Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 11

Ngày mai là hôn lễ của Phương Khải Hạ, nên đêm nay nhà của anh ta đương nhiên là sẽ có rất nhiều người.

Mộ Dữu cảm thấy cô cùng Doãn Mặc xảy ra chuyện như vậy chắc chắn mọi người ở bên kia đều biết.

Càng như vậy, Mộ Dữu càng muốn tránh né, không muốn đến.

Doãn Mặc lại nói: "Chỉ có một mình anh đến đó, bọn họ nhất định sẽ vây quanh anh hỏi chuyện của hai chúng ta, lúc đó chắc chắn sẽ để lộ ra sơ hở. Em đi cùng với anh, bọn họ thấy có em ở bên ngược lại sẽ thu liễm một chút."

Lời nói của Doãn Mặc quả thật là có chút đạo lý, hai người bọn họ đang giả yêu nhau, một người sẽ không thể nào ứng phó được hết mọi câu hỏi của người khác.

Ở hai bên đường cây ngô đồng đang đứng chỉnh tề.

Ánh đèn chiếu xuống, bóng cây khắp mặt đường.

Bánh xe từ từ đè lên chiếc bóng mà đi qua.

Mộ Dữu hạ cửa xe xuống một chút, bện ngoài đèn đường nghiêng nghiêng chiếu lên nửa gương mặt của cô, đôi mắt trong veo rơi vào trầm tư.

Một lát sau, cô quay đầu nói chuyện với Doãn Mặc: "Lát nữa đến nhà của anh Khải Hạ, anh nhất định phải ở bên cạnh tôi một tấc cũng không được rời. Bạn bè của anh chúng ta đều hiểu rõ, nếu như đêm nay không cẩn thận hai ta bị lạc nhau, rất có khả năng bọn họ sẽ lôi kéo anh nói chuyện sau đó sẽ bức cung anh đấy."

"Được." Doãn Mặc đáp ứng, rồi nhìn bàn tay trắng nõn thon dài, "Nếu em sợ bị tách ra, thì đến lúc đấy em nắm tay anh được không?"

Mộ Dữu nhìn chằm chằm vào cái tay kia, đẩy ra: "Không đến mức phải như vậy đâu? Tay anh lớn như vậy mà, đến lúc đó cứ đi theo tôi là được rồi."

- --

Nhà tân hôn của Phương Khải Hạ là ở tại khu biệt thự phía nam ngoại ô.

Từ cổng lớn khu biệt thử đi vào, bao quanh con đường là những dãy cây cùng với l*иg đèn đỏ, trong màn đêm lờ mờ ánh đỏ hồng.

Khắp nơi Phương gia đều dán chữ hỉ đỏ, dưới mặt đất đều được trải thảm đỏ, hai bên đều là hoa hồng tươi.

Bên trong phòng khách rất lớn, trên trần nhà có những chiếc đèn thuỷ tinh pha lê.

Doãn Mặc cùng với Mộ Dữu xuống xe, Phương Khải Hạ cùng đám người trong nhà nhanh chân ra đón tiếp.

Ánh mắt dừng trên người Doãn Mặc với Mộ Dữu mà đánh giá, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau cười, ánh mắt đầy sự mập mờ.

Vào trong nhà thì có người trêu ghẹo: "Chờ Khải Hạ kết hôn xong, kế tiếp có phải là đến anh Mặc của chúng ta rồi không?"

Có người khác cười tiếp lời: "Vậy thì phải xem có qua được cửa của chú nhỏ hay không đã, vừa mới này Mộ Du Trầm không phải đã mắng cậu ấy không ra gì sao, còn dám ra tay với cháu gái của người ta."

Ở trước mặt Mộ Du Trầm, Mộ Dữu dán vào cánh tay của Doãn Mặc, tỉ mỉ đóng vai đôi tình nhân đang cuồng nhiệt yêu đương,

Mộ Du Trầm ngồi ở trên ghế sa lon, đôi mắt lạnh lẽo nhìn qua bên kia, nghiêm mặt không nói chuyện.

