Ma Tôn

Chương 38: Trừng trị ác bá

Ta thật sự là vừa cố gắng nén lại cơn buồn nôn trong cổ họng, vừa thăm dò thái độ của hắn. Lúc này, hắn có vẻ hết sức mừng rỡ. Gương mặt béo tròn nhìn ta đầy trông mong:

- Cho nên.. cho nên thế nào?

- Ta nguyện ý.. - Ta cúi đầu ngại ngùng nói ra đáp án.

Tên công tử ăn chơi này vừa nghe thấy vậy thì hai mắt sáng rỡ, nhìn ta giống như hổ đói nhìn mồi. Hắn lập tức vươn bàn tay ngấn mỡ của mình nắm lấy bàn tay đang đặt trên bàn của ta. Ta tức giận rút tay của mình lại. Nhưng ngay sau đó lập tức nhìn hắn cười gượng:

.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. TruyenHD

2. TruyenHD

3. TruyenHD

4. TruyenHD

=====================================

- Công tử à. Chỗ này đông người lắm. Người ta ngại mà..

Hắn bỗng chốc tỏ vẻ ngộ ra vấn đề. Gương mặt phấn khích nhìn ra cười nham nhở. Sau đó hắn cất giọng đầy mờ ám:

- Ta là Trương Hàn, là công tử duy nhất của Trương viên ngoại của Ma giới. Nhà ta nổi tiếng giàu có, ăn mấy đời không hết. Gần đây ta có một biệt viện, hay chúng ta đến biệt viện "tâm tình" có được không?

Hắn nhìn ta đầy thâm ý, đồng thời nhấn mạnh hai chữ "tâm tình" để ta phần nào hiểu được dụng ý đen tối của hắn. Vì thế ta giả bộ cất giọng ngại ngùng:

- Công tử thích thế nào.. thích thế nào.. thì ta cũng nguyện ý.

Do đó, hắn vừa vội vã vừa vui mừng dẫn ta đi qua ba con đường, đến một biệt viện vô cùng to lớn. Ngoài cổng được lát đá xanh, hai bên trang trí hai con sư tử đá to lớn. Biệt viện được quét dọn sạch sẽ nhưng có vẻ ít người lui đến. Có thể đây chỉ là một trong những tài sản của Trương viên ngoại mà thôi. Vì vậy, mở cửa cho chúng ta chỉ có một đại thúc lớn tuổi và một đại thẩm lo cơm nước. Hai người vừa ngạc nhiên vừa cung kính chào đón Trương Hàn. Nhưng đổi lại, Trương công tử này chẳng thèm nhìn đến họ. Hắn nghiêm mặt dặn dò:

- Hai ngươi tự lo công việc của mình đi. Dù có nghe thấy gì cũng không được phép làm phiền chúng ta.

Lời dặn dò của hắn mang ngụ ý cực kì sâu xa nhưng lại khiến ta vô cùng hài lòng. Thế này thì thật sự rất thuận lợi cho mưu đồ của ta. Sau đó hắn vừa tươi cười vừa nham nhở dẫn ta vào một căn phòng kín. Phòng được trang trí xa hoa và lộng lẫy. Giữa phòng là một cái giường bằng gỗ tử đàn to lớn được khảm vàng. Tên này quả thật giàu có như lời hắn nói. Sau khi khép kín cửa phòng, hắn đã gấp gáp cởϊ áσ khoác ngoài ra rồi, ý đồ muốn sàm sỡ ta rõ ràng. Vì vậy, ta giả vờ e thẹn rồi trêu đùa:

- Trương công tử đừng vội. Chúng ta uống tí rượu cho có không khí. Lát cuộc vui cũng thêm phần.. thêm phần hưng phấn ạ. Dù sao cũng lần đầu.. lần đầu.. nên ta còn ngại.

Ta vừa nói vừa rót ly rượu trên bàn tỏ ý muốn mời hắn. Trương Hàn nghe thấy ta nói thế thì mắt lập tức sáng lên lấp lánh. Ta nói gì hắn cũng gật đầu cho là phải. Vì thế, tranh thủ lúc hắn kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh, ta thả một tí Nhuyễn cốt tán vào ly rượu của hắn. Tiếp theo ta lả lướt mời hắn uống cạn. Vừa mời, ta vừa phải cố gắng tránh né bàn tay không an phận của hắn.

Sau khi hắn đã uống cạn ly rượu có Nhuyễn cốt tán. Ta tỏ ra đắc ý dạt dào và cũng bỏ đi gương mặt ngụy trang từ đầu đến giờ. Ta hiên ngang nhìn hắn cười khinh thường và bắt đầu đếm:

- Ba.. hai.. một..

Hắn nhìn ta một cách ngẩn ngơ khó hiểu. Nhưng khi tiếng đếm "một" của ta vừa kết thúc, Trương ác bá này lập tức lăn ra nằm gục trên bàn. Ta dùng tay lay nhẹ hắn vài lần cũng chẳng thấy hắn trả lời gì. Tiếp theo, ta đặt bàn tay ngấn mỡ của hắn lên trên bàn. Sau đó, ta dùng phi tiêu vảy cá rạch một đường trên lòng bàn tay của hắn. Có lẽ vì vết thương gây đau đớn nên hắn từ từ tỉnh lại. Hắn nhìn thấy tình cảnh hiện tại của bản thân thì trở nên tức giận. Hai mắt mở to trừng trừng nhìn ta tỏ ý cảnh cáo. Do trúng phải Nhuyễn cốt tán nên dù rất muốn chống trả lại ta, toàn thân hắn cũng chẳng có chút sức lực nào cả. Ta lôi trong người ra một bình sứ trắng rồi rắc thuốc này vào vết thương trên tay hắn. Thuốc vừa đến tay là lập tức theo máu đi thẳng vào trong tâm mạch của Trương Hàn. Sau đó, ta cũng chẳng cần trừng trị hắn nhiều nên liền xoay người hiên ngang rời khỏi biệt viện.

Vừa ra khỏi cổng lớn của biệt viện, ta mới nhận ra vấn đề lớn mình gặp phải. Trời lúc này đã tối khuya, đường phố vắng vẻ, ta không thể nhớ nổi mình phải đi hướng nào để trở về Long Thiên Cung. Trời sinh ta là cá vàng nên bộ não của ta cũng thật sự cá vàng theo. Vì thế, ta quyết định cứ tùy ý mà đi thẳng một mạch. Biết đâu sẽ gặp được một vài người rồi hỏi thăm đường về Long Thiên Cung.