Diệp Kính Tửu không khỏi nhìn thoáng qua tay đại sư huynh, nhịn không được nghĩ đến hình ảnh bàn tay dài trắng nõn trong tiểu thuyết hầu hạ trọc vật, nhất thời cảm thấy mũi nóng lên.
"Không cần không cần, cám ơn ý tốt của đại sư huynh, ta tự mình đến là được."
Y vội vàng cúi đầu, khoát tay áo với Yến Lăng Khanh, chính mình nhảy đến trước người hắn.
Yến Lăng Khanh vẫn chưa nói gì, ôn hòa gật đầu, mang theo ngự kiếm phi hành đến chỗ ở của sư tôn Sầm Lan.
Tiểu sư đệ là thủy hệ đơn linh căn hiếm thấy trong những năm gần đây, thiên phú cực cao, tâm khí tự nhiên cao hơn một chút, không muốn mượn tay người khác hỗ trợ vốn là chuyện bình thường.
Diệp Kính Tửu còn chưa trưởng thành, so sánh với Yến Lăng Khanh hai mươi ba tuổi, thực lực chênh lệch không nhỏ, dáng người quá mức mảnh khảnh.
Y so với Yến Lăng Khanh thấp hơn rất nhiều, chỉ đến cổ đối phương. Lúc này lưng dựa lưng vào Yến Lăng Khanh, bị thân thể đối phương bao phủ, Diệp Kính Tửu cách vải vóc có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm áp của nam nhân.
Diệp Kính Tửu không được tự nhiên, có chút khẩn trương nắm chặt ống tay áo người trước.
Yến Lăng Khanh ngược lại tinh mắt, hắn chú ý tới vành tai tiểu sư đệ đỏ bừng, trong lòng chỉ cho rằng y bị lạnh. Vì thế gia tốc phi hành, chưa đến thời gian một chén trà, đã tới chỗ ở của sư tôn Sầm Lan.
Tĩnh Tu điện.
Diệp Kính Tửu từ trên kiếm của Yến Lăng Khanh nhảy xuống, nói với hắn một tiếng cảm ơn sau đó theo hắn đi vào trong.
Bởi vì đã sớm bị Sầm Lan biết thân phận gián điệp của Diệp Kính Tửu, y trong lòng chẳng còn mặn mà gì chỉ muốn tùy duyên nhanh chóng hoàn thành cốt truyện, trở về chỗ ở của mình.
Dựa theo cốt truyện gốc, sư tôn Sầm Lan chính thức nảy sinh tình cảm khó tả với đồ đệ Yến Lăng Khanh của hắn, là sau khi hắn nhìn thấy Yến Lăng Khanh bị ma tôn Hoa Bất Tiếu lăng nhục, bởi vì da thịt trắng như tuyết kia đầy dấu vết tình ái, làm cho hắn mất cân bằng, bởi vậy không khống chế được sa đọa.
Mà trước đó, hắn đối đãi với Yến Lăng Khanh vẫn là sư đồ tận tâm tận trách, không có tình cảm khác xen lẫn.
Một đường đi tới, đến trước trần nhà chính đạo trong truyền thuyết, Diệp Kính Tửu mới phục hồi tinh thần lại.
Đến trước mặt Sầm Lan, Diệp Kính Tửu cũng không để tinh thần bay đi đâu nữa. Y cúi đầu, trên trán đổ mồ hôi lạnh, cung kính bái lạy: “Đệ tử Diệp Kính Tửu, bái kiến sư tôn.”
Diệp Kính Tửu khom người nửa ngày cũng không nghe thấy nam nhân trả lời, áp lực trong lòng tăng vọt, y thành thật duy trì tư thế, không nhịn được nuốt nước miếng.
Ông trời phù hộ, y cũng đừng ở chỗ này bị Sầm Lan một kiếm xuyên tâm nha.
Y siêu cấp sợ đau T0T.
Nam nhân tôn quý uy nghiêm trước điện mắt lạnh như băng, hắn lãnh đạm nhìn lướt qua Diệp Kính Tửu, vẫn chưa lên tiếng.
Đây chính là quân cờ hoa Bất Tiếu mang đến sao?
Ngoại trừ rễ cốt ưu việt, so với người bên ngoài cực kỳ tầm thường.
Yến Lăng Khanh có lẽ là thấy không khí không đúng, lên tiếng nhắc nhở sư tôn, "Sư tôn, nghi thức bái sư nên bắt đầu rồi”.
Vì lòng tốt của đệ tử thân truyền, Sầm Lan thu hồi ánh mắt nhìn kỹ, lạnh lùng ừ một tiếng.
Diệp Kính Tửu lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Qua một lần lễ bái sư, vị sư tôn lạnh như băng này ném hai quyển bí tịch tu luyện cho Diệp Kính Tửu, rồi đuổi y ra ngoài.
Diệp Kính Tửu ngược lại vui vẻ đối phương có lệ như thế, y thừa dịp kiếm của Yến Lăng Khanh, được đại sư huynh tốt bụng đưa trở lại chỗ ở của mình.