Có người làm đến đưa trái cây, Mộ Dữu cầm một trái dâu xanh bỏ vào trong miệng, cô đi tới, nhỏ giọng nói với Doãn Mặc: "Chú nhỏ lúc trước còn hoài nghi hai người chúng ta, bây giờ quay đầu nói chuyện này với tất cả mọi người, xem ra bây giờ chú ấy đã tin hoàn toàn rồi."

Nói xòn, Nam Hằng cười nhìn sang: "Tiểu Dữu tử, tại sao vừa mới tới đây mà đã thì thầm to nhỏ với bạn trai vậy chứ? Mấy người bọn anh hỏi chuyện em, thì em lại không trả lời?"

"Hả?" Mộ Dữu ngượng ngùng cười cười, "Anh Nam Hằng, lúc nảy bọn anh hỏi em cái gì vậy?"

Phương Khải Hạ nói tiếp: "Bọn họ nói, mấy người chúng ra đều là nhìn em lớn lên, bình thường chiếu cố em không ít, làm sao em lại hết lần này đến lần khác đều chỉ coi trọng Doãn Mặc, còn những người khác như bọn anh thì sao? Mà lúc trước tại hội sở, em không phải chê Doãn Mặc già sao, vậy mà lại đi thích cậu ta?'

Mộ Dữu: "..."

Cô đột nhiên không rõ lúc nảy tại sao mình lại đi tin tưởng lời nói của Doãn Mặc chứ, cảm thấy cô chỉ cần ở đây, những người này sẽ cố kỵ, không có truy hỏi.

Đám người bọn họ từ khi Mộ Dữu hiểu biết thì mỗi ngày đều đã gặp nhau, bọn họ ở trước mặt cô mới không hề cố kỵ thì có.

Hai người bọn họ đến cùng nhau, xác thực Doãn Mặc sẽ không bị những người này bức cung.

Bởi vì có thể trực tiếp hỏi cô!

Cho đến giờ phút này Mộ Dữu mới phản ứng được, cô chính là bị tên cẩu nam nhân Doãn Mặc này tính kế.

"Tiểu Dữu tử tại sao không nói chuyện, em nhất định phải giải thích chuyện này cho bọn anh nha." Nam Hằng lại thúc giục.

Mộ Dữu hơi cuối đầu, môi đỏ nhấp nhẹ, Doãn Mặc nhàn nhạt lên tiếng nói: "Chính là ------"

Lời nói còn chưa dứt, Mộ Dữu bỗng nhiên mở miệng: "Ai, kỳ thật là anh ấy không có gì đặc biệt cả, nhưng mà rất dính người."

Mọi người: "?"

"Em nói Doãn Mặc dính người sao?" Trong giọng của Phương Khải Hạ có thể biết được chuyện này khó mà có thể tin được.

Mộ Du Trầm người từ nảy giờ yên lặng một mực không lên tiếng, nhìn về phía Doãn Mặc trong ánh mắt đều mang sự tìm tòi nghiên cứu.

Mộ Dữu gật gật đầu: "Đấy là do các anh không biết đấy thôi, khoảng thời trước anh ấy hay đến trường của em, lúc tặng hoa lúc tặng quà, nhất định phải theo đuổi em bằng được, đi đâu cùng đi theo, đừng nói đến việc rất dính người, còn một mực nói rằng không có em anh ấy không sống được."

Cô dừng lại một chút, than thở một tiếng, "Em đây là cảm thấy, anh ấy khẳng định là yêu em thảm rồi, em nhất thời không đành lòng, nên đồng ý ở bên anh ấy."

Mọi người hai mắt nhìn nhau trong chốc lát, Nam Hằng: "Em xác định là không phải em nói dối à?"

Những lời này của Mộ Dữu, rất khó để mọi người có thể hình dung trên khuôn mặt lạnh như băng của Doãn Mặc.

