Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 47: Lâm tỷ không giống như Triệu tỷ nói

Ngày hôm sau ra ruộng làm công, Lâm Ngọc Trúc thấy trong ruộng sạch sẽ chỉ còn lại gốc rạ, liền biết Lý thẩm tối hôm qua đã tới hơn nữa còn đem việc hôm qua làm xong rồi.

Vì thế đi tìm tiểu đội trưởng một lần nữa tính lại điểm, việc đều làm xong rồi, không thể trừ điểm.

Tiểu đội trưởng xác minh tình huống xong cũng không bắt bẻ, nói là hắn đã nhớ kỹ.

Lâm Ngọc Trúc lúc này mới yên tâm, hôm nay đến phiên nàng bó lúa mạch.

Vốn tưởng rằng vẫn là Lý thẩm cùng nàng phối hợp, không nghĩ tới tiểu đội trưởng lại đem Tống Chí Cao phân đến chỗ nàng.

Hiện giờ tiểu Tống đồng chí cũng không tính là lính mới nữa, Lâm Ngọc Trúc lần này không đem bóng cao su đá trở về.

Sau đó Lâm Ngọc Trúc nhìn khắp ruộng lúa mạch cũng không nhìn thấy bóng dáng Lý thẩm, liền tò mò hỏi Vương thẩm: "Vương thẩm, Lý thẩm đâu, sao không nhìn thấy nàng?"

Vương thẩm nhìn Lâm Ngọc Trúc một hồi lâu, thấy nàng là thật sự không biết, tức giận nói: "Ngày hôm qua làm việc ban đêm bị gió thổi, sáng sớm nay liền không dậy được, nếu không, khẩu tử nhà nàng cũng không ở kia xin nghỉ với đại đội trưởng đâu."

Lâm Ngọc Trúc nhìn qua, thật đúng là nhìn thấy một lão nhân đứng bên cạnh đại đội trưởng, nàng sờ sờ mũi, việc này không thể trách nàng.

Vương thẩm thở dài, ở bên tai Lâm Ngọc Trúc nói: "Ngươi nha đầu này cũng thật là, để bao nhiêu việc cho mình nàng làm, còn không phải cố ý làm nàng mệt thành bệnh sao!"

Lâm Ngọc Trúc có chút không vui, xụ mặt nói: "Vương thẩm, ta không biết Lý thẩm nói với ngươi như thế nào, nhưng ta ngày hôm qua chính là quy quy củ củ làm việc, lúc ta về tiểu đội trưởng cũng biết, mảnh ruộng được phân, tất cả lúa mạch đều là một mình ta cắt, một nửa số lúa mạch cũng là một mình ta chuyển đi, ta không hề chiếm lợi của bà ấy dù chỉ một phân."

Vương thẩm biểu tình có chút cứng lại, nàng cùng Lý thẩm là hàng xóm, buổi sáng đi tìm Lý thẩm cùng nhau đi làm, Lý thẩm bệnh không dậy nổi, lúc này mà xin nghỉ là phải bị trừ công điểm, một ngày tính ra cũng phải mất mười mấy công điểm, trong lòng hận thấu Lâm Ngọc Trúc, chờ Vương thẩm đến liền lôi kéo nàng kể lể một hồi.

Dù sao chính là Lâm Ngọc Trúc đem việc ném cho một mình nàng, rất uất ức.

"Tiểu nha đầu ngươi thật đúng là lợi hại, ta nói chưa được mấy câu, ngươi liền bùm bùm một đống, không nói nữa, ta phải đi làm việc."

Nhìn Vương thẩm không vui rời đi, Lâm Ngọc Trúc thấy may mắn ngày hôm qua trước khi về đã cố ý đi tìm tiểu đội trưởng, bằng không ai làm nhiều ai làm ít còn phải tranh luận.

Nói miệng chỉ là nói suông.

Lâm Ngọc Trúc vừa nghĩ như vậy, đã thấy đại đội trưởng dẫn theo lão nhân nhà Lý thẩm đi tới.

Đại đội trưởng đứng ở trước mặt Lâm Ngọc Trúc, thần sắc nghiêm trọng như chết người hỏi: "Lâm thanh niên trí thức, nhà Lý Đại Hưởng nói hôm qua giúp ngươi làm hơn phân nửa việc, vội đến nửa đêm mới xong việc, buổi tối hứng gió, người liền sinh bệnh không dậy nổi, việc này, ngươi xem tính như thế nào."

Lâm Ngọc Trúc lúc đầu còn bị "nhà Lý Đại Hưởng" làm cho sửng sốt, lúc sau mới phản ứng lại, đây là Lý thẩm.

Lý thẩm sinh bệnh thì liên quan gì đến nàng?

"Ta không biết lời này đến từ đâu, nhiệm vụ ngày hôm qua của ta đều là một mình ta hoàn thành, không dựa vào bất kì ai hỗ trợ."

Đại đội trưởng vừa nghe liền cau mày, nhà Lý Đại Hưởng không đến mức rải lời nói dối như vậy đi, nhất thời đối với Lâm Ngọc Trúc có chút không hài lòng, đem việc đẩy cho người khác, chính mình trở về ăn sung mặc sướиɠ, quá không biết điều.

Đại đội trưởng cảm thấy Lý thẩm sẽ không nói dối, nhưng Lý thẩm đúng là dám nói dối.

Nàng nghĩ khá tốt, thời điểm này mọi người đều vội, làm gì có ai nhìn chằm chằm người khác, người ghi điểm phải theo dõi công việc của rất nhiều người, sao có thể còn nhớ rõ toàn bộ tình huống tối hôm qua.

Nàng chỉ cần nói lúa mạch trong ruộng cũng là nàng cắt, sẽ có người tin, lại nói người ghi điểm cũng là người trong thôn mình, chắc chắn sẽ không như người ngoài, có phát hiện cái gì cũng sẽ không vạch trần trước mặt.

Chút tự tin này Lý thẩm vẫn phải có.

"Vậy ngươi có cái gì chứng minh lúa mạch đều do ngươi cắt."

Lâm Ngọc Trúc cười, đối với tiểu lão đầu Lý Đại Hưởng này trào phúng nói: "Thúc, theo lý thuyết các ngươi là trưởng bối ta không nên nói chuyện quá khó nghe, chính là lời nói dối không có đầu óc này ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra? Lý thẩm ngày hôm qua không chuyên tâm làm việc đứng bên cạnh ta lải nhải cả ngày, giọng nói đều sắp truyền ra khắp ruộng, tùy tiện kéo vài người lại hỏi đều biết nàng không chuyên tâm làm việc, còn giúp ta cắt? Nằm mơ sao?"

Đại đội trưởng - tin lời nói không có đầu óc:...

Lâm Ngọc Trúc nói xong lại nói với đại đội trưởng: "Nói tới thì, ngày hôm qua lúc ta đi về còn cố ý đi tìm đội trưởng của chúng ta, chính là bởi vì Lý thẩm về trước, phần việc còn lại của nàng không biết làm thế nào, vì thế đội trưởng còn trừ của nàng bốn công điểm, người ghi điểm bên kia hẳn là có bằng chứng, xem ai bị trừ công điểm nhiều hơn là biết tại sao thôi." Nói xong, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy có phải Lý thẩm bị ngốc hay không.

Đại đội trưởng nghe xong, mặt đều tái rồi, mặt mũi hắn hôm nay đều bị ném xuống đất, vừa tức vừa giận nhìn Lý Đại Hưởng, gân cổ lên gọi tiểu đội trưởng tới.

Tiểu đội trưởng đội ba đi tới, sau khi nghe xong tiền căn hậu quả sự việc, nói với tiểu lão đầu Lý Đại Hưởng: "Nhà ngươi làm ầm ĩ cái gì? Việc chưa làm xong liền nói phải về nhà nấu cơm, nấu xong cơm cũng không thấy bóng người, nửa đêm lại đến làm việc không phải là tự tìm tội chịu sao!"

Đại đội trưởng vừa nghe như vậy, biết là bị người chơi, đang lúc mấu chốt ngày mùa, còn có người làm điều vô nghĩa, tức giận nói: "Còn không đi làm việc đi, bị bệnh là do các ngươi tự tìm, hàng ngày không chăm chỉ làm việc, hôm nay xin nghỉ trừ năm công điểm."

Lý Đại Hưởng nghe xong, trừ như vậy tương đương với nửa ngày làm việc toi công, muốn nói gì đó nhưng hắn bị Lý thẩm áp chế hai ba mươi năm đã sớm biến thành miệng hũ nút, gì cũng nói không nên lời.

Lúc này mọi người đều nhìn lại đây.

Đại đội trưởng cảm thấy nóng mắt, nói: "Được rồi, đều làm việc đi, có gì mà xem, ngươi về nói với nhà ngươi, ngày mai còn bệnh không dậy nổi lại trừ tiếp năm công điểm."

Lý Đại Hưởng mặt nhăn thành nếp gấp luôn rồi.

Lâm Ngọc Trúc sắc mặt âm trầm trừng mắt liếc hắn một cái, đi làm việc.

Lâm Ngọc Trúc không có mong đợi quá lớn với Tống Chí Cao, chỉ cần làm việc không kém hơn nàng là được.

Nhưng mà trăm triệu không ngờ tới, một chàng trai trẻ làm việc còn không bằng một cô nương đâu.

Nàng nhặt xong lúa mạch còn phải đợi hắn ở kia chậm rãi cắt, có chút ghét bỏ.

Trời lúc này dần nóng lên, Lâm Ngọc Trúc xoa xoa mồ hôi trên mặt, nhìn bóng dáng Tống Chí Cao lắc đầu.

Tống Chí Cao khả năng cũng cảm thấy ngượng ngùng, còn quay đầu lại nói xin lỗi: "Lâm tỷ, ngươi đừng vội, chờ ta quen tay tốc độ lập tức sẽ tăng lên."

Lâm Ngọc Trúc cả đầu đều là hai chữ Lâm tỷ, thật ưu thương, khó có được trở lại tuổi mười sáu, vẫn còn bị người ta gọi là tỷ...

"Ngươi cứ từ từ, đừng để cắt vào chân." Lâm Ngọc Trúc hữu lực vô khí nói.

*Hữu lực vô khí: ngược lại với Hữu khí vô lực (bất lực, có tinh thần nhưng không có sức lực)

Chuyện này không nói chơi, hôm qua Trương Diễm Thu bị cắt vào chân cũng không biết nàng có bị uốn ván gì đó hay không, nghĩ đến vẫn là không nên thúc giục, an toàn là quan trọng nhất.

Tống Chí Cao nghe được lời Lâm Ngọc Trúc nói, nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi trong lòng hắn cực kỳ khẩn trương, lúc này thấy Lâm Ngọc Trúc không có ý muốn so đo, nghĩ: Lâm tỷ cũng không giống như Triệu tỷ nói!