"Không phải. Ngược lại, nếu ta nói những lời tốt đẹp, hoặc làm điều gì đó cho ai đó, thì chuyện này cũng rất thuận tiện."
Mục Tu lạnh lùng nhìn vào Diệp Kính Tửu, sau khi hai người bọn họ đối mặt một lúc lâu, Mục Tu liền thu kiếm lại, "Ngươi có điều kiện gì?"
! ! ! Vậy mà cái tên cuồng bám đuôi này lại động lòng! Cái đồ biếи ŧɦái chết tiệt!
Diệp Kính Tửu cực kỳ khinh thường, tuy nhiên trên mặt y vẫn không hề lộ ra biểu cảm nào, "Bây giờ ta chưa nghĩ ra điều kiện gì, sau khi làm việc cho ngươi, ta sẽ nói sau. Tóm lại, ngươi phải hứa trước là không ra tay với ta."
Sắc mặt của Mục Tu cực kỳ khó coi, nhưng bởi vì bị điều kiện của Diệp Kính Tửu làm cho động lòng, cho nên hắn ta chỉ có thể nghiêm mặt ừ một tiếng.
Vấn đề đã được giải quyết, Diệp Kính Tửu thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng y vỗ lên bả vai của Mục Tu như hai huynh đệ, giọng điệu vô cùng dối trá, "Nếu đã như vậy, thì sau này chúng ta chính là bằng hữu."
"Bằng hữu?" Mục Tu hất tay Diệp Kính Tửu ra, "Ta chưa từng kết giao bằng hữu."
... Cái tên này thật sự rất biết giả vờ.
Diệp Kính Tửu chỉ giả vờ như không nghe thấy lời nói của Mục Tu, khi nguy cơ được giải quyết, y chỉ coi Mục Tu là một người dẫn đường, hỏi: "Mục Tu, ngươi có biết trong phái Tiêu Dao có chỗ nào tốt để tu luyện không? Có lẽ người cũng biết rõ, ta chỉ mới vào phái Tiêu Dao từ ngày hôm qua."
Bởi vì muốn nhờ vả Diệp Kính Tửu, cho nên Mục Tu cũng đáp lại y: "Trường luyện võ, tháp phù đồ, hồ Bách Hàn, chước địa liệt diễm..."
"Ta là đan linh căn hệ thủy, ngươi đề cử cho ta một chỗ tu luyện thật tốt đi."
"Ngươi không có lỗ tai sao? Đan linh căn hệ thủy còn hỏi đi đâu?"
"Tháp phù đồ?"
"... Hồ Bách Hàn."
"Oh oh, chỗ đó sẽ rất lạnh, đúng không?"
"... Ngươi yếu ớt như vậy, rốt cuộc là tại sao ngươi lại có thể lọt vào mắt của sư tổ?"
Đó là đương nhiên, bởi vì y chính là nhân vật phản diện đáng yêu lại mê người!
Diệp Kính Tửu mỉm cười thần bí, Mục Tu cũng không nói gì, hắn ta chỉ lạnh lùng nhìn vào Diệp Kính Tửu, nói: "Ngày mai đến trường luyện võ, ta chờ ngươi ở đó."
Sau khi Mục Tu nói xong, hắn ta liền rời đi mà không quay đầu lại.
Hừ, cái tên sét đánh chỉ thích giả vờ!
Diệp Kính Tửu lắc đầu, sau đó đi đến Hồ Bách Hàn mà Mục Tu đã chỉ cho y, tất nhiên y chỉ muốn đi đến xem thử thánh địa tu luyện thích hợp với y sẽ có hình dạng thế nào.
Khi đến hồ Bách Hàn, quản sự nói phải nộp ba viên linh thạch trung cấp mới có thể bước, sau đó cứ nửa canh giờ lại nộp thêm một viên linh thạch trung phẩm. Hay lắm, chỉ nói là muốn móc sạch túi tiền của y là được rồi!
Mặc dù Diệp Kính Tửu cảm thấy cái giá phải trả là quá đắt đỏ, nhưng với tư cách là một sinh viên đại học bình thường ở kiếp trước, bỗng nhiên đi tới thế giới tu chân, thật ra y vẫn cảm thấy vô cùng tò mò. Sau khi suy đi nghĩ lại, Diệp Kính Tửu vẫn móc tiền ra một cách đau lòng, sau đó bước vào địa điểm.
Chờ đến khi bước vào hồ Bách Hàn, Diệp Kính Tửu mới hiểu ý nghĩa của từ "Bách", có hàng trăm cái hồ lạnh lẽo lớn nhỏ, mỗi hồ tương đương với một căn phòng. Quản sự nói rằng khi bước vào hồ nước lạnh lẽo, trước tiên cần phải cởi hết quần áo và ngâm mình trong đó, sau đó vận hành công pháp ngồi thiền tu luyện, từ đó đạt được hiệu quả gấp bội.
Sau khi nghĩ đến việc phải cởϊ qυầи áo, Diệp Kính Tửu lập tức do dự.
Trên thực tế, sự khác thường trên cơ thể của Diệp Kính Tửu không chỉ thể hiện ở việc có thêm một cái da^ʍ huyệt, mà ngay cả trước ngực ... cũng được bao phủ bởi một bầu vυ' mềm mại, không khác gì những thiếu nữ mới lớn.
Nhưng sau khi xem xét độ kín của căn phòng ở đây, cùng với giá tiền vô cùng đắt đỏ, Diệp Kính Tửu vẫn động lòng mà cởϊ qυầи áo ra, sau đó thử nhiệt độ của mặt nước bằng những ngón chân trắng nõn của mình.
Ngay khi vừa tiếp xúc với mặt nước, Diệp Kính Tửu chỉ có một suy nghĩ.
Y không đoán sai, hồ Bách Hàn này thật sự rất lạnh.
Mặc dù đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Diệp Kính Tửu vẫn không ngờ cái hồ này lại lạnh đến như vậy, tâm tư cá mặn của Diệp Kính Tửu lại tiếp tục rục rịch. Nhưng sau nhiều lần xoắn xuýt, Diệp Kính Tửu vẫn ngâm mình trong đó.
Lúc Diệp Kính Tửu mới ngâm cơ thể ở trong hồ nước, sắc mặt của y lập tức trở nên tái nhợt. Nhưng ngay khi Diệp Kính Tửu vừa muốn đi ra ngoài, thì trong đầu y không ngừng lặp lại câu nói "Phí vào cửa là ba viên linh thạch trung phẩm, phí vào cửa là ba viên linh thạch trung phẩm" của quản sự, lúc này Diệp Kính Tửu lại tiếp tục cắn răng vận hành công pháp.
Bởi vì linh căn của hệ thủy có độ tương thích cao, cho nên sau khi vận hành công pháp, Diệp Kính Tửu đã nhanh chóng thích ứng với nhiệt độ của nước, thậm chí y còn nheo mắt lại, không nhịn được mà "Ưm" thành tiếng.