Lúc đó Yến Lăng Khanh một lòng tu tiên, cho nên đương nhiên hắn đã nghĩa chánh ngôn từ từ chối Mục Tu, Mục Tu hồn bay phách lạc, ngoài mặt thì đồng ý không quấn lấy đại sư huynh, nhưng trên thực tế, Mục Tu lại lén lén lút lút đi theo người ta, cuối cùng cũng có một lần bị Yến Lăng Khanh và sư tổ Sầm Lan nhìn thấu, đương nhiên sau đó Mục Tu đã hắc hóa, hắn ta quyết định hạ thuốc Yến Lăng Khanh. Sau đó Mục Tu lại đi trộm cổ độc hợp hoan, hắn ta chính là tên đầu sỏ khiến cho Yến Lăng Khanh sa ngã.
Loại người mà Diệp Kính Tửu coi thường nhất chính là loại người rác rưởi hạ thuộc người khác giống như Mục Tu, sau khi nghe xong những chuyện này, Diệp Kính Tửu chỉ cười lạnh một tiếng ở trong lòng, sau đó đế tàng thư các.
Diệp Kính Tửu ở trong tàng thư các này cả buổi chiều, y tìm kiếm từ kệ sách đầu tiên, cho đến kệ sách thứ mười một, tuy nhiên y vẫn không thể tìm được. Diệp Kính Tửu thất vọng thu tay về, y định ngày mai quay lại xem thử. Chỉ là ngay khi Diệp Kính Tửu sắp rời đi, y vẫn cầm theo vài quyển sách tu luyện mang về phòng của mình để đọc, sau đó củng cố tu vi.
Không ngờ, ngay khi Diệp Kính Tửu đang lững thững bước đi cùng với chồng sách trên tay, thì Diệp Kính Tửu lại bị ai đó va phải một cú thật mạnh, y bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cho chồng sách vương vãi khắp sàn.
Diệp Kính Tửu cau mày ngẩng đầu lên, y chỉ thấy một cậu thiếu niên có ngũ quan tuấn tú ác liệt, hắn ta đang rút kiếm chỉ vào người y, trong mắt thoáng qua sự châm chọc nhàn nhạt, "Ngươi chính là Diệp Kính Tửu."
Vừa gầy lại vừa lùn, vóc người cùng không đẹp như y, tu vi cũng chỉ được coi là khá tốt.
A, đúng là như vậy.
Đây không phải là một câu hỏi, hiển nhiên cậu thiếu niên này đã xác định thân phận của y.
Diệp Kính Tửu nhìn thẳng vào đối phương bằng ánh mắt không vui, y cũng hỏi không hề khách khí, "Ngươi là ai ?"
"Mục Tu."
Cậu thiếu niên tỏ rõ ý đồ của mình, "Ta nghe nói ngươi là đan linh căn hệ thủy, được coi là thiên tài, ta muốn tỷ thí với ngươi một trận. Ngươi đi ra ngoài, đến trường luyện võ với ta."
Mục Tu? Thì ra là người này?
Kỳ lạ, hắn ta đến tìm mình làm cái gì? Bây giờ hai người bọn họ cũng không hề giao tiếp với nhau. Trong nguyên tác cũng không viết điều này?
"Ngươi bảo ta đi thì ta phải đi? Ngươi có vai vế gì? Ta không đi." Diệp Kính Tửu liếc mắt, cúi người xuống nhặt sách lên, sau đó ghi danh vào sổ, cuối cùng bỏ vào trong túi đựng đồ.
Ai ngờ người này lại không có mắt nhìn chút nào, hắn ta dùng mũi kiếm đâm thẳng vào cổ Diệp Kính Tửu, Diệp Kính Tửu tránh thoát một cách khó khăn, sau đó y lập tức trốn tới phía sau quản sự của tàng thư các và hét to, "Vị sư huynh này, ngươi định tàn sát đồng môn sao? Theo như quy định của môn phái, đây chính là tử tội!"
Mục Tu lại không hề hốt hoảng, hắn ta cũng không thu kiếm, cũng không có lộ ra một tia sợ hãi đối với quản sự, hắn ta chỉ nói với dáng vẻ không nhịn được: "Chỉ là so tài mà thôi, ngươi mau ra ngoài đi! Ta chỉ không ngờ sư đệ ruột... của đại sư huynh, lại nhát gan vô dụng như vậy."
Lúc Mục Tu nói đến từ "sư đệ ruột", hắn ta hơi cắn răng nghiến lợi.
Diệp Kính Tửu sẽ không đến trường luyện võ cùng loại người tràn đầy bất thiện như hắn ta, "So tài? Ngươi ở tầng Trúc cơ hậu kỳ mà muốn so tài với người ở tầng Trúc cơ sơ kỳ như ta? Đây rõ ràng là ngươi muốn đánh ta, một trận đấu không hề ngang bằng!"
E là dù y không muốn đến trường luyện võ, thì người này cũng sẽ quang minh chính đại đánh y bởi lý do của hắn ta!
... Nếu đúng như những gì y nghĩ, thì tại sao người này lại cố chấp với việc đánh y như vậy?
Diệp Kính Tửu nhớ lại cốt truyện, vào lúc này Mục Tu mới vừa được đại sư huynh Yến Lăng Khanh cứu, sau đó yêu Yến Lăng Khanh từ cái nhìn đầu tiên. E là bởi vì Mục Tu không thể làm sư đệ ở bên cạnh đại sư huynh, cho nên hắn ta mới ghen ghét Diệp Kính Tửu - người đã trở thành sư đệ chân chính của Yến Lăng Khanh!
Sao lòng dạ của người này lại hẹp hòi như vậy!
Diệp Kính Tửu nhất thời không nói nên lời.