Cuộc Liên Hôn Sai Lầm

Chương 17: Họa sĩ Thụy Khanh

Ba người ngồi đó vô tình lại nói về Thụy Khanh. Câu chuyện của họ chỉ xoay quanh đề tài về cô. Minh Hoàng nhận ra trong mắt hai vợ chồng bạn thân, và cả người bên ngoài Thụy Khanh rất đáng thương. Cô phải vừa học vừa kiếm tiền trang trải sinh hoạt phí.

Cô giả vờ bày ra cuộc sống khó khăn nên phải bôn ba. Cô diễn quá thành công, khiến anh khâm phục. Anh càng nghĩ càng không hiểu được sao cô phải làm vậy? Ông bà Hưng không thể nào không lo nổi học phí cho cô. Nếu muốn sang nước ngoài du học, anh dám chắc gia đình cô có thể lo chu toàn, thì học phí trong nước chẳng thấm vào đâu so với gia sản của ba mẹ cô.

Cô nàng này khiến anh ngày càng muốn tìm hiểu sao cô phải đóng kịch. Hay là ông bà Hưng thật sự không thích đứa con gái này? Nhưng cho dù không thích cũng không quá mức khắc nghiệt như vậy. Đây là con gái ruột, chẳng thể bỏ mặc không lo. Mà cái kiểu của cô đúng là đã bị bỏ rơi hoàn toàn.

Mãi nghĩ lan man Minh Hoàng đã không nghe vợ chồng thằng bạn nói gì. Quốc Toàn đành phải lặp lại câu hỏi lần thứ hai, rủ anh ở lại chơi đến chiều. Chị Vân sẽ làm vài món cho hai người nhậu lai rai. Minh Hoàng nghĩ đến ông nội xéo xắt ở nhà, về quá sớm sợ ông nội hỏi cung. Anh đành phải trốn ở nhà Quốc Toàn thôi. Anh nhìn bạn gật đầu ưng thuận.

Chị Vân để hai người đàn ông ngồi trò chuyện tiếp, rồi vào bếp chuẩn bị mồi nhậu. Chị vừa đứng lên thì thấy Vân Tú đang chầm chậm xuống lầu với khuôn mặt còn ngái ngủ, bèn bước tới bên con gái: "Sao dậy sớm thế con?"

Vân Tú sà vào lòng mẹ, cất giọng nhõng nhẽo mình hết buồn ngủ rồi. Câu đầu vẫn ổn, đến câu thứ hai là đòi mượn điện thoại. Chị Vân rầy con:

"Mẹ biết ngay mà. Con không chịu ngủ vì ghiền điện thoại."

Vân Tú phản ứng ngay: "Hông phải mà mẹ. Coi Elsa chút thôi."

"Con đã chào chú Hoàng chưa mà đòi điều kiện?" Anh Toàn nhìn con gái nghiêm khắc.

Vân Tú phụng phịu khoanh tay đi đến trước mặt Minh Hoàng chào một cách trịnh trọng. Minh Hoàng xoa đầu bé con: "Vân Tú ngoan quá! Con thích coi Elsa sao?"

Như tìm được đồng minh, con bé lập tức sà xuống bên cạnh anh, miệng líu lo: "Dạ phải, Elsa đẹp lắm chú Hoàng. Con thích công chúa lắm. Con muốn vẽ công chúa. Nhưng mà con hông có vẽ được. Cô Khanh vẽ cho con hông hà."

"Ồ cô Khanh biết vẽ sao?" Minh Hoàng giả vờ ngạc nhiên, thành công gia nhập đội của Vân Tú.

Cô bé thấy chú Hoàng quan tâm câu chuyện của mình, liền xem anh là bạn: "Đẹp lắm đó. Chú Hoàng lên đây con cho chú Hoàng xem. Phòng con có nhiều Elsa, cô Khanh vẽ hông đó."

