Thập Niên 70 Quần Chúng Ăn Dưa Tự Mình Tu Dưỡng

Chương 40: Cái quan luận định

(Cái quan luận định: đậy nắp quan tài mới luận định. Muốn đánh giá ai tốt xấu, công tội thế nào, phải chờ khi người ấy chết đã)

- --

Lý Tứ thẩm sợ đắc tội trưởng thôn, không dám vạch trần việc trưởng thôn thu lễ, chỉ có thể nói là nhìn thấy Lâm thanh niên trí thức và Vương thanh niên trí thức đi đường đêm, sợ hai người gặp nguy hiểm, nàng tốt bụng đi theo phía sau che chở các nàng, vì lúc trước ba người xảy ra chút mâu thuẫn không thoải mái, nên nàng ngại tiến lên chào hỏi hai người bọn họ.

Các thôn dân trong lòng tất nhiên không tin câu chuyện ma quỷ này, thầm nghĩ sợ là ngươi muốn trả thù hai nha đầu này mới đi theo một đường đi, trong bụng chắc chắn là nghẹn hỏng rồi!

Việc này không quan trọng, quan trọng là việc ở ruộng ngô ~

Các thôn dân khó có dịp ăn ý không chen ngang, để nàng tiếp tục nói, Lý Tứ thẩm cảm thấy chính mình hôm nay đã lập công lớn, ngẩng đầu ưỡn ngực kể chuyện với chất giọng truyền cảm: "Ta một đường đi theo tới ruộng ngô, liền thấy hai nha đầu không thích hợp, chờ ta đi đến đó, hay thật, nơi đó truyền đến thanh âm ta nghe còn thấy xấu hổ, đó là tiếng Trương quả phụ kêu da^ʍ..."

Lý Tứ thẩm lại blah blah một đống lớn, trưởng thôn thật sự không nghe nổi nữa, ngắt lời nàng, quay sang hỏi Lâm Ngọc Trúc và Vương Tiểu Mai: "Hai nha đầu các ngươi cũng nghe được như vậy?"

Lâm Ngọc Trúc liền có chút mê mang, bọn họ đều đã đem hai người quần áo không chỉnh tề trói lại, còn cần tìm các nàng tới xác nhận?

Lâm Ngọc Trúc mặt đỏ hồng nói: "Lúc ấy gió rất lớn, còn tưởng là tiếng mèo kêu hơi kỳ quái, chúng ta sợ tới mức chạy nhanh qua, những gì Tứ thẩm nói chúng ta không biết." Dù thế nào thì các nàng đều không biết gì hết.

"Ai u, hai tiểu nha đầu có thể hiểu cái gì!"

Các thôn dân đã sốt ruột không chờ nổi để ra kết luận!

Nhị Hoà thẩm muốn nói gì đó có điều xung quanh quá ồn ào.

Toàn bộ ruộng lúa mì đã la hét loạn lên, hô to Trương quả phụ và Lý Nhị Hoà làm loạn quan hệ nam nữ, tác phong bất chính, phải nghiêm trị.

Không biết là ai khởi đầu, ném một viên đá đập trúng người Trương quả phụ, sau đó mọi người như ong vỡ tổ xúm lại ném đá vào Trương quả phụ và Lý Nhị Hoà đang quỳ trên đất, miệng giận dữ chửi bới.

Vương Tiểu Mai nhanh chóng lôi kéo Lâm Ngọc Trúc tránh ra sợ bị liên luỵ vào.

Lâm Ngọc Trúc đứng xa xa nhìn một màn trước mắt, chỉ cảm thấy hoang đường!

Mà Trương quả phụ và Lý Nhị Hoà lúc đầu còn vâng vâng dạ dạ, trốn trốn tránh tránh dần dần biến thành vẻ mặt chết lặng, thôn dân xung quanh vẫn đang rất kích động, trong miệng mắng bọn họ không biết xấu hổ, bại hoại phong tục, trên tay không ngừng đánh đập.

Cho dù đem người đánh vỡ đầu chảy máu vẫn chưa có ý định dừng lại, thậm chí đã có người lấy ra dao cạo, tiến lên cạo tóc của Trương quả phụ thành đầu âm dương, mà lúc này trên mặt Trương quả phụ đã bê bết máu, nhìn không ra bộ dáng gì nữa.

Một màn như vậy làm Lâm Ngọc Trúc cả người phát lạnh, lông tơ dựng đứng.

Lúc ban ngày, những người ra tay đánh người còn có người cười nói chào hỏi với Trương quả phụ và Lý Nhị Hoà đấy.

Mà lúc này, hoàn toàn không có một ai nhớ tới tình làng nghĩa xóm... một đám nhìn qua, rất điên cuồng!

Tận lúc về đến nhà tay Lâm Ngọc Trúc vẫn lạnh ngắt, nàng nằm ở trên kháng rất lâu vẫn không thể đi vào giấc ngủ, giống như vừa bừng tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, trong lòng trống rỗng, đối với cơn ác mộng xảy ra bất thình lình này nàng không biết phải nói gì...

Vui buồn tan hợp của nhân loại mặt trời không biết, nó vẫn sẽ như mọi khi từ từ mọc lên vào sáng sớm, mang đến cho con người một ngày mới, mọi chuyện hôm qua đã thành dĩ vãng.

Thôn Thiện Thuỷ toạ lạc ở dưới chân núi vẫn như mọi khi, sáng sớm khói bếp lượn lờ, sông núi mờ sương, yên tĩnh mà thanh vắng.

Nhìn qua giống như không tranh với đời, an hoà!

Lúc nghỉ ngơi giữa giờ làm, nhóm đại nương đối với việc hôm qua vẫn kích động như cũ, các đại nương giống như những tài xế già, hận không thể lái xe về phía chân trời, chọc cho đám cô nương cùng tiểu tử chưa lập gia đình ai cũng mặt đỏ tai hồng.

Có người không giữ miệng còn muốn trêu ghẹo thêm mấy câu, lại bị người lớn trong nhà đám trẻ mắng trở về.

Dẫn đến vài trận tranh chấp, một buổi sáng này gà bay chó sủa vô cùng náo nhiệt.

Còn có đại nương tới trêu ghẹo Vương Tiểu Mai và Lâm Ngọc Trúc, đều muốn từ trong miệng các nàng hỏi thăm ra thêm vài thứ, giống như chỉ cần các nàng mở miệng là có thể diễn cảm kể một câu chuyện cười.

Vương Tiểu Mai dù có đanh đá thì vẫn là một hoàng hoa khuê nữ, đỏ mặt vùi đầu làm việc.

Lâm Ngọc Trúc đã bình tĩnh hơn nhiều, mấy đại nương hỏi nàng có đúng là Trương quả phụ kêu rất phóng đãng hay không?

Lâm Ngọc Trúc trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu, không biết, hay là đại nương ngươi làm mẫu phóng đãng kêu một tiếng cho ta nghe xem, có cái để so sánh, mới biết có phóng đãng hay không?

Đại nương:......

Mấy đại nương sau khi thấy nàng không thú vị, Lâm Ngọc Trúc mới cảm thấy bên tai được yên tĩnh, nhìn nhóm đại nương vẫn đang nhiệt tình thảo luận, Lâm Ngọc Trúc âm thầm lắc đầu.

Trương quả phụ ở trong thôn sợ là hoàn toàn không dám ngẩng đầu.

Trương quả phụ và Lý Nhị Hoà tối hôm qua bị đánh suýt chết, sau khi mọi người giải tán, người nhà bọn họ mới dám cõng người về.

Một nhà Lý Nhị Hoà đã sớm phân gia, bố mẹ hắn đều đã mất, có thể nói hắn làm ra chuyện gièm pha, liên luỵ không lớn, chỉ có một nhà của chính hắn không dám ngẩng đầu, nhưng hắn tốt xấu vẫn là trụ cột trong nhà, tất nhiên có người lo cho hắn, xong việc là người nhà cõng về.

Trương quả phụ thì không như vậy, nàng vẫn chưa phân gia, có một đứa con trai năm nay mới mười tuổi, trẻ con sức yếu lúc này không thể làm được bất cứ điều gì.

Nàng là bị hai chị em dâu của nàng lôi túm kéo trở về, về đến nhà thì bị ném ở trong sân cho tự sinh tự diệt, nhà họ Trương sẽ mời bác sĩ khám cho nàng ư? Không có khả năng, Trương lão gia và Trương lão thái còn hận nàng không thể chết luôn đi, còn sống lại tiếp tục làm bọn họ mất thể diện.

Cảm xúc của Lâm Ngọc Trúc đối với Trương quả phụ và Lý Nhị Hoà chỉ có thể nói là không trào phúng cũng không đồng tình, chỉ là thấy đáng thương cho cuộc sống tương lai của họ thôi.

Gặp phải thời đại như vậy, vốn dĩ chỉ là người trong nhà đánh là xong việc, nhưng giờ là cả thôn đánh.

Cho rằng vậy là xong rồi ư? Không, chỉ cần trong thôn cần khuôn mẫu để trấn áp những khuynh hướng không lành mạnh, bọn họ đều sẽ bị lôi ra dạo một vòng, có thể nói, mấy năm tiếp theo, cuộc sống của bọn họ sẽ không hề có hai chữ tôn nghiêm.

Cho nên, có chút đáng thương.

Chỉ có thể nói đường do chính mình chọn, quỳ cũng phải đi cho xong.

Lâm Ngọc Trúc không nghĩ tới Lý Tứ thẩm lại là một người lòng dạ hẹp hòi như vậy, hai quả trứng gà nàng còn chưa đòi, người này lại vẫn ghi hận chuyện hôm đó, đối với Lý Tứ thẩm phải lưu tâm vài phần.

Cũng không phải là muốn trả thù bà ấy, chỉ đơn thuần muốn cẩn thận lưu tâm đối với mấy thành viên trong gia đình Lý Tứ thẩm, đừng để đến lúc bị người ta tính toán mình vẫn còn ngu ngơ.

Sau khi nghe ngóng thật đúng là một nhà cực phẩm, lớn có Lý lão nhỏ có con trai con gái của hắn, đều không phải người tốt, duy nhất một người có tiền đồ là con trai út nhà họ, nói là đang tham gia quân ngũ, cũng không biết nhân phẩm thế nào, có khi trúc xấu lại mọc được măng tốt chưa biết chừng.

Thời gian nhanh chóng trôi đi, các thôn dân dường như đã quên mất Trương quả phụ và Lý Nhị Hoà, ai cũng vội vàng gặt lúa, bởi vì người già trong thôn dự tính sắp có một trận bão.

Kéo theo sau còn sẽ có một mùa mưa, mùa mưa ít nhất cũng phải bốn năm ngày, nếu không may còn có thể kéo dài nửa tháng, không nhanh chóng thu gặt, lương thực có thể bị thối rữa trong đất.

Vì thế Lâm Ngọc Trúc nghênh đón một cơn ác mộng chân chính.