"Đương nhiên là sự thật rồi." Cằm của Mộ Dữu nhấc lên, ra hiệu cho Doãn Mặc bên cạnh, "Cái người đó đang ở đây mà, không tin anh hỏi thử xem."

Doãn Mặc đưa mắt nhìn chằm chằm Mộ Dữu một hồi, đôi tay gầy gò đẹp mắt cầm cái ly đế cao, lung lay sâm panh bên trong, chấm rãi uống một ngụm.

Tất cả ánh mắt của mọi người, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía anh, chờ anh tỏ thái độ.

Anh nhìn ly rượu trong tay mình, trầm mặt một lát, nói: "Ừm, là tớ yêu thảm cô ấy, không có cô ấy không thể sống được."

Ngữ khí của anh thanh đạm, nghe không ra nửa điểm cảm xúc.

Sau đó anh mắt hơi nghiêng, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Mộ Dữu, nâng ly lên, "Cảm ơn vì đã cứu mạng anh."

Mộ Dữu: "..."

Không biết có phải là ảo giác của cô không, phía sau lời nói của anh lộ ra mấy phần giọng điệu uể oải, giống như là đang nhạo báng cô.

Lại hình như, giống hương vị đang cưng chiều.

Nhưng mà anh không biểu lộ gì trên khuôn mặt, chắc là ảo giác của cô thôi.

Mộ Dữu đột nhiên cảm thấy không được tự nhiên, nhìn lên tưởng thấy ảnh chụp của cô dâu, cô cười với Phương Khải Hạ nói: "Anh Khải Hạ, em có thể đi xem phòng cưới của anh cùng với chị dâu một chút được không."

"Được chứ, chúng ta đâu phải mới quen hôm qua đâu mà, ở tầng ba, để anh dẫn em đi xem?"

"Không cần đâu, bọn anh chơi tiếp đi, em tự mình đi được rồi."

Mộ Dữu cười đứng dậy, cấp tốc chạy nhanh ra khỏi chỗ thị phi này.

- --

Phòng cưới ở phía nam tầng ba có một phòng ngủ lớn, bên trong được bật đèn sáng,

Ba mẹ của Phương Khải Hạ tương đối chú trọng vào phong tục của thế hệ trước, đi vào đập vào mắt là bộ độ uyên ương ở trên giường, đầu giường có treo ảnh chụp của cô dâu, cuối giường có táo đỏ, lạc, long nhãn cùng với hạt sen bày thành bốn chữ lớn "Sớm sinh quý tử".

Nhìn xem rất vui, Mộ Dữu cầm điện thoại chụp hai tấm.

Từ phòng ngủ đi ra, vừa lúc gặp được Doãn Mặc đang đi lên.

Mộ Dữu liếc anh một cái: "Anh lên đây làm cái gì?"

Doãn Mặc đứng trước gót chân của cô, "Không phải em nói với anh, muốn đêm nay một tấc cũng không được rời xa em sao."

Mộ Dữu nghĩ nghĩ: "Bọn họ ở dưới đó đã hỏi anh cái gì rồi?"

"Không có." Doãn Mặc nhìn qua cô, giống như đang cười mà không phải, "Em không phải là đã nói rõ với bọn họ rồi sao, còn hỏi anh cái gì nữa chứ? Hiện tại mọi người đều biết, anh đối với em là tình thâm ý trọng."

Mộ Dữu: "..."

"Đó là do mọi người một mực hỏi, chúng ta không phải đã bàn rồi sao, mặc dù có hại hình tượng của anh một chút-----" Mộ Dữu tuỳ ý nói, trên mặt tràn đầy sự bình tĩnh, "Nhưng mà những lời đó tôi đã nói ra ngoài rồi, anh nhớ kỹ phải phối hợp thật tốt đấy."