Vừa nói con bé vừa nắm tay anh kéo dậy, muốn đưa anh lên phòng xem các tác phẩm của cô Khanh. Minh Hoàng nhìn hai vợ chồng thằng bạn khó xử. Đây là phòng ngủ của nữ nhi nhà họ. Dù nữ nhi chỉ mới vài tuổi đầu, anh cũng có chút kiêng kỵ nha. Thế mà đôi vợ chồng nhà nọ biểu tình như đang bảo anh tự cầu phúc đi. Như vậy là sao?

Lẽ ra phải cản con gái, thì hai người cười cười để Vân Tú lôi anh lên lầu. Anh cũng giả vờ bị động để con bé dắt như dắt chó đi dạo, miệng bé nhao nhao hào hứng:

"Chú Hoàng lên đây chơi với con. Con sẽ cho chú Hoàng xem nhiều công chúa Elsa đẹp lắm."

Lúc vào phòng Vân Tú, anh cũng chưa phiên dịch được thái độ lạ lùng của hai vợ chồng thằng bạn. Nhưng ngồi được năm phút rồi anh mới bắt đầu hiểu ra vấn đề. Vợ chồng bạn anh thâm thật. Rõ ràng biết anh bước đã vào trận đấu không cân sức, mà không chịu cản giúp anh. Giờ thì hay rồi, Vân Tú thật sự xem anh là bạn thân. Bé bày hết các búp bê công chúa ra sàn, kéo anh ngồi xuống nền gạch, rồi bắt đầu giới thiệu cho anh:

"Chú Hoàng, đây là Elsa, còn đây là Anna. Chú thấy đẹp hông?"

Vân Tú nhìn anh chờ mong. Đương nhiên anh chỉ có thể gật đầu: "Đẹp nha. Giống Vân Tú nè."

Minh Hoàng ngồi xếp bằng dưới sàn. Một gã đàn ông hơn ba mươi tuổi đầu, tướng tá như voi vậy mà phải ngồi chơi búp bê với con gái thằng bạn. Tình cảnh này nhìn sao cũng có chút buồn cười. Giờ thì anh đã hiểu sự thâm hiểm ác độc của hai vợ chồng thằng bạn.

"Chú thích Elsa hông? Thích con nào con tặng chú một con."

Chú lấy nó về để làm gì con? Để trên bàn làm việc dọa đối tác, hoặc trợ lý của chú sao? Hay là để dành cho con gái chú sau này? Mà biết có sinh được con gái không? Cứ cái kiểu bài xích hôn nhân như chú, thì ế chỏng vó rồi con ạ.

"Thôi chú để cho Vân Tú. Chú là người lớn, không giành đồ của Vân Tú được."

"Con tặng chú mà, hông phải giành." Động thái đưa tay tặng, nhưng biểu cảm trên mặt có chút luyến tiếc.

"Nếu chú thích hết đống búp bê này, Vân Tú tặng hết cho chú sao?" Minh Hoàng làm khó người ta.

Vân Tú biểu tình khó xử: "Con cho một con thôi được hông? Chú lấy hết rồi con đâu có chơi được."

"Nhưng con nào chú cũng thích hết, làm sao bây giờ." Anh giả vờ nhăn trán.

Thân thù lù một đống ngồi xếp bằng nhìn đứa con nít lên sáu, giả vờ hết sức thích búp bê. Ngó sao cũng thấy buồn cười. Quốc Toàn đúng lúc này đi lên, nhìn thằng bạn diễn sâu, anh phải lùi lại bước chân cười muốn sặc, xong rồi mới bước vào phòng con gái, nhìn thằng bạn tiếp tục diễn trò.

"Nhưng con cũng thích nữa, con hông cho chú Hoàng hết được mà." Vân Tú như thấy nguy cơ, bắt đầu dùng hai tay nhỏ bé ôm hết búp bê về phía mình.

Minh Hoàng trưng bộ mặt buồn nhìn Vân Tú trách móc: "Vân Tú vậy là không thích chú Hoàng rồi. Rõ ràng mới nãy đòi tặng, giờ lại đổi ý. Chú buồn quá đi."

