đến khi y thức dậy một cách tự nhiên.
Nhưng ở thế giới tu chân, thời gian ngủ như thế này dường như quá dài.
Đúng như dự đoán, Yến Lăng Khanh lập tức nhìn vào Diệp Kính Tửu bằng ánh mắt kinh ngạc, sau đó hắn nói một cách thoải mái: "Tiểu sư đệ không hổ là người có thiên tư thông minh, cho dù như vậy, đệ vẫn lợi hại hơn những người cùng tuổi rất nhiều."
Lời khen này đã khiến cho Diệp Kính Tửu cảm thấy ngượng ngùng ...
Phải nói rằng thật ra nguyên thân đã tu luyện vô cùng khắc khổ, dĩ nhiên nguyên thân không chỉ dựa vào thiên phú mới có thể luyện đến tầng Trúc cơ từ khi còn nhỏ.
Mà Yến Lăng Khanh, thật ra thiên phú của hắn còn cao hơn Diệp Kính Tửu rất nhiều, nếu không hắn sẽ không thể luyện đến tầng kim đan trung kỳ, chạy nước rút hậu kỳ ở tuổi đôi mươi. Huống chi người có thể được sư tổ Sầm Lan của phái Tiêu Dao nhận làm đồ đệ từ khi còn nhỏ, tự tay dạy dỗ, điều này đã chứng tỏ thiên phú của Yến Lăng Khanh đã cao siêu đến mức khiến cho người khác sợ hãi.
Diệp Kính Tửu lúng túng mỉm cười, sau đó hắng giọng vận hành công pháp.
Ai ngờ ngay khi Diệp Kính Tửu vừa bắt đầu tu luyện, thì y liền nghe thấy Yến Lăng Khanh "A" lên một tiếng, "Tiểu sư đệ ... Đệ đang dẫn khí vào cơ thể, sao đệ lại khác với người thường?"
Diệp Kính Tửu lập tức trở nên căng thẳng, nguyên thân của y vốn là một ma tu bình thường, hơn nữa y mới làm thuộc hạ và dựa dẫm vào ma tôn Hoa Bất Tiếu không quá nửa năm, cơ bản đều là dựa vào chính mình để tu hành. Sau đó nhận được một nhiệm vụ bí mật, vội vã học các pháp thuật chính thống trong giới tu chân và tiến vào phái Tiêu Dao.
Yến Lăng Khanh vừa nói, vừa nghĩ rằng mình đã vô tình lộ ra ma khí khi dẫn khí vào cơ thể.
Sắp toang rồi, sắp toang rồi, lẽ nào y vừa đến thế giới này một ngày mà đã bại lộ thân phận, đừng mà, y mới vừa tham gia cuộc chơi mà thôi?
Diệp Kính Tửu sợ hãi tới mức lập tức tỉnh táo trở lại, y cũng không buồn ngủ nữa, đôi mắt trợn tròn, lắp bắp nói: "Sao, sao thế? Đại sư huynh. Cách đệ dẫn khí vào cơ thể có gì kỳ quái sao?"
Yến Lăng Khanh mỉm cười lắc đầu, "Cũng không thể nói là kỳ quái. Ta vừa nhớ ra trước đây đệ là một người tu luyện bình thường, cho nên khi đệ mắc phải một số sai lầm trong khi dẫn khí vào cơ thể cũng là điều bình thường."