"Phối hợp cái?" Doãn Mặc nghiêng thân dựa tới, nhìn chắm chú gương mặt xinh đẹp của cô, "Yêu em thảm rồi. không có em không thể sống?"

Mộ Dữu: "..."]

Doãn Mặc trầm ngâm: "Em vì anh mà thiết lập nên một nhân vật vô cùng thâm tình, nếu như tương lai hai chúng ta chia tay, mọi người nhất định sẽ khẳng định là em phụ anh."

Mộ Dữu bị Doãn Mặc chẹn họng một chút: "Tôi, đêm nay tôi đây là đã phát huy vượt xa bình thường rồi?"

Doãn Mặc: "Em không phải là phát huy vượt xa bình thường, mà là để miệng của mình thoải mái nên cố ý nói như vậy."

Tâm tư nhỏ bị Doãn Mặc nhìn thấu, Mộ Dữu liếʍ môi một cái, chột dạ né tránh ánh mắt của anh.

Vừa mới nảy đúng là cô cố ý, bởi vì cô biết dưới tình huống đó, vô luận là cô nói cái gì, Doãn Mặc cũng sẽ không phản bác lại cô.

Cơ hội tốt như vậy đương nhiên Mộ Dữu không thể bỏ qua được.

Ai bảo anh dám lừa cô, nói cô đi cùng với anh thì đám người kia sẽ không hỏi đâu?

Mộ Dữu trừng mắt nhìn: "Người trẻ tuổi mà, tình cảm đến nhanh cũng đi nhanh, tương lai chia tay tôi sẽ nói là anh đã thay lòng, lại yêu người khác không yêu không thể sống. Tôi vì thành toàn cho anh, nên mới cùng anh chia tay,"

Nói đến chỗ này, cô đắc ý nhíu mày, "Lúc đó không phải là tôi phụ anh."

Doãn Mặc suýt nữa mà phì cười, gật gật đầu: "Được."

Anh dẫn Mộ Dữu đến thang máy bên kia, "Dựa vào đề nghị này của em, tôi sẽ không yêu người khác nữa, chúng ta sẽ không chia tay."

"Dựa vào cái gì chứ?" Mộ Dữu gấp gáp, với cái tính tình lạnh lùng này của Doãn Mặc, anh sống cô độc quãng đời còn lại thì sao bây giờ?"

Cô cũng phải cùng anh ế tới già sao?

Cô nghĩ cho Doãn Mặc một kế: "Kỳ thật thì không nhất thiết phải yêu người khác, tìm giả là được."

"Không được." Doãn Mặc quả quyết cự tuyệt lời đề nghị của cô, "Như thế này thì đối với người khác là một sự tổn thương."

Anh nghiêm túc nhìn về phía Mộ Dữu, nói: "Em hãy lương thiện chút đi, đừng suy nghĩ thêm những chủ ý ngu ngốc nữa."

Mộ Dữu: "..."

Tôi cào chết nhà anh đấy!

- --

Dùng cơm tối ở nhà của Phương Khải Hạ xong, mọi nguời ở lại chới đến rất muộn.

Ngày mai còn phải cùng nhau tham gia hôn lễ, thân là "bạn gái" của Doãn Mặc, Mộ Dữu không có về trường học.

Trên đường đi về chung cư của Doãn Mặc, Mộ Dữu một chữ cũng không muốn nói với anh.

Cô đến bây giờ vẫn không thể hiểu nổi, cô chỉ là có quá miệng một chút, nói Doãn Mặc yêu cô thảm rồi, kết quả lại đem cục diện biến thành như này.

Mặc dù tối nay là cô gậy sự trước, nhưng hiện tại cô rất khó chịu!

Đã qua rạng sáng, vẫn có điện thoại gọi tới cho Doãn Mặc.

Anh nhìn vào ghi chú một chút, nghe: "Viện trưởng Hoắc."

Nghe được xưng hô như vậy, Mộ Dữu quay đầu nhìn bên kia với ánh mắt dò xét.