Bé con rối rắm: "Con cho một con nè."

Bé đưa con búp bê mặc đầm xanh vào tay anh, rồi nghĩ sao đó lại nhét thêm con đầm vàng: "Thôi con tặng chú hai con luôn."

Giọng bé tràn đầy tiếc nuối. Quốc Toàn và Minh Hoàng phải gồng mình nén cười. Minh Hoàng vốn muốn chọc tiếp, nhưng nhìn bộ mặt xụ xuống đáng yêu của bé, anh không đành lòng, bèn thu tay lại.

"Chú không lấy búp bê đâu. Dù chú thích công chúa nhưng chú thương Vân Tú hơn. Vân Tú thích búp bê, nên chú Hoàng nhường cho Vân Tú hết."

Vân Tú nghe thế hảo cảm dành cho anh tăng vọt. Cô bé ôm hai búp bê vào lòng, mắt nhìn anh lấp lánh nụ cười: "Cám ơn chú Hoàng! Chú thật tốt bụng!"

Vì anh không lấy búp bê nên Vân Tú thích anh vô điều kiện, và cũng áy náy trong lòng. Thế là bé nhìn quanh phòng, kiếm gì đó tặng anh.

"Chú Hoàng thấy tranh cô Khanh con vẽ đẹp hông?"

Lúc này Minh Hoàng mới ngước mắt nhìn quanh phòng. Đúng là phòng của công chúa, khắp nơi đều màu hồng xinh xắn. Rèm cửa sổ màu hồng, thành giường hình mái vòm cũng hồng hồng. Gối, chăn, ga trải giường hoặc là Kitty màu hồng, hoặc hình công chúa Elsa và Anna. Trên tường dán đầy tranh vẽ tay hình công chúa Elsa. Đây chắc là tác phẩm của cô Khanh.

Lúc đầu anh không chú ý, giờ nhìn kỹ đúng là nét vẽ rất đẹp. Cô nàng này thật sự có hoa tay. Công chúa đẹp nhất là đôi mắt. Chỉ bằng bút chì, cô nàng có thể phát họa thành công biểu cảm các khuôn mặt giận dữ, buồn bã, u sầu. Nhìn bức vẽ nào cũng có hồn. Vài bức đã được tô màu thật đẹp, và được ép plastic để giữ lại. Tất cả các bức tranh được treo đầy khắp phòng.

"Mày thấy đẹp phải không Hoàng?" Quốc Toàn lên tiếng kéo anh về thực tại.

Anh không trả lời mà hỏi lại như một sự khẳng định: "Cô nàng này cũng đa tài quá phải không?"

"Ừm, đàn hay, vẽ tranh giỏi. Cho nên bé Tú thích cô Khanh lắm." Anh Toàn vừa trả lời vừa gom lại búp bê giúp con gái.

"Tất nhiên con thích cô Khanh nhất mà." Vân Tú cũng nói theo ba.

"Vậy con thích cô Khanh nhất, còn chú Hoàng thì sao? Ban nãy con nói thích chú mà." Minh Hoàng lại cố tình làm khó bé con.

Vân Tú bí đúng một phút, rồi bé nhìn anh: "Con thích cô Khanh nhất, rồi đến chú Hoàng."

Minh Hoàng lập tức trưng biểu cảm buồn bã vì anh không được đứng nhất. Vân Tú nhìn anh giả vờ mà không biết làm sao. Sau một lúc khó xử, cô bé chạy lại bàn học, kéo học tủ ra, lôi một đống giấy trắng A4 vẽ đầy công chúa trên đó. Chọn qua chọn lại, rút một trang đưa tận tay anh.

"Chú đừng buồn. Con tặng chú một bức tranh cô Khanh vẽ nè. Đẹp lắm đó. Con tặng chú Hoàng nè."

"Thôi chú không lấy, mắc công Vân Tú buồn." Minh Hoàng đẩy lại bức tranh cho bé con.

"Chú lấy đi mà. Mai mốt con nói cô Khanh vẽ lại. Hông sao đâu."

Quốc Toàn và Minh Hoàng phì cười. Tặng không hối tiếc là bởi vì sẽ nói cô Khanh vẽ lại, chẳng mất mát gì. Con bé thật khôn lanh!

Minh Hoàng cười cười: "Thôi chú không lấy đâu. Để cho Vân Tú với.. cô Khanh chơi với nhau."

"Chú lấy đi mà. Con tặng chú mà."

Vân Tú cố nhét tờ giấy hình Elsa vào tay anh, ép buộc anh phải nhận. Minh Hoàng nhìn Quốc Toàn, ông bố chỉ lắc đầu, ý bảo bó tay. Người ta quý nên mới tặng, nếu không nhận là khỏi ra cửa phòng. Được tặng thì nhận đi, bày vẻ làm gì nữa.

Minh Hoàng đành giả vờ thể hiện thái độ mừng rỡ vì được tặng bức tranh vô cùng quý giá. Quốc Toàn kéo anh xuống nhà giải thoát cho anh. Lúc này chị Vân cũng đã bày xong bàn nhậu cho hai người. Vân Tú vì thích anh cũng theo xuống ngồi bên cạnh anh.

Anh uống bia với Quốc Toàn, con bé ngồi một bên, chốc chốc lại hỏi anh búp bê này đẹp không, hay hình vẽ này thế nào. Được một lúc lại lôi đầm mới của công chúa, nhờ anh thay. Bố mẹ bé rầy con được vài phút rồi cũng đâu vào đó.

Vân Tú chạy ra khỏi bàn chơi một mình, một lúc sau chán lại chạy đến bên cạnh anh ngồi xuống, thỏ thẻ mượn điện thoại. Vì bố mẹ nghiêm khắc nên bé con chỉ dám nhìn anh. Mặt con bé tội đến mức anh không đành lòng từ chối. Tay đưa vào trong túi lấy cái điện thoại quý giá đưa vào tay bé con.

Phải biết rằng điện thoại của anh luôn ở cạnh anh. Trong đó chứa biết bao dữ liệu và các số điện thoại quan trọng. Đến trợ lý còn chưa được chạm vào điện thoại này. Vân Tú không biết rằng bé là người đầu tiên được chạm nó.

Minh Hoàng chưa bao giờ biết con gái nhỏ thật ra đáng yêu như vậy. Nhìn Vân Tú bất giác anh mong mai mốt mình cũng có đứa con gái xinh xắn như cô bé. Ngày ngày nâng niu, chiều chuộng bé con, cảm giác cũng không tệ. Lòng anh bất giác thật mềm mại.

Vân Tú có được điện thoại, chạy ra bấm youtube xem Elsa. Nhưng vì vướng mật mã, lại chạy đến bên cạnh anh nhờ hỗ trợ. Trước giờ anh cũng hiếm khi kiên nhẫn với ai, vậy mà với Vân Tú anh cũng chịu khó tìm video về công chúa Elsa cho bé.

Vì thái độ hợp tác của anh, hảo cảm của bé dành cho anh cũng bắt đầu ngang bằng với cô Khanh. Ở trong nhà, ba mẹ không chiều bé, chỉ có cô Khanh chịu chơi với bé, và giờ có thêm chú Hoàng. Đương nhiên là cô Khanh và chú Hoàng là hai người bé yêu quý nhất.

Minh Hoàng không hề biết suy nghĩ trong lòng bé, chỉ thấy bé bắt đầu quyến luyến anh. Thế nên lúc anh ra về, thấy anh quên bức tranh. Bé lập tức chạy ra, nhét vào tay anh. Biểu cảm không nỡ để anh về, muốn anh hứa hẹn mỗi ngày đều sang chơi với bé. Trong lòng Vân Tú bây giờ chỉ có cô Khanh và chú Hoàng là tốt nhất.

Minh Hoàng vào xe, để bức tranh xuống ghế ngồi bên cạnh, miệng bất giác mỉm cười. Trong tay anh là tác phẩm của họa sĩ Thụy Khanh. Nếu mai mốt cô bé này nổi tiếng, biết đâu anh đang giữ một tác phẩm để đời thì sao. Anh nghĩ rồi cười một mình, tâm trạng cũng không quá tệ.

Chạy trên đường, chốc chốc anh lại nhìn sang bức tranh, rồi nhớ đến khuôn mặt buồn của tác giả. Anh lắc đầu xua tan ý nghĩ về cô, nhưng có một sợi dây vô hình nào dường như đang buộc anh lại. Rõ ràng không muốn liên quan đến cô nàng này, thế mà cứ vô tình bị cuốn vào câu chuyện của cô.

Lúc đầu anh không để ý, rồi sau đó nhiều chuyện phát sinh, anh mới hiểu con người không bao giờ thoát được hai chữ số phận. Những lời anh thề ngày đó hoàn toàn ứng nghiệm. Cuộc đời về sau đúng là một mảnh ưu sầu, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng.

* * *

Minh Hoàng vừa bước vào cửa đã thấy ông nội ngồi chiễm chệ trên trường kỷ trong phòng khách. Bác quản gia đang ghi chép gì đó theo yêu cầu của ông nội. Thấy anh, ông nội không đọc nữa mà ngó anh chằm chằm.

"Con đi uống rượu chứ không phải qua nhà bên kia hả?"

Ông nội dạo này có tật lạ lùng, sao cứ không tin tưởng anh? Đành rằng anh không thích hôn nhân sắp đặt, nhưng tư cách anh đâu có tệ đến mức ông nội nghi ngờ anh khắp nơi như vậy. Anh nhìn ông nội bất mãn:

"Con qua nhà cô chú Hưng sáng giờ mà ông nội. Sao ông cứ không tin tưởng con vậy?"

Ông nội liếc anh: "Mùi rượu nồng nặc như vậy còn dám gạt ông nội sao?"

Minh Hoàng phải đính chính anh đã ở nhà Trúc Khanh cả buổi sáng và chỉ ghé ngang Quốc Toàn có vài phút làm mấy chai bia. Ông nội cứ nghĩ xấu cho anh không.

Nghe anh nói đã ở bên Trúc Khanh cả buổi, mặt ông nội mới giãn ra: "Vậy là con và Trúc Khanh có tiến triển phải không?"

Anh không biết trả lời sao với ông nội. Thật lòng anh rất muốn nói mình chẳng có cảm xúc gì với cô. Anh không nghĩ mình sẽ kết hôn với búp bê bằng sứ. Trúc Khanh còn mong manh dễ tổn thương hơn bé Tú. Cô thật sự không hợp với anh.

"Ông nội, con cảm thấy không phù hợp với Trúc Khanh.."

Anh chỉ mới nói mấy lời này, râu tóc ông nội lập tức dựng đứng. Ông nội cho là anh muốn hủy hôn, bắt đầu mắng cháu trai trời đánh, vừa mắng vừa cầm ba ton lên. Rút kinh nghiệm đau thương từ mấy lần trước, anh nhanh chóng né cú ném của ông nội. Cây ba ton bay thẳng cái vèo, trượt qua chân anh, đυ.ng vào chân của trường kỷ, rồi văng ngược trở lại.

Ông nội anh quả nhiên vẫn còn lợi hại. Chú quản gia chạy lại lượm ba ton cung kính đưa tận tay ông nội. Anh nhìn chú ấy tận tụy với chức trách mà mặt mũi méo xẹo. Chú đây là muốn ông nội làm thịt anh nữa rồi.

Để bảo toàn hai cặp giò, anh chỉ có thể nhanh chóng bào chữa, cố gắng giải thích hết mức có thể, để ngăn chặn cơn cuồng phong của ông nội:

"Ý con không phải muốn từ hôn. Ông nội nghe con giải thích đã. Lúc trước đã nói là cho thời gian, nhưng cũng hơn hai tháng tiếp xúc với Trúc Khanh, con chợt nhận ra cô bé không phải mẫu người vợ con mong đợi."

Mới nói đến đây, ông nội lại nâng ba ton. Anh vội vàng mở mồm la làng: "Ông nội nghe con nói hết đã."

"Con còn muốn nói cái gì nữa hả thằng cháu trời đánh?" Giọng ông nội át cả tiếng anh.

"Con thật sự không cố tình muốn từ hôn. Con sẽ cho bản thân và cô bé thêm thời gian. Cái con lo lắng là về tương lai sau này." Minh Hoàng ngập ngừng: "Giả sử con vẫn không thể xem cô bé như người yêu, hoặc vợ sắp cưới, nhưng Trúc Khanh lại quá lệ thuộc vô con. Vấn đề sẽ nghiêm trọng đó ông nội."

Ông nội nghe anh nói hợp tình hợp lý, có vẻ xuôi tai. Đúng là ông nội cũng lo lắng. Cô bé ấy yếu đuối quá, lỡ chuyện này không thành, ông nội cũng sợ có chuyện, bèn vuột miệng:

"Dường như chúng ta đã đi sai cách rồi."

"Bởi vậy con muốn thương lượng với ông nội. Chúng ta tốt nhất không thể dây dưa quá lâu. Nhà chúng ta không muốn từ hôn, nhưng cô bé quá yếu đuối, còn Thụy Khanh thì không ưa con. Hôn sự này cần phải soi lại cho kỹ đó ông nội."

Chẳng biết ông nội có đồng ý lời anh nói không, chỉ trầm ngâm ngồi đó. Anh cũng không đoán được ông nội đang nghĩ gì. Thật ra trong lòng anh cũng đang rối ren. Nên mở miệng nói thế nào với ông bà Hưng và Trúc Khanh đây?

Lần đầu tiên anh cảm thấy khó khăn khi từ chối ai đó. Trước giờ làm kinh doanh, anh vô cùng quyết đoán, làm sao có cái kiểu do dự chần chừ thế này. Đúng là chuyện tình cảm còn khó gấp trăm lần chuyện điều hành công ty.

Ông nội án binh bất động một lúc lâu rồi mới quay sang nhìn anh, trong lòng dường như đã có quyết định. Ông cũng đồng ý với anh, nếu để chuyện này kéo dài, tình cảm của Trúc Khanh dành cho anh gia tăng theo thời gian, như vậy vấn đề sẽ càng rắc rối hơn nữa. Cô bé đấy con tim không khỏe mạnh, không thể chịu đựng bất cứ cú sốc nào. Cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện này.

Thầm cảm ơn trời phật vì cuối cùng ông nội cũng đồng ý với anh, để anh lựa lời nói chuyện với Trúc Khanh cho cô bé hiểu trước. Sau đó ông nội sẽ nói chuyện với ông bà Hưng, kết thúc mối liên hôn giữa hai nhà.

Minh Hoàng cảm thấy nhẹ lòng. Từ giờ anh không phải lăn tăn học cách hiểu Trúc Khanh, cách chăm sóc cô khi cả hai đi chơi cùng nhau. Anh ngán cảnh phải bảo vệ cô thật kỹ, chẳng dám lơ là một giây phút nào.

Mỗi lúc đi chơi với cô giống như anh đang phải đấu thầu với mấy chục đối thủ tầm cỡ. Nhưng cho dù có đối đầu với họ, anh cũng chỉ cần tập trung tinh lực đối phó, không cần phải để tâm, ngó nghiêng, kiêng kỵ điều gì.

Với Trúc Khanh thì khác, ngoài chuyện cố gắng phát triển tình cảm với cô, còn phải bận tâm đến sức khỏe của cô. Đấy mới là điều anh cảm thấy mệt mỏi và đâm ra sợ chuyện hôn nhân.

(Còn tiếp)