Ma Tôn

Chương 10: Trọng thương

Sau đó hắn quay lại nói với thuộc hạ của mình:

- Lui binh..

Cả đội hắc y nhân dìu nhau biến mất nhanh như chớp. Nhưng Tây Tước thì lại cho ta một sự bất ngờ đáng ngạc nhiên. Hắn tự dưng bay thật nhanh đến chỗ ta đang đứng, nắm lấy bả vai ta rồi nói:

- Từ trước đến nay nghe nói Ma tôn không gần nữ sắc. Không ngờ bây giờ lại cho phép một nữ nhân xấu xí như ngươi ở gần. Ta phải đem ngươi về..

Nhưng lời chưa kịp nói xong thì Tây Tước đã thét chói tai của ta đầy kinh hoàng. Hắn vừa ôm mặt vừa gầm gú lên như một tên điên. Bởi lẽ, trong lúc hắn vừa nắm lấy bả vai ta thì ta đã xoay trở thật nhanh để thoát khỏi. Đồng thời ta giơ tay cắm toàn bộ phi tiêu vảy cá vào gương mặt xinh đẹp của Tây Tước. Thật ra chân thân của ta là cá vàng, muốn chạm vào người của ta cũng không phải việc dễ dàng. Nếu đánh trực diện thì chắc chắn ta không phải đối thủ của Tây Tước. Nhưng do lúc này hắn đã bị thương, lại lơ là đề phòng do xem thường con cá vàng như ta nên phải lãnh hậu quả. Một tên thích trang điểm thật đẹp chắc chắn sẽ cực kì sợ xấu xí. Ta nhắm thẳng gương mặt của hắn mà hạ độc thủ thì sẽ dễ dàng chạy trốn được. Thêm nữa hiện tại, dù sao ta cũng là nô tì dưới trướng của Ma tôn. Chí ít thì Ma tôn đại nhân còn cần ta cùng hắn đi tìm Băng Sơn sương. Tính mạng của ta vẫn được đảm bảo một chút.

Hồng y nam tử Tây Tước ôm lấy mặt của mình lăn qua lộn lại trên mặt đất. Cả người lấm lem bùn đất. Miệng cứ lẩm bẩm:

- Mặt của ta.. mặt của ta.. ta phải gϊếŧ chết người.. phải gϊếŧ chết ngươi..

Sau đó, ngay lúc hắn định xông lên đánh ta một lần nữa thì đột nhiên có hai tên hắc y nhân quay trở lại dìu Tây Tước đi trông chớp mắt. Ta cảm thấy có vài phần kì quái. Từ khi nào mà Ma tôn lại dễ dàng thả bọn chúng đi như thế. Hay những gì đồn đại từ ngàn năm qua đều là sai sự thật. Ma tôn cũng không triệt sạch đường sống của người khác như lời đồn đại. Nhưng sự việc ngay sau đó đã cho ta một đáp án cực kì cụ thể..

Ma tôn đại nhân vào lúc này đột nhiên từ trên không trung rơi tự do xuống đất. Mặc dù vẫn có thể chạm nhẹ đất bằng hai chân nhưng cú "hạ cánh" này thật sự rất khó coi. Đường đường là Ma tôn mà cả người hắn gần như lung lay sắp ngã. Cố gượng lắm mới đứng thật vững. Nhưng ngay sau đó thì hắn đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi. Quả nhiên là có sự kì quái. Nhưng sự kì quái ở đây không phải là hắn hiền lành lương thiện. Mà do hắn dường như đã bị trọng thương..

Lúc này ta thật sự như mở cờ trong bụng. Sau khi quan sát thật kĩ và xác định là hắn vẫn đứng đó nhưng thương thế có vẻ nặng. Ta im lặng lùi về sau vài bước và chuẩn bị co giò chạy vào rừng. Nhưng vừa mới xoay người chạy được dăm ba bước chân thì một giọng nói âm trầm vang lên:

- Ngươi muốn sống hay là muốn chết?

Hỡi ôi! Ma tôn rõ ràng là bị thương rất nặng sao lúc này vẫn còn sức lực quan tâm đến ta vậy. Sát khí trong lời nói tỏa ra nồng đậm. Sau đó thì đến cả ta cũng phun ra một ngụm máu tươi. Do hắn sử dụng một ít nội lực nên chỉ một câu nói nhỏ cũng làm cho ta bị tổn thương nguyên khí. Ta đành phải lê tấm thân rách nát của mình quay trở lại gặp Ma tôn. Hắn tỏ vẻ tức giận bắt ta dìu hắn tạm lánh vào trong rừng sâu. Trên đường đi, ta cảm nhận được hắn cũng không khá khẩm gì. Khuôn mặt tà mị câu hồn bây giờ có phần nhợt nhạt, áo bào vương một ít bùn đất làm cho hắn có phần chật vật. Hắn khoác cánh tay lên vai ta, đi từng bước từng bước vào rừng sâu. Ta dù sao cũng là thân nữ nhi, làm sao có thể vác nổi cái tên cao to lực lưỡng này. Vì vậy bước đi của ta có phần chệch choạc. Người hắn hơi nghiêng về phía ta. Đầu cúi xuống, hơi thở của hắn phả vào cổ ta làm ta có chút không thoải mái. Nhưng ta cũng không thể lên tiếng phản kháng. Ngạc nhiên là chính hắn lại phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này trước. Hắn nhìn ta chăm chú rồi âm trầm nói:

- Ai cũng có thể rời khỏi ta. Nhưng ngươi thì tuyệt đối không thể.

Thôi xong! Có phải cả đời này ta phải làm trâu làm ngựa cho tên yêu nghiệt ác nhân này hay không? Ta thật sự rất nhớ ngày tháng tự do tự tại lúc trước. Ta càng không muốn có bộ dạng gớm ghiếc như những tên hắc y nhân vừa rồi đâu. Rõ ràng là ta cũng bị thương mà bây giờ còn phải đi theo hầu hạ cái tên này nữa chứ. Sao hai người cùng bị thương mà đãi ngộ của ta lại khác biệt thế này?