Hoắc Liên là viện trưởng của học viện tài chính đại học A, là giáo sư của Doãn Mặc lúc còn học đại học.

Doãn Mặc quyên góp toà nhà thí nghiệm kia nghe nói là cho học viện tài chính.

Cuối cùng khoản tiền lớn đã gửi đến, viện trưởng Hoắc đại diện cho trường nói lời cảm ơn với Doãn Mặc, lại nói cuối tuần muốn tìm thời gian mời anh ăn cơm nói chuyện.

Hai người lại hàn huyên thêm vài câu, viện trưởng Hoắc nói: "Em làm giáo sư toạ đàm cũng được gần một năm, mà chưa ở trường mở toạ đàm lần nào, ở trường học danh tiếng của em rất lớn, rất nhiều sinh viên của thầy muốn nghe em nói chuyện. Tuy rằng cũng không cần phải giảng gì cao siêu, nhưng mà cổ động cho sinh viên một chút cũng được, đám nhỏ kia cũng rất cao hứng rồi."

"Vâng, rảnh rỗi em sẽ cân nhắc."

Sau khi cúp điện thoại, Mộ Dữu khó lòng mà mở miệng nói chuyện với anh: "Viện trưởng Hoắc muốn mời anh về trường mở toạ đàm sao? Vậy anh sẽ đi chứ?"

Doãn Mặc dựa lưng vào ghê, chân dài tự nhiên gác lên nhau, dò xét cô: "Em cảm thấy rất hứng thú à?"

Mộ Dữu nói: "Nữ sinh ở trường thích anh rất nhiều đó, anh so với giáo thảo ở trường còn được hoan nghênh hơn. Anh thử đi vài vòng quanh trường xem, không chừng còn có thể kiếm được người yêu."

Doãn Mặc hỏi cô: "Anh được hoan nghênh hơn so với giáo thảo?"

Mộ Dữu điên cuồng gật đầu.

Mặc dù cô không có như vậy, nhưng nhìn dáng vẻ kích động của Hách Mộng Thành khi thấy Doãn Mặc, thì có thể biết được.

Doãn Mặc nghĩ nghĩ: "Vậy thì anh phải cùng bậc với giáo hoa rồi. Ngoại trừ giáo hoa ra, nếu yêu người khác thì anh mắt của anh không được tốt rồi."

Anh hỏi Mộ Dữu, "Giáo hoa của trường học em là ai? Em có thể giới thiệu cho anh một chút được không?"

Mộ Dữu chỉ chỉ chính mình: "Giáo hoa ở đây."

"Là em à?" Doãn Mặc nhìn kỹ khuôn mặt nhỏ tựa như bàn tay của anh, tựa hồ như khó có thể tin được.

Mộ Dữu nhất thời tức giận, đẩy anh một cái: "Anh đừng có mà xem thường tôi, từ năm nhất đến năm ba đại học, tôi lúc nào cũng đứng đầu bản xếp hạng đấy."

Cô cao ngạo nâng cằm lên, khinh thường mắt quét qua, dương dương đắc ý khoe khoang, "Ở trường có rất nhiều người theo đuổi tôi, mỗi ngày tôi đều nhận được thư tình."

Mày của Doãn Mặc nhíu lại.

Một lát sau, ánh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thanh âm nhàn nhạt êm tai: "Thì ra bạn gái hiện tại của anh ưu tú như vậy, xem là anh rất khó có thể tìm được người kế tiếp rồi. Này nếu như sau này chúng ta chia tay vì lý do như em nói, chú nhỏ của em cùng với đám bạn bè sẽ rất khó mà tin được."

Mộ Dữu: "..."

Nhất thời không chú ý đến vấn đề này.

Giờ phút này, Mộ Dữu mới sâu xa ý thức được.

Dáng dấp quá đẹp cũng là một loại phiền não.

Lúc chia tay không biết nên tìm một lý do nào cho